Linh Đan ngủ dậy vẫn còn chút buồn man mác nhưng cô sẽ cố quên tất cả những gì mà cô đã trải qua quên hết những kỉ niệm cùng anh Khánh cô sẽ
quên hết. Đang để tâm tự treo ngược cành cây thì điện thoại của Phong
Tùng gọi đến
' anh sang đến nơi lâu chưa sao bây giờ mới gọi cho em'
'anh sang đến nơi nhìn đồng hồ thì đang 12h đêm rồi nên anh ko gọi để cho em ngủ'. ' công ty ổn chưa'
' mối đe dọa sắp bị em hủy đi rồi'
'tốt thế ới xứng làm vợ của anh'
' ai thèm làm vợ anh chứ' hai người im lặng vài giây rồi cô lên tiếng ' Phong Tùng em...'
'em sao vậy' anh hỏi nhưng cô không nói' ' em sao vậy ốm sao , đau ở đâu sao'
' ko em ko sao ko đau ko ốm mà chỉ...' .' Phong Tùng em... em... nhớ anh'
'có mỗi câu đó mà em cũng hó nói thế sao’ cô có thể cảm nhận đc tiếng thở dài của anh.
‘ công ty bên đấy sắp xong chưa’
‘căn bản là anh ko phải giúp j cả nhưng mà ko đc về cô vẫn dữ lại. Chắc 1 tuần nữa thì anh sẽ về’.
‘thôi anh đi nghỉ đi ,em đi làm đây, em sẽ ở đây ngoan ngoãn chờ anh về’
‘đúng là vợ ngoan của anh mà’.
Cô cúp máy , dường như tâm trạng cô đã tốt hơn khi đc anh goi điện.Cô đã
phát hiện ra rằng thiếu anh là 1 điều không thể, cô tự trách bản thân
khi yêu anh lại đi quan tâm người khác nhưng cô nhận ra là mk đã nhầm ,
cô ko vui là bởi vì anh không bên cô, cô buồn bởi vì cô ko gặp anh. Nếu
là ngày trước thì ngày nào anh cũng dành thời gian cho cô , khiến việc
gặp anh trở thành 1 thói quen ko thể thiếu trong cuộc sống của cô. Khi
cô nói ra đc lời nói đó vs anh tâm trạng cô đã vui hơn rất nhiều .
Đến công ty vẫn tất bật với công việc, qua phòng an ninh lấy được bằng
chứng, lượn lờ nhà kho, kiểm tra vải , cô làm đủ thứ để lấy đc ý tưởng
để ra ắt sản phẩm mới. Cô đến Phòng luyện tập của người mẫu , người mẫu
ko ra người mẫu nói thẳng ra là cô thấy họ không bằng mấy bà bán cá, bán thịt ngoài chợ.
' Cho tôi hỏi những người này đều là người mẫu ở đây sao' Linh Đan lên tiếng chỉ tay về phía đám người mẫu đang luyện tập
' đúng chúng tôi đều là người mẫu ở đây' 1 cô người mẫu lên tiếng có vẻ người này rất đc tôn kính
' cho hỏi cô tên j' Linh Đan nói
' cô là người mới sao. Đã vậy thì phải chào hỏi đã cô nói trước tôi nói sau' cô gái đó hất cằm nói vs Linh Đan
' được thôi tôi là Linh ( Linh Đan đang nói dối)'
'tôi là Hoài Trang rất vui đc gặp cô . Đã đến đây thì phải tuân theo quy tắc ở đây . Tôi là người có chức to nhất ở đây nên cô phải nghe theo lời
tôi'
' ukm ... ' Linh Đang nghe xong cũng gật đầu ra vẻ hiểu ' vậy bây giờ tôi phải làm j'
' đi vài bước cho tôi xem'
'ok' Linh Đan rút điện thoại ra nhắn tin cho anh Ngô Dương ' anh hết giờ
xuống phòng tập đón em' cất điện thoại và làm theo lời của Hoài trang
‘ cô đi cho tôi xem nào’ Hoài Trang nói
Tưởng j chứ việc đi catwalk cô đã biết đi từ khi còn bé rồi chuyện này đơn
giản , giaddinhf cũng định cho cô đi theo con đường người mẫu nhưng mà
chân cô hơi ngắn nên ko thể theo đc. Cô đi từng bước đẹp và chuẩn ,
khiến huấn luyện viên khen hết lời . Thấy vậy Hoài Trang cũng phải đi để chúng minh mình cũng làm được và còn làm tốt hơn . Linh Đan nhìn thấy
bức bối quá lại còn ththeema vài lời khen của những người bên ngoài
khiến cô càng tức.
‘ Tóm lại là cô đã ba giờ đi catwalk chưa, cô
học trường j vậy , ai đào tạo cô mà cô đi đứng kiểu đó . Tôi nói thật
chị đi mà tôi thấy ko bằng mấy bà bán hàng ngoài chợ đâu, thật ko tự
nhiên chút nào.’ Linh Đan tức giận nói
‘cô.. dù j thì cô cũng ko
thể làm người mẫu đâu cô quá thấp để làm người mẫu’ Tức ko làm j đc Linh Đan Hoài Trang đành chuyển chủ đề
‘tại sao, công ty này có giới hạn chiều cao à hay là chị tự đặt ra vậy’ Linh Đan điên tiết nói
‘là do công ty đặt ra vốn đã là thế vì làm nười mẫu thì cần phải có chiều cao mà’
‘Đc vậy thì mấy người kia có thể đi cho tôi xem đc ko’ Linh Đan chỉ tay ra
chỗ đám người đang đứng đó.Nhưng họ nhất quyết ko đi ‘ Đc lắm mấy người
theo cô ta hết. Chị quản lý công ty thuê chị để chị cho bọn nó tung
hoành thế này à. Nói cho em biết lí do vì sao đi’ Linh Đan quay sang hỏi chị quản lí đứng bên cạnh.
‘ Thực ra thì cô gái đó có cơ . Nghe nói la người đúng đầu của công ty đó’ Chị quản lý lôi Linh Đan ra 1 góc rồi nói
‘Người đó là ai cái cơ đó là ai’ Linh Đan dùng vẻ mặt dận giữ nhìn chị
‘Giám đốc Dương’ chị nói nhỏ
‘Giám đốc Dương, cô ta có quan hệ j vậy’
‘nghe nói là bạn gái’
‘xấu như thế mà cũng đòi làm ban gái,đc lắm vậy mai chị đuổi hết đám người mẫu này đi đi’ Linh Đan cáu
‘ơ cô này hay nhỉ cô là ai mà lại dám đuổi cô ta không kéo người bị đuổi là cô đấy’
‘nếu chị ko đuổi đc đám này đi thì ngày mai người nghỉ việc sẽ là chị đấy’
‘cô dám sao cô là cái j mà dám đuổi việc tôi. Tôi cho cô hay ko đến ngày
mai đâu ngay bây giờ cô bị đuổi’ Chị quản lý chỉ tay vào mặt Linh Đan
‘anh Dương cô ta là người mới mà đã bát nạn em rồi ‘ Hoài Trang đi lại chỗ
Ngô Dương khoác tay anh ấy nũng nịu nói. Anh ko nhin Hoài Trang đến 1
lần
‘Thôi đừng phá nữa lại đây, nhanh lên’ anh vẫy tay gọi Linh Đan lại . Cô chạy lại đc anh ôm vào lòng
‘Ngô Dương anh làm thế này là ko đc họ không làm đc người mẫu’
‘tai sao’
‘trong số họ ko ai biết đi catwalk cả, có người còn ko hiểu catwalk là j, họ
ko đủ tự tin để lên sân khấu , anh thuê tốn tiền mất rồi. Bọn ho có thể
nghỉ rồi mai em sẽ tìm người thay thế 1 cách nhanh chóng’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT