Tựu như cùng đã từng, Kiều mẹ hay
là chính mình coi chừng hài tử. Mà tiểu muội của nàng muội, hay là kêu
Kiều Mộc, cho dù nàng lại □ đối với, nói là cái này tên không dễ nghe,
Kiều ba vẫn như cũ kiên trì, cảm giác mình người này nâng có điểm đặc
sắc, đối với những chuyện này, Kiều mẹ lại là liên tục nghe chồng mình . Nàng nói, chồng mình đúng là niệm quá cao trúng, nên biết, bọn họ kia
niên kỷ người, niệm quá cao giữa chính là rất khó lường chuyện này .
Kiều Kiều một đứa bé, phản đối không có hiệu quả. Kiều Kiều rất thất
lạc.
Em gái bé nhỏ, tiểu Mộc của chị à, không phải là chị không giúp em, chỉ có điều chị có tâm mà không có lực nha!.
Nhìn tiểu Mộc cả ngày ngoài ăn ra thì chính là ngủ, Kiều Kiều giành ra
rất nhiều thời gian để trêu trọc con bé. Chỉ cần mấy ngày nữa là bánh
bao nhỏ tiểu Mộc sẽ bỏ đi vẻ ngoài vừa mới sinh ra, biến thành một cái
bánh bao nhỏ trong veo như nước, không có biện pháp, đứa bé này ăn rất
tốt. Kiều mẹ lại nhiều sữa, vì vậy bánh bao nhỏ tiểu Mộc tròn lại càng
tròn.
Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến của một mình Kiều Kiều.
Nhìn Kiều Kiều mỗi ngày vây quanh tiểu Mộc vui đùa, Kiều mẹ thở phào nhẹ nhõm, thật ra bà với Kiều ba ban đầu còn có chút bận tâm, lo lắng nếu
sinh thêm một đứa bé thì Kiều Kiều sẽ cảm thấy ông bà không để ý đến con bé, thiên vị, nhưng khi nhìn thấy cái dạng này của con bé, cuối cùng
ông bà cũng yên tâm.
Trước đó vài ngày, tiểu Viễn chọc tiểu Mộc làm cho con bé khóc toáng
lên, dám làm bị thương em gái mà Kiều Kiều thương yêu. Nha đầu kia rất
tức giận cầm lấy gậy gộc đuổi theo tiểu Viễn chạy quanh sân, miệng luôn
mồm nói muốn giáo huấn thằng bé.
Nếu tiểu Phóng đã trở lại thì không biết hai con khỉ nhỏ này còn muốn
nháo tới khi nào, nhưng mà Kiều mẹ nghĩ, thật ra Kiều Kiều rất nghe lời
tiểu phóng nha. Trước kia, bà luôn cảm thấy là tiểu phóng cái gì cũng
nghe Kiều Kiều, nhưng có mấy lần bà thấy lúc tiểu Phóng tức giận, thì rõ ràng Kiều Kiều trở lên thành thật hơn rất nhiều, còn khắp nơi nịnh nọt
tiểu Phóng. Ai. Nha đầu kia a. Không biết sau khi lớn lên, nó với tiểu
phóng có thể ở cùng một chỗ hay không.
Làm mẹ đều có tư tâm, nếu quả thật muốn chọn con rể, bà thích tiểu Viễn
với Kiều Kiều nhà bà hơn, cùng tuổi, mặc dù Kiều Kiều lớn hơn một chút,
nhưng cũng chỉ kém có một tháng, không quan trọng, tiểu Viễn thật thà,
lại đơn thuần. Tiểu Phóng à, ừ Tiểu Phóng cũng rất tốt, hai đứa bé này,
bà thương tiểu Phóng nhiều hơn, nhưng mà tiểu Phóng có đôi khi quá mức
âm trầm, quá nhiều tâm tư. Con gái bà, nhìn qua thì thấy thông minh lanh lợi, ầm ầm ĩ ĩ, nhưng lại là một đứa nhỏ không có tâm nhãn. Ai!
Không phải bà chỉ lo lắng con gái bà sẽ bị thua thiệt sao?
Bà nới với Kiều ba ý nghĩ của mình, nhưng Kiều ba lại cảm thấy, những
chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên, bà nghĩ quá sớm. Thấy Kiều ba rõ
ràng có tâm sự khác, Kiều mẹ hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
“Ai, bà cũng biết, tôi hiện tại làm nhà nước nhưng không phải nhân viên
chính thức, trên đầu lại có lão Vương, muốn tiến thêm, khó a!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiều ba thở dài: “Hôm nay có người đến chô tôi làm việc, có cho một gói
thuốc lá, nói là muốn để tôi hỗ trợ nhiều hơn, nhưng lại bị lão Vương
nhìn thấy, ông ta lập tức không vui, giojgn điệu âm dương quái khí. Đây
không phải là lần đầu tiên, hôm nay phòng làm việc của chúng tôi, tôi
cũng nói rồi, có chuyện gì tốt thì tất cả đều là công lao của lão Vương! Người kia cũng biết, ngay cả tôm tép nhãi nhép cũng không chừa lại cho
tôi. Vì chiếm vị trí này, còn khắp nơi chèn ép tôi. Mấy ngày hôm trước
khương Tứ nhi kết hôn, lão Vu uống nhiều quá, tôi đưa ông ấy về nhà, ông ấy nói với tôi, thật ra năm ngoái đã định để tôi trở thành nhân viên
chính thức, nhưng lão Vương nhưng lại cực lực không tán thành, Vương
Trấn là bà con xa của lão Vương, nghe lão Vương nói như vậy, cũng liền
để chuyện xuống .”
“Còn có chuyện như vậy? Không phải ông ta lúc nào cũng đại ca đại ca
sao?” Kiều mẹ cũng rất nổi giận. Nếu trở thành nhân viên chính thức, thì chính là bát sắt đấy.
“Lòng người khó dò, khó có thể nhìn rõ. Xem chừng ông ta cũng là lo lắng nếu tôi trở thành nhân viên chính thức sẽ đoạt vị trí của ông ta. Tôi
còn có thể làm cái gì chứ? dù sao thì tôi cũng phải cảm ơn công lao nâng đỡ của ông ta”
“Ơn nâng đỡ cái gì, không phải là chỉ điều ông qua đó thôi sao, hàng năm chúng ta cũng đã báo đáp ông ta rồi. Lương của ông bao nhiêu chẳng nhẽ
ông ta không biết, ông ta cũng chưa bao giờ khách khí với chúng ta”.
Kiều mẹ không vui nói.
“Kia có biện pháp nào”
“Vậy sao ông còn buồn bực?” Kiều mẹ hỏi.
Kiều ba đốt một điếu thuốc, suy nghĩ một chút, mở miệng: “Thật ra, tôi
không muốn tiếp tục làm ở ấy nữa. Năm nay Lão Vương mới có hơn bốn mươi
tuổi, cách về hưu còn xa, chỉ cần ông ta còn ở đây thì tôi còn không
ngóc đầu lên được. Thay vì như vậy tiếp tục làm việc tạm thời như thế
này, không bằng tính con đường khác”.
Nghe xong lời nói của Kiều ba, Kiều mẹ kinh hãi, mặc dù là không phải là nhân viên chính thức, nhưng mà đãi ngộ của nhà nước tốt hơn so với
những đơn vị khác. Hơn nữa, cũng thể diện, an ổn hơn!
“Nhưng nếu không làm ở đó nữa thì có thể làm gì?”
Kiều ba hít một hơi thuốc: “Năm nghìn đồng của chúng ta ở chỗ Giang đại
qua một năm, ông ấy đưa lại cho tôi một vạn năm, nói là hoa hồng. Tôi
nghĩ, hay là cũng xuống biển. Bà nhìn người nhà Giang đại ca xem, đừng
nói đi ra đi vào, còn có thể diện của người ta nha, người ta đều có xe
con. lúc truóc đi theo những người kia, cũng biết được vài chuyện. Lần
trước Giang đại ca trở lại, lúc đi làm tôi thấy, Vương Trấn đối với ông
ấy rất khách khí, bây giờ, tiền mới là quan trọng nhất!”
“Nhưng việc buôn bán này, sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm! Hai đứa con gái
của chúng ta đều còn nhỏ. Hay cứ an ổn làm việc ở nhà nước đi”
“Vợ à, thật ra tôi cũng không muốn ra ngoài làm ăn, tôi muốn hỏi Giang
đại ca thử xem có thể đi theo ông ấy hay không. Dù sao thì ông ấy cũng
lăn lộn bên ngoài lâu như vây rồi. Nhưng tôi lại cảm thấy không được,
làm cho người khó xử, ngược lại là có chút không thỏa đáng cho lắm”.
Kiều ba cũng là khó xử. Ông cũng không bỏ được công tác an ổn ở nhà
nước, nhưng nếu tiếp tục ở lại ông cũng không đạt được những thứ ông
mong muốn, quan hệ đồng nghiệp cũng không tốt.
“Cũng được, vậy chúng ta suy nghĩ kỹ một chút.”
Vốn đây không phải là ý tưởng của hai người, còn chưa quyết định, nhưng
hai ngày sau, lúc Kiều ba đã trở về, uông uống rất nhiều rượu, than thở
với Kiều mẹ: “Vợ, ta tôi muốn hỏi Giang đại ca một lần. Cái lão Vương
này, ai.”
“Làm sao vậy?” ban đầu Kiều mẹ thấy chồng mình uống nhiều rượu như vậy
cũng không hài lòng, nhưng nhìn thái độ của Kiều ba thì bà lại hơi lo
lắng.
“Đêm nay chỗ làm mời khách, nói muốn để chúng tôi đi cùng, bà cũng biết, bình thường những bữa tiệc thế này lão Vương cũng thường xuyên mang tôi theo nhưng hôm nay không giống như mọi khi. Uống một chút rượu, vật mà ở trên bàn cơm ông ta không ngừng bêu xấu tôi. Vợ à, tôi cũng là một
người đàn ông, ông ta…, ai. Ông ta nói tôi chỉ biết dựa vào sự dìu dắt
của ông ấy, còn nói tôi không biết ơn, vợ, bà nói xem, thời điểm lúc
chúng ta khó khăn, quà mừng năm mới cũng chưa bao giờ quên ông ta, hơn
nữa, cũng không phải ông ta giúp đỡ tôi cái gì , hôm nay công lao này
toàn ông ta ôm toàn bộ, còn tôi thì lại trở thành bạch nhãn lang. Là cấp dưới gian lận không biết điều của ông ta”.
Kiều ba rất uất ức.
Kiều mẹ thương Kiều ba, thấy bộ dạng Kiều ba thế này, hung ác nhẫn tâm,
thay Kiều ba làm chủ, quyết định từ chức, nhưng hai người cũng đã bàn
trước với nhau, hay cứ hỏi thử Giang Hải Dương trước đã, được thì tốt,
còn nếu như không được thì cùng lắm không từ chức nữa, tiếp tục nhịn.
Kiều ba xấu hổ đến tìm Giang Hải Dương, muốn nhờ cậy người ta đâu có dễ dàng như vậy, Kiều ba cảm thấy mặt mình nóng hừng hực .
Nhưng ngược lại, Giang Hải Dương lại đáp ứng một cách thống khoái.
Nói cứu để Kiều ba đi theo ông, làm phó quản lý cho ông, chỉ có điều
Kiều ba phải đi xa. Kiều ba có chút rối rắm, nhưng bởi vì Kiều mẹ hoàn
toàn ủng hộ cho lên chuyện này cũng thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT