Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc nhà nhìn theo Hoàng Thượng trẻ tuổi rời
đi, hắn cũng không lên kiệu xe, mà là, mang theo hai tùy tùng, chậm rãi
đi xa. Tấm lưng kia, lạnh buốt mà tĩnh mịch, nhưng mà, không có đau
thương.
Nếu, hắn được sinh ra trong một gia đình bình thường, nội tâm có thể mềm mại đi một chút, đôi mắt, có thể trong suốt hơn một chút hay không?
Bàng Thống nắm tay của Công Tôn Sách, nói với Bao Chửng: Ta cảm thấy tiểu Hoàng Thượng, rất yêu thích Bao đại nhân.
Bao Chửng thê lương nói: Vương gia, ngươi cho rằng, thân là đế vương, có
thể có được tất cả thiên hạ này, hắn, còn có thể yêu sao?
Bàng Thống nói: Nếu ta làm Hoàng đế, vẫn còn có thể.
Bao Chửng nói: Cho nên, ngươi không làm Hoàng đế được.
Đây không phải là vấn đề về tài năng hay cơ hội, làm Hoàng đế, có được
thiên hạ, thì sẽ mất đi chính mình. Vương gia, con người ngươi, nhất
nhất trung thành với cảm tình của mình, cho nên, ngươi không thể vứt bỏ
thứ ngươi muốn có và thứ ngươi đã có, mà những thứ đó, đều là tối kỵ của bậc đế vương, cho nên, ngươi không làm Hoàng đế được.
Công Tôn Sách nói: Bao Chửng, ngươi vẫn luôn tỉnh táo như vậy.
Bao Chửng nói: Công Tôn, ta không có phúc khí tốt như ngươi.
Ngừng một lát, Bao Chửng lại tiếp tục nói: Ngày mai, Da Luật Văn Tài quay về nước Liêu, chúng ta đi tiễn đi.
Đêm đó, tâm tình của Bạch Ngọc Đường khá là không yên tĩnh, thuở nhỏ hắn
hành tẩu giang hồ, những trường hợp đánh đánh giết giết đã thấy rất
nhiều, nhưng mà chưa từng trải qua, thậm chí chưa từng nghĩ đến có những trường hợp như vậy, tranh đấu gay gắt, lục đục với nhau, rất nhiều
người rất nhiều chuyện, chỉ trong một lúc nói cười, liền tan thành mây
khói.
Hắn nghĩ đến Công Tôn Sách và Bàng Thống, hai người kia,
trong tính cách hay trong vận mệnh, nhất định có rất nhiều chỗ không
được như ý muốn, hay chí ít, yêu hận, nồng đậm gập ghềnh. Hơn nữa Công
Tôn Sách kia, chỉ là một thư sinh văn nhược, xưa nay luôn chỉ mỉm cười
nghe lời, nhạt ngôn đạm ngữ, nhưng nội tâm lại kiên quyết, so với nhiều
người khác thì càng khăng khăng cố chấp hơn. Bàng Thống thì không cần
phải nói, hắn đã muốn, kẻ nào cản trở được.
Nhưng mà đối mặt với
minh thương ám kiếm của Triệu Trinh, hắn tự biết hai kẻ mạnh tranh đấu,
không có kết quả tốt, hắn lựa chọn chế hành* không rõ ràng; còn Hoàng
Thượng, tính tình của kẻ làm vua, loại tính toán này, thật sự rất âm
hiểm, nhưng mà, dù cho bất kỳ ai ở nơi cao đó, đối mặt với sự cô đơn
không thể tránh được, cũng chỉ còn lại tranh đấu ngươi chết ta sống, hay là như lời của Bao Chửng nói, phải vứt bỏ thứ mình muốn có và thứ mình
đã có, đây rõ ràng là, đặt chính mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục,
hoặc là thành công, hoặc là chết, không còn lựa chọn.
(*Chế hành: Là hạn chế, quy định giữa 2 bên bất đồng về quyền lợi, mỗi bên đều
không thể độc quyền độc chiếm bất cứ thứ gì- Theo baike)
Nguyên
một đêm Bạch Ngọc Đường có rất nhiều tâm sự, ngủ cũng mơ mơ màng màng,
không biết tới giờ nào, bị Triển Chiêu kéo dậy từ trên giường, hắn bực
mình thức dậy, quát Triển Chiêu: Ngươi muốn làm gì?!
Triển Chiêu nói: Đã chiều rồi, ngươi còn ngủ! Nhanh lên, Da Luật Văn Tài phải đi, tất cả mọi người đều muốn đi tiễn hắn.
Bạch Ngọc Đường cắm đầu vào gối: Ta không biết cái tên cái gì Văn Tài kia, tại sao phải đi tiễn hắn?
Triển Chiêu nói: Hắn và Công Tôn đại ca đã từng là tình địch, hai người gặp nhau thật sự rất thú vị.
Bạch Ngọc Đường lề mề ngồi lên: Thú vị? Lần trước hắn làm cho Công Tôn tiên sinh tức đến mức hộc máu, có cái gì thú vị?
Triển Chiêu nói: Cho nên ngươi phải đi theo ta, lần này lỡ như hắn làm cho
Công Tôn đại ca tức đến mức nguy hiểm đến tính mạng, không biết Bàng
Thống kia sẽ làm ra chuyện gì đâu, lần hòa đàm này khó khăn lắm mới
không xảy ra sự cố gì, nếu như bị hủy trong tay hắn, thì làm sao đây? Có ngươi với ta, Bàng Thống có thể bớt phóng túng một chút.
Bạch
Ngọc Đường nói: Ta biết rồi, Bao đại nhân của các ngươi rất biết tính
kế, bắt ta làm thị vệ miễn phí, hắn tính toán chi li, thật ra lại thích
làm ầm ĩ.
Triển Chiêu nói: Vậy ngươi có đi không?
Bạch
Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, cắn răng: Vấp ngã trong tay hai người các
ngươi rồi! Mau hầu hạ Bạch gia gia thay quần áo, đi thì đi!
Ngày
tiễn đưa ấy, cũng không có tốt đẹp lãng mạn như trong tưởng tượng, bởi
vì Công Tôn Sách đi, Bàng Thống nhất định cũng tới, với quan hệ của Bàng Thống và người Liêu, không trực tiếp mang theo Phi Vân Kỵ đánh giết thì cũng coi như đám người của Da Luật Văn Tài may mắn rồi.
Bạch
Ngọc Đường nhìn Công Tôn Sách và Da Luật Văn Tài đang nắm tay nói lời
tạm biệt, đột nhiên phát hiện, hai người này có rất nhiều chỗ giống
nhau, đều tuấn tú nho nhã, đều khí khái nghiêm nghị, cho nên, bọn họ đã
từng là tình địch, cũng không kỳ quái chút nào.
Vấn đề là, Bạch
Ngọc Đường nghĩ như vậy thì đã nghĩ rồi, hắn lại còn nói ra, nói thì
cũng nói ra rồi, lại còn nói với giọng rất lớn.
Cho nên, ánh mắt của Bàng Thống nhìn qua mang chút ý tứ sâu xa.
Công Tôn Sách nói: Văn Tài huynh, hôm nay không nói chuyện chính sự, ta đến
tiễn ngươi, chỉ là vì tạ ơn ngươi đã có lòng tới truyền đạt câu nói đó.
Vẻ mặt của Da Luật Văn Tài kinh ngạc: Ta đã nói gì lại làm cho công tử nhớ đến như thế?
Công Tôn Sách quay đầu liếc nhìn Bàng Thống, y nói với Da Luật Văn Tài: Lần
đó, ngươi chỉ đích danh Khai Phong phủ làm nơi hòa đàm, đây vốn không
hợp quy tắc, Khai Phong phủ cũng không phải chuyên dùng để tổ chức đàm
phán với ngoại bang, cho dù khâm điểm Bao Chửng làm người chủ trì hòa
đàm, với tính tình và tính cách của ngươi, cũng sẽ không kiêu ngạo đến
mức tới Khai Phong phủ để thuận tiện hòa đàm, cho nên khi đó, Ta và Bao
Chửng đã biết, ngươi, có tính toán khác.
Ngươi nói, thi cốt của Bàng Thống ngươi không thể trả cho ta, ngươi nói, nơi hắn gặp nạn thập tử cũng không thể nhất sinh.
Cao Khải bỗng nhiên mang quân xâm nhập vào trận địa của ngươi, vốn đã là
chuyện lạ, còn cố tình xông đến đường cùng thập tử cũng không thể nhất
sinh, đường cùng cũng cho là được đi, tại sao hắn lại có thể mang theo
mấy vạn quân trở ra, Bàng Thống và 72 Phi Vân Kỵ lại bị vùi trong tình
thế không lối thoát.
Da Luật Văn Tài nói: Thí tốt giữ xe, có cái gì kỳ quái.
Bàng Thống tức giận nói: Ngươi nói ai là tốt?!
Da Luật Văn Tài nói: Phi Vân Kỵ tất nhiên dũng mãnh, nhưng mà, so với mấy
vạn đại quân kia, ai là tốt ai là xe, chắc Vương gia còn hiểu rõ hơn ta.
Công Tôn Sách đúng lúc nắm lấy cổ tay của Bàng Thống, Bàng Thống há mồm, nhưng không nói gì nữa.
Công Tôn Sách nói: Nếu chỉ có như vậy, tất nhiên là rất bình thường, vấn đề
là mọi chuyện đều kỳ quái, sẽ không thể không làm cho người ta nghĩ đến
điều gì.
Da Luật Văn Tài nói: Ta không có ý gì cả, là do các ngươi tự mình suy đoán ra, ngươi cũng không cần cảm tạ ta.
Bao Chửng nói: Ta biết rồi, chắc chắn Da Luật Đại vương nghe nói thức ăn
của Khai Phong phủ ngon, cho nên mới tới, Công Tôn, ngươi chớ suy đoán
tùy tiện.
Da Luật Văn Tài nói: Đồ ăn của quý phủ ngươi ngon? Lời này, so ra còn thiếu thực tế hơn lời của Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách nói: Sao ta lại nói thiếu thực tế?
Da Luật Văn Tài nói: Theo cách nói của ngươi, giống như Đại Liêu chúng ta
và tiểu Hoàng Thượng của các ngươi hợp lại cùng đối phó với một mình
Trung Châu Vương. Ngươi nói Hoàng Thượng các ngươi bất nhân bất nghĩa
thế nào thì ta cũng không xen vào, nhưng mà, ngươi cũng không thể vu oan cho Đại Liêu chúng ta a.
Bàng Thống cười lạnh: Tuy nói Hoàng
Thượng của chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ, khó tránh khỏi làm chút chuyện hồ
đồ, nhưng cái gì gọi là thù nước, cái gì gọi là hận nhà, hắn vẫn có thể
phân biệt rõ ràng. Ngươi cũng không cần phải làm như trên mặt mình có
thiếp vàng, lần này ngươi đến, chẳng qua là nhân tiện đến thăm Công Tôn
Sách, hai người các ngươi tuy nói có nhiều bất hòa, nhưng cũng xem như
người tài yêu mến người tài, hiểu nhau thương nhau, ngươi cũng đừng có
chối, ta nói như vậy, vì ta biết loại người thông minh như các ngươi, cứ thích làm việc nửa úp nửa mở, vừa sợ người khác đoán không ra, vừa sợ
người khác đoán ra, a! Công Tôn Sách, ngươi cấu ta làm gì?!
Công
Tôn Sách thản nhiên nói: Văn Tài huynh, đừng nói ta không nhắc nhở
ngươi, sau này ngươi có gặp được Bàng Thống trên chiến trường, võ công
mưu lược của hắn thật ra chỉ là thứ yếu, mồm mép này mới là đòn trí mạng nhất, nhớ lấy nhớ lấy.
Bàng Thống buồn bực nói: Phải dựa vào mồm mép thế này mới ăn được ngươi chứ, a! Công Tôn Sách, ngươi đạp ta làm gì?!
Tiễn Da Luật Văn Tài xong, Bạch Ngọc Đường lập tức quay về ngủ tiếp, trong
lúc mông lung hắn cảm thấy Triển Chiêu gọi tên hắn, hắn nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đã ngủ bao lâu, nhưng thấy tối đen một
mảng, biết là đang tối, miệng ậm ừ nói: Triển Chiêu, tối khuya rồi,
ngươi không ngủ đi, còn làm trò quỷ gì thế.
Triển Chiêu vươn tay
sờ lên thái dương của hắn, cũng không biết khi nào thì đi, Bạch Ngọc
Đường chỉ nhớ, tay của hắn lành lạnh, sờ lên trán, rất thoải mái.
Khi mở mắt lần nữa, là rạng sáng ngày thứ hai, trời vẫn còn chút tối, Bạch
Ngọc Đường mở cửa sổ ra, lại thấy sương mù lượn lờ, cảnh trí trong viện
mơ hồ mà tao nhã, hai ngày nay những thứ hắn nhìn thấy nghe thấy đều
không thể tưởng tượng được, đột nhiên trông thấy cảnh sắc giống như
Giang Nam ở trong mơ, tâm trạng vui mừng, nhảy đến bên cửa sổ phòng của
Triển Chiêu gọi hắn ra ngắm sương, kêu nửa ngày, cũng không thấy người
trả lời, Bạch Ngọc Đường đẩy cửa sổ ra, thấy chăn đệm đã được gấp chỉnh
tề, lập tức hiểu được, hắn đã đi rồi.
Bạch Ngọc Đướng quýnh lên,
bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, đẩy cửa phòng của Bao Chửng ra, muốn gọi lên, đã thấy Bao Chửng đang dựa vào bàn làm việc, đầy bàn là công văn ủ rũ,
ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, nghe thấy tiếng vang, Bao Chửng
ngẩng đầu, nhíu mi, lại quay đầu thổi tắt đèn, sau đó đứng dậy.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn thân cao thẳng tắp, nghiêm nghị như tinh quân hạ
phàm, nhìn tình hình đã một đêm không ngủ, nhưng cũng không lộ vẻ mệt
mỏi, trong lòng không hiểu tại sao, lại sinh ra rất nhiều cảm tình kính
nể, cũng hiểu được, tại sao Triển Chiêu toàn tâm toàn ý kính trọng người này như vậy.
Bao Chửng hỏi: Bạch Ngũ hiệp, sáng hôm nay đánh tới phòng của ta, chẳng lẽ là vì Triển Chiêu?
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới tỉnh táo lại, nói: Đúng vậy, ta đang muốn hỏi đại nhân, Triển Chiêu đi đâu rồi?
Bao Chửng nói: Hắn có công vụ.
Bạch Ngọc Đường vội vàng hỏi: Công vụ gì? Đi đâu?
Bao Chửng nói: Trong giang hồ các ngươi thường nói, người ở giang hồ, thân
bất do kỉ, thật ra, ở quan trường này, mới là thân bất do kỉ chân chính, công vụ lần này của Triển hộ vệ, cực kỳ cơ mật, thứ cho tại hạ không
thể cho Ngũ hiệp biết được.
Bạch Ngọc Đường biết hỏi nhiều cũng
vô ích, trong chớp mắt trong lòng sinh ra rất nhiều cảm xúc, dây dưa
cùng một chỗ, nhưng lí trí lại không rõ ràng, buột miệng thốt ra lại là: Đại nhân, hay là ngươi tranh thủ ngủ một chút đi, sắp lâm triều rồi.
Bao Chửng nhẹ nhàng cười nói: Bây giờ Ngũ hiệp muốn đi đâu?
Bạch Ngọc Đường không cần suy nghĩ: Về nhà.
Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc nhà, dưới chân là thành Biện Lương trong buổi
sáng sớm, hắn biết từng câu từng chữ của Bao Chửng, tất cả đều là sự
thật, Triển Chiêu đang ở cửa quan, có chức trách của hắn.
Nhưng mà, trong lòng thiếu niên kia, vẫn có chút bất an mơ hồ, hoặc là, không vui.
Hắn chán ghét cảm giác này, ly biệt.
Cứ giống như, số mệnh đã sắp đặt hết cả rồi, ngươi không có cách nào, đành phải toàn tâm toàn ý đón nhận.
Hắn nhìn xuống thành thị đang ngủ này, nó đã chứa đựng rất nhiều rất nhiều
thứ ngoài sự tưởng tượng của hắn, phản bội, âm mưu, chết chóc, trả thù,
trốn tránh, lạnh lùng, có lẽ, vẫn còn những gì khác nữa.
Đang suy nghĩ, lại nghe được, tiếng vó ngựa trong suốt vang lên, từ xa về gần,
sau đó, hắn nhìn vào trong sương, thấy áo choàng màu đen của Phi Vân Kỵ
như ẩn như hiện.
Hoa sơn chi, hương bảy dặm, vẫn là truyền thuyết đang tiếp diễn lâu bền không dứt tại thành thị này.
Phi Vân Kỵ đưa hoa kia ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy, trên nóc nhà
có một thiếu niên áo trắng tuấn mỹ, khóe miệng, cong lên nét cười như
ánh bình minh ló dạng.
Sau lưng hắn, mặt trời, đang chậm rãi nhô lên.
—–Chính văn hoàn—–
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT