Giang Phóng săp học trung học, ở Thanh Nham chỉ có một trường trung học duy nhất, chính là ngôi trường trước đây Kiều Kiều đã tốt nghiệp.

Nhưng Giang Hải Dương không muốn cho Giang Phóng học ở đó, ông muốn đưa Giang Phóng đến một trường tốt nhất trên thị trấn, đó là trường trung học Mân Giang. Cho dù là sơ trung hay cao trung Dân Giang thì đều là trường tốt nhất trong toàn trấn. Nếu nói đến trường có thể sánh ngang với Dân Giang thì phải nói đến trường Phong Diệp, trường này cũng có cả sơ trung và cao trung nhưng đó lại là một trường học tư nhân, ở thời này, có rất ít trường tư nhân, nhưng trường học đó lại nổi tiếng là một trường học quốc tế.

Học ở đó toàn bộ đều là con trai con gái của quan to giàu có, ông chủ của những công ty lớn.

Chỉ cần so sánh học phí ở đó thôi, nếu ở Thanh Nham, học phí một năm là một trăm đồng tiền, còn ở Phong Diệp, học phí một năm lại là năm nghìn đồng, thực sự làm cho người ta phải líu lưỡi.

Giang Hải Dương đang đang do dự không biết nên cho con trai học ở đâu.

“Chú Giang, chú muốn cho Giang Phóng lên thị trấn học hả?” Kiều Kiều tò mò hỏi, nàng nghe nói, Giang Hải Dương đã chọn cho con trai mình hai trường học, cả hai đều là trường rất tốt!

“Đúng vậy, ở Thanh Nham nhỏ bé này, làm sao có thể thành tài được, đừng nói tiểu Phóng, đợi đến lúc cháu và Giang Viễn lên sơ trung, chú Giang cũng sẽ đưa hai đứa lên thị trấn học”.

Ách? Kiều Kiều nghĩ, cháu cũng không phải con chú, sao có thể để cho chú phải bận tâm chứ. Bây giờ Kiều ba là cấp dưới của Giang Hải Dương. Mấy năm này, bất chi bất giác Giang Hải Dương đã không còn giống như lúc trước, hiện tại ở thị trấn Dân Giang, sự nghiệp của ông ấy rất thành công, ông đã mở được Công ty mậu dịch, Công ty vận chuyển, nhà hàng, cơ sở làm ăn của ông ở khắp mọi nơi, còn cha Kiều Kiều thì đang làm phó quản lý ở Công ty mậu dịch.

Dù Kiều Kiều không biết tiền lương hiện tại của cha là bao nhiêu, nhưng là nàng biết, chắc chắn là không ít, chỉ cần nhìn cuộc sống của gia đình nàng là có thể thấy được, hơn nữa tác phong của cha nàng cũng không khúm núm như hồi vẫn còn làm việc ở Thanh Nham.

“Vậy chú Giang, chú muốn cho Giang Phóng đến trường nào thế?”

“Chú Giang vẫn còn đang do dự giữa trung học Dân Giang đứng đầu thị trấn và là trường trung học quốc tế Phong Diệp. Hai trường này không biết phải chọn trường nào”.

Nghe thấy Giang Hải Dương nói vậy, Kiều Kiều lại lần nữa líu lưỡi, hai trường học này đều là trường danh giá nha, cái trường Phong Diệp kia, kể cả nhiều năm về sau vẫn rất rất nổi tiếng đấy!

“Chú Giang, sau này chú hi vọng Giang Phóng làm cái gì?”

“Hả?”

“Cháu nghĩ thế này, nếu như chú Giang hi vọng Giang Phóng có thể tham chính, vậy thì chọn trung học Dân Giang, còn nếu chú hi vọng Giang Phóng tiếp nhận việc làm ăn của chú, vậy thì hãy chọn trường quốc tế Phong Diệp”.

Đây là Kiều Kiều căn cứ vào sự phát triển sau này của hai trường để phân tích.

Giang Hải Dương nghe Kiều Kiều nói như vậy, sửng sốt một chút, lập tức cười to: “Cháu đúng là đứa nhỏ thông minh, đúng vậy, cháu phân tích rất đúng. Nhưng mà, tiểu nha đầu, sao cháu lại biết được?”.

Trường trung học Mân Giang, nếu như con trai ông sau này có tham chính thì hiển nhiên là một danh hiệu dễ nghe, còn nếu như con trai ông kế thừa sự nghiệp của ông vậy thì chọn Phong Diệp sẽ tốt hơn, dù sao quan hệ rộng rãi mới là quan trọng nhất, đặc biệt là việc tạo dựng quan hệ từ nhỏ.

“Ở trường, thỉnh thoảng cháu cũng nghe người khác nói qua”.

Nhìn xem bé gái này, Giang Hải Dương nghĩ, ừ, cô nhóc rất được, giống như cái lần thi Số học ấy, con bé không những vào được vòng trong mà còn xếp thứ hai toàn trấn.

Thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu, phân tích sự việc lại rất Logic, ánh mắt của con trai ông rất khá nha!

“Kiều Kiều, chú nghĩ kỹ rồi, để Giang Phóng đến Phong Diệp. Mấy năm nữa chú Giang cũng đưa cháu đến đó. Phải học tập thật giỏi, biết không?”

“Vâng, cháu biết rồi”. Kiều Kiều cũng không phản đối, dù sao thì chuyện này còn lâu mới tới. Bây giờ nàng mới chuẩn bị lên lớp năm, còn tận hai năm nữa cơ mà! Không cần nói trước chuyện gì.

Nếu đã quyết định như vậy thì Giang Phóng cũng phải đi rồi, ở cùng nhau nhiều năm như vậy, đột nhiên Kiều Kiều cảm thấy không nỡ. Kiều Kiều có tâm tư, đến cơm cũng không muốn ăn giống như người mất hồn, không chỉ có mỗi mình Kiều Kiều như thế, Giang Viễn cũng giống vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng xa anh nó nên bây giờ Giang Viễn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhìn hai đứa nhỏ buồn bực, Giang Phóng cũng không nỡ đi, nhưng hắn biết, hắn nhất định phải đi, nhất định phải nỗ lực. Cha hắn đã nói qua với hắn, nói rằng sự nghiệp của ông sớm muộn gì cũng phải giao cho hắn cho nên hắn muốn mình phải thật lớn mạnh.

Hơn nữa, chỉ có cường đại, hắn mới có thể bảo vệ được người thân của mình. Giống như, tiểu Viễn, giống như, Kiều Kiều.

Giang Phóng không phải một đứa nhỏ ngốc nghếch, hắn hiểu.

Cách thời gian chia tay càng ngày càng gần, đến Kiều mẹ cũng thấy buồn, đứa nhỏ này đã ở nhà bà nhiều năm như vậy, bà đã coi nó như con trai ruột mà đối đãi, hơn nữa thằng bé cũng đã làm rất nhiều việc vì cái gia đình này.

Đứa bé ngoan này.

Người bên ngoài ai cũng có thể thấy được không khí bây giờ ở Kiều gia không được tốt, rất u ám.

Giang Phóng nghĩ, hắn phải nói chuyện với hai đứa nhóc kia một chút.

“Kiều Kiều, tiểu Viễn, hai đứa đến đây”.

“Vâng”. Hai con chó nhỏ gần đây cứ lẽo đẽo theo đuôi hắn ngoan ngoãn đi đến.

“Mấy ngày nữa anh đi rồi”. Lời vừa ra khỏi miệng, hai đứa nhỏ liền bày ra bộ dạng như sắp khóc đến nơi rồi.

“Đừng khóc, hai đứa đừng khóc. Tiểu Viễn, em là con trai, anh nói với em bao nhiêu lần rồi” Giang Phóng thở dài.

“Chỉ cần đợi thêm hai năm nữa, hai đứa cũng sẽ đến đó, sẽ lại học cùng trường với anh, trong khoảng thời gian này, chúng ta đều phải cố gắng, Kiều Kiều, em phải cố gắng, tiểu Viễn, em cũng phải cố gắng, anh cũng sẽ như vậy, chúng ta đều đều phải phấn đấu, bây giờ chỉ tạm thời xa nhau thôi. Đừng cứ rầu rĩ như vậy, được không? Hai đứa như vậy, đến lúc anh đi rồi sẽ không yên tâm. Hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng không phải là không gặp được nhau, lúc được nghỉ anh sẽ quay về! Mọi người đều nói chúng ta là ba kiếm khách. Nếu là ba kiếm khách, chúng ta cũng sẽ không xa nhau lâu, có đúng không?”

Giang Phóng an ủi người khác, cũng chỉ được như vậy.

“Vâng – -” giọng nói không tình nguyện vang lên.

“Tiểu Viễn, em là con trai, không nên suốt ngày chỉ biết khóc như vậy, anh lên thị trấn học rồi, em với Kiều Kiều chung một lớp, em ấy là con gái, em phải chăn sóc tốt Kiều Kiều, phải bảo vệ em ấy, đừng để cho em ấy bị người khác bắt nạt, có biết không?”

“Vâng, em biết rồi.” Giang Viễn gật đầu.

Kiều Kiều ở một bên cũng không nói gì, Giang Phóng, hắn là bạn tốt nhất của nàng, là anh trai tốt của nàng. Lúc phải đi xa, cũng không quên dặn dò người khác quan tâm chăm sóc nàng.

“Giang Phóng ca ca, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, em cũng sẽ thay anh chăm sóc tiểu Viễn thật tốt”.

Giang Phóng cười sờ sờ đầu của nàng: “Tiểu nha đầu, còn muốn chăm sóc người khác, em mới là người cần được quan tâm, sau này phải chú ý một chút, làm việc không được lỗ mãng, không cho phép tùy tiện nóng nảy, biết không?”

“Biết rồi, biết rồi!”.

“Tiểu nha đầu”.

Kiều mẹ ở ngoài cửa nhìn ba đứa nhỏ, cười khẽ. Đều là những đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu biết.

“Kêu Kêu ~” bánh bao nhỏ trong ngực phun bong bóng, người nhỏ ra sức rướn lên phía trước giống như muốn đi.

Đáng nhẽ ra Kiều Mộc phải gọi Kiều Kiều là “Tỷ tỷ” nhưng hai chữ này khó nói, mà mọi người lại luôn kêu “Kiều Kiều”, bánh bao nhỏ liền học theo, chỉ có điều hai chữ “Kiều Kiều” này con bé nói cũng không rõ, bây giờ chỉ cần trông thấy Kiều Kiều, nó sẽ gọi “Kêu Kêu”.

Kiều mẹ không để ý đến mong muốn của con gái nhỏ, ôm nó vào nhà trong, để cho ba đứa nhỏ tâm sự với nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play