Khi Bạch Ngọc Đường trở về, Bàng Thống và Công Tôn Sách đã đến rồi. Nơi
tổ chức tiệc tối được bố trí ở trong viện của Khai Phong phủ, bóng đêm
thật sâu, ánh sao sáng rực, đêm nay thời tiết mùa xuân, có khác đi một
trận phong tình.
Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường nghĩ rằng đây chỉ là một
bữa tiệc trong nhà, nhưng hai người Bàng Sách đều ăn mặc cực kỳ chính
thức, Bàng Thống quả nhiên mặc quần áo màu trắng, chẳng qua không phải
là bộ có vòng hoa mẫu đơn lúc chiều, mà là bộ có thêu hoa văn rồng cuộn
mình, trên đầu mang mão quan mào bạc, Công Tôn Sách mặc trường sam màu
xanh lá nhạt, từ vạt áo đến cổ áo thêu họa tiết lông vũ của chim công,
dung mạo càng có vẻ xanh tươi, đẹp đẽ lạ thường.
Bạch Ngọc Đường
đang do dự, Triển Chiêu từ bên hông đi ra, túm lấy tay áo của hắn, nói:
Ngươi đã chạy đi đâu vậy, gần ăn cơm rồi.
Bạch Ngọc Đường nói: Nhìn trận này, có phải là có chuyện quan trọng cần bàn bạc hay không?
Triển Chiêu nói: Nếu có chuyện quan trọng, ngươi càng không thể đi.
Bạch Ngọc Đường nghe câu này của hắn, chủ quan thì cảm thấy Triển Chiêu đang dựa dẫm vào mình, còn khách quan thì, bữa cơm này có lẽ ăn không ngon
rồi.
Trên thực tế, bữa cơm này quả thật là ăn không ngon, dựa vào lời của Bàng Thống thì chính là, Bao Chửng, đầu bếp của quý phủ của
ngươi thật sự không đơn giản, có thể làm tất cả các món ăn thành tự thị
nhi phi*, chả trách Công Tôn Sách nhà chúng ta ở chỗ của ngươi hơn nửa
năm thì gầy thành như vậy.
(*Tự thị nhi phi: Trông là thật mà lại là giả, chỉ tốt ở vẻ bề ngoài. Ý là nhìn đẹp mà ăn thì không ngon =)))
Bạch Ngọc Đường không chen thêm lời vào, nhìn chằm chằm Công Tôn Sách ở phía đối diện.
Nhìn chòng chọc một lúc lâu, Công Tôn Sách nói: Bạch Ngũ hiệp, chẳng lẽ trên mặt ta có hoa sao?
Bạch Ngọc Đường chậm rãi cười nói: Không phải là trên mặt tiên sinh có hoa,
mà là, mặt của tiên sinh căn bản chính là một đóa hoa.
Bàng Thống nhướng mày: Công Tôn Sách, lần sau chắc nên làm cho ngươi một cái màn cách ly.
Công Tôn Sách lại không biết nên cười hay nên bực, bị một đứa nhỏ miêu tả
như vậy, dù thế nào đi chăng nữa, cũng không phải là chuyện đáng chúc
mừng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tức giận. Dù gì, từ
khi Bàng Thống trở về, những người bên cạnh càng lúc càng láo xược, vì
thế y đem tất cả các phiền não xấu hổ trút hết lên trên người của hắn,
hung hăng trừng mắt liếc hắn, nói: Ngươi cứ nói hưu nói vượn!
Bạch Ngọc Đường nâng chén rượu lên nhận lỗi với Công Tôn Sách: Vừa rồi nói
đùa, mong tiên sinh đừng trách, ta, chỉ là ta cảm thấy, tiên sinh mặc bộ áo này, thật sự là phong thần như ngọc, quả thật, quả thật, tựa như
phượng hoàng.
Đúng, tựa như phượng hoàng, bay lên ngàn dặm réo
rắt, trong lúc cất cánh lên ngút trời, có thể lấy dáng vẻ vô cùng dứt
khoát, vươn đến nơi không ai có thể đuổi kịp.
Vẻ mặt của Bàng
Thống yên ổn đi rất nhiều, hắn quay đầu nhìn Công Tôn Sách, rốt cuộc kìm lòng không đậu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đầu mày của y, ôn nhu, rồi
lại kiên định nói: Phượng hoàng chao liệng đến nghìn trùng, không phải
ngô đồng thì không đậu (1), Công Tôn công tử, ta nói có đúng hay không?
Công Tôn Sách lại cúi đầu, giống như đang cân nhắc tỉ mỉ, y nói: Phượng
hoàng cất tiếng nơi đồi cao, ngô đồng sinh trưởng chốn triều dương (2).
Cây ngô đồng của Vương gia phải là loại cây tốt mới có thể dẫn phượng
hoàng tới, ta nói, có đúng không?
Bạch Ngọc Đường thầm chán nản,
một câu của mình, lại làm cho hai người này lôi cổ ngữ chẳng hiểu ra sao nói hết bài này đến bài khác, thật sự rất nhàm chán. [=)))]
Lại
nghe thấy Bao Chửng dùng giọng điệu giống như đã giác ngộ mà nói: Vậy ta có thể hiểu là, thiếp là tơ liễu, nương nhờ cây lớn (3) không?
Công Tôn Sách đặt mạnh chén rượu đang cầm trong tay lên bàn, tức giận nói: Bao Chửng!
Hai mắt như sao của Bao Chửng sáng lấp lánh, nói: A Sách, ta đang khen ngươi là cây lớn a, ngươi không vui sao?
Bàng Thống thở dài một tiếng: Ngày tháng đấu trí so tài này, khi nào thì hết a.
Cơm xong, dọn đi tiệc rượu, thay bằng trà thơm, Bao Chửng liếc nhìn Triển
Chiêu, đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường nhìn thấy ánh mắt như vậy của Bao Chửng, vẫn là ánh mắt lấp lánh như sao, nhưng mà, có thêm một chút, mang theo hết thảy lí trí, hay là, lạnh lùng.
Triển Chiêu nhẹ nắm lấy cánh tay của Bạch Ngọc Đường, hai người bay lên nóc nhà.
Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi nhiều, hắn biết bọn họ đúng là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, mặc dù hắn và Triển Chiêu không tiện ở lại, nhưng mà trên nóc nhà, với công lực của hai người, muốn không nghe thấy chuyện
bọn họ nói cũng khó, có thể, mục đích chủ yếu là, muốn hai người bọn họ
đề phòng tai vách mạch rừng.
Một lát sau, chợt nghe Bàng Thống nói: Các ngươi, đã sớm biết ta trở lại?
Bạch Ngọc Đường nghe giọng nói của hắn, đúng là dùng nội lực chậm rãi khuếch ra, mặc dù không vô cùng vang dội, nhưng nghe rõ rành mạch, giống như
sợ người khác không biết bọn họ đang nói gì.
Bao Chửng nói: Buổi
chiều hôm qua, Tướng quân Cao Khải ở nhà bị ám sát bỏ mạng, dưới chân
thiên tử, càn khôn lanh lảnh, ngoại trừ Vương gia, còn có ai có năng lực và quyết đoán như vậy.
Cao Khải kia quay về triều được một
khoảng thời gian, nhưng vẫn đóng cửa không ra ngoài, đây là sự thật cả
triều văn võ đều biết. Đại tướng trấn giữ biên cương, bỗng nhiên bị gọi
về kinh thành, lại ở nhà nhàn rỗi, rồi bỗng nhiên bị ám sát, người khác
không biết tại sao, nhưng không thể gạt được Bao Chửng và Công Tôn Sách.
Bàng Thống lạnh lùng hừ một tiếng, nói: Hắn chẳng qua chỉ chịu thay cho
người khác, phải chết thực sự có chút đáng thương. Hắn ngưng lại một
chút, lại cất cao giọng, nói: Có phải hay không, Triệu Trinh?
Bạch Ngọc Đường cũng không kinh ngạc, nghe bọn họ nói chuyện hắn đã hơi hiểu được, lúc này, đừng nói là Hoàng Thượng, ngay cả Ngọc hoàng đại đế xuất hiện, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Quả nhiên, một thanh niên mặc áo màu vàng từ trong phòng đi ra, đúng là Hoàng Thượng ngày ấy đến thăm Công Tôn Sách.
Bên cạnh hắn chỉ có hai tùy tùng đi theo, một người là thái giám hầu hạ bên mình, còn lại là một thị vệ, nhìn thân hình, võ công tất nhiên không
thấp, nhưng so với Bàng Thống, vẫn kém rất xa.
Rốt cuộc Bạch Ngọc Đường hiểu được, tại sao Triển Chiêu không cho hắn đi, nếu Bàng Thống
gây khó dễ, thị vệ này, dù thế nào cũng không bảo vệ được Hoàng Thượng,
nhưng mà hoàn cảnh của Triển Chiêu, không thể tiến hay lui. Hắn cười
khổ trong lòng, ghé đến bên tai Triển Chiêu thấp giọng nói: Đây là ngươi muốn hãm hại ta bất nhân bất nghĩa phải không?
Triển Chiêu không nói gì, vươn tay viết viết vẽ vẽ lên ngực của hắn: Ngươi ở đây, ta an tâm được một chút.
Bàng Thống lạnh lùng nói: Triệu Trinh, thật ra ngươi rất can đảm, chỉ mang theo hai người đến đây, Ngự lâm quân của ngươi đâu?
Triệu Trinh nói: Nếu Trẫm dẫn Ngự lâm quân đến, Vương gia vẫn sẽ tới đây sao? Hơn nữa, Ngự lâm quân, sao có thể là đối thủ của Phi Vân Kỵ.
Bàng Thống nói: Ta có thể trở về, chắc ngươi không nghĩ đến?Không nghĩ đến, cũng nghĩ không đến. Có đôi khi, Trẫm thật sự sợ ngươi không trở về.
Ngươi có thể có lòng tốt như vậy sao?
Nếu như ngươi không về, Công Tôn Sách tất nhiên sẽ không chịu buông tha,
không làm chuyện này rõ đến chân tướng thì không được. Hắn vốn dĩ thông
minh tuyệt đỉnh, huống chi qua thời gian dài, giấy không thể gói được
lửa, chuyện này, khó tránh khỏi rõ ràng ra trước mắt thiên hạ.
Vậy ngươi còn làm như thế?!
Cho dù muốn làm cho rõ ràng thì sao? Xưa nay chinh chiến mấy người trở về,
chết trận sa trường, vốn là chuyện cực kỳ bình thường.
Vậy ngươi còn có thể sợ ta không trở về sao?
Nếu Công Tôn Sách kiên trì tra đến tận cùng, người khác thì không nói,
nhưng mà Bao Chửng, không chỉ sẽ giúp hắn, mà còn có thể tin hắn, nếu
Bao Chửng cũng đứng về phía ngươi, dù cho ngươi sống hay chết, cũng là
chuyện Trẫm không muốn thấy.
Hắn nói xong, chuyển hướng về phía Bao Chửng: Ngươi, hận Trẫm sao?
Bao Chửng nói: Bệ hạ tất có sắp xếp của bệ hạ, thần không dám suy đoán.
Triệu Trinh nói: Ngủ ở bên giường, sao có thể cho phép kẻ khác ngủ say. Thông minh như ngươi, dù sao cũng không thể không hiểu rõ.
Bàng Thống
nói: Nhưng mà biện pháp của ngươi, quá là âm độc. Nếu ta vô duyên vô cớ
chết đi, ngươi khó có thể lấp được miệng lưỡi của thiên hạ, nhưng nếu ta chết ở chiến trường, thì ngươi sẽ thoát được can hệ. Ngày ấy Cao Khai
chịu thua, ta biết rõ là kế, nhưng không thể không cứu, ngươi có nghĩ
tới hay không, nếu ta thật sự kiên quyết không đi, mấy vạn đại quân của
ngươi, cứ như vậy mà chết không rõ ràng.
Triệu Trinh nói: Chính
là Trẫm hiểu được, nhất định ngươi sẽ đi, Vương gia là người xuất thân
từ dẫn binh, yêu lính như con, sẽ không thể thấy chết mà không cứu.
Bàng Thống nói: Nếu ta không bị thương nặng như vậy, đã sớm trở về tìm ngươi tính sổ rồi.
Triệu Trinh nói: Thật ra, cho dù ngươi không về được, Trẫm cũng sẽ đón ngươi
về, một trong những điều kiện thảo luận với Nam viện Đại vương lần này,
chính là xin hắn tìm thi cốt của ngươi về.
Bàng Thống nói: Tấm lòng tốt này của ngươi, thật ra ta không cảm kích đâu.
Triệu Trinh nói: Công Tôn Sách, ngươi bắt đầu nghi ngờ khi nào?
Giọng nói của Công Tôn Sách trong trẻo nhưng lạnh lùng, y bình thản nói: Cũng chỉ là mấy ngày hôm trước mới suy nghĩ cẩn thận.
Công Tôn Sách nói: Vừa nãy bệ hạ đã nói, thảo dân thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên, sẽ hiểu rõ được.
Triệu Trinh nói: Bàng Thống, lần trước, ngươi suýt chút nữa lấy giang sơn của Trẫm, lần này, lại muốn cái gì?
Bàng Thống nghiền ngẫm cười: Nếu với tính tình của ta trước kia, ngoại trừ
giang sơn của ngươi ra, ngươi còn có thể cho ta cái gì? Nhưng mà, lần
này ngay cả đường lui ngươi cũng tính rất khôn ngoan, rõ ràng ngươi
biết, có Công Tôn Sách ở đây, ta sẽ không làm phản, nếu không, ngươi đem Bao Chửng cho ta đi.
Triệu Trinh dường như hơi sửng sốt: Bao Chửng là người, há có thể Trẫm nói cho ngươi thì cho được.
Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần*. Tên Bao Chửng này, chẳng qua là bảo
thủ nhất, nếu ngươi nói để hắn từ nay về sau theo ta, chắc chắn hắn
không nói hai lời.
(*Suất thổ chi tân, mạc phi vương thần: Hễ là
đất đai trong thiên hạ thì không có nơi nào không phải là của vua, hễ là người sinh sống trên đất đai thì không có ai không phải là thần tử của
vua)
Cho dù như lời ngươi nói, nhưng mà đem Bao Chửng cho ngươi,
Trẫm liền mất đi phụ tá đắc lực, hơn phân nửa giang sơn không thể nương
tựa, Trung Châu Vương, đây cũng quá ác đi.
Bàng Thống nói: Bao Chửng, hai ta đang ở đây tranh giành muốn lấy, tại sao ngươi không nói lời nào?
Bao Chửng nói: Ta đang nghĩ, nếu đêm nay Vương gia trở về gặp phải chuyện
gì bất hạnh, ngày mai tố cáo đến Khai Phong phủ của ta, ta nên tiếp nhận hay là không.
Bàng Thống lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó
lớn cỡ bàn tay, nói với Triệu Trinh: Ta cũng không có yêu cầu gì với bệ
hạ, Bao đại nhân là nhân trung long phượng, ta cũng nuôi không nổi, có
một Công Tôn Sách đã đủ giày vò rồi, nhưng mà, binh phù này, thần mang
trên người đã lâu, dường như thông suốt linh tính, có cảm tình, thần
mong bệ hạ để thần gần gũi với nó thêm một ít thời gian nữa.
Triệu Trinh thản nhiên nói: Thật ra, binh phù kia, ở trong tay ai, lại chẳng giống nhau.
—–
(1) Phượng cao tường vu thiên nhận hề, phi ngô bất tê: Phượng hoàng chao
liệng đến nghìn trùng, không phải ngô đồng thì không đậu. Phượng hoàng
chi tính phi ngô đồng bất thê, phi trúc thực bất thực: Tính chim phượng
hoàng, không phải cây ngô đồng không đậu, không phải quả trúc không ăn
(2) Phượng hoàng minh hỉ, vu bỉ cao cương, ngô đồng sinh bỉ, vũ bỉ triệu
dương, bổng bổng thê thê, cung ứng giai giai: phượng hoàng hót ở trên
đồi cao kia, cây ngô đồng mọc tốt nơi có ánh sáng, cành lá sum xuê tươi
tốt, tiếng hót hòa âm vang vang.
Chim phượng thiêng tìm đậu ở cây ngô đồng, ví người hiền tài được ở đúng địa vị xứng đáng. Ngô đồng cao
lớn, là cây nổi bật trong các loại cây cối, từ xưa đã được coi trọng.
Hơn nữa người xưa thường liên hệ cây ngô đồng với phượng hoàng. Phượng
hoàng là vua của các loài chim, mà phượng hoàng thích đậu trên cây ngô
đồng, có thể thấy địa vị của ngô đồng vô cùng cao quý. Hai vợ chồng nhà
này vừa khen người vừa khen ta =))
Nói thêm 1 chút, tựa đề của bộ này là “Phượng hoàng đậu trên ngô đồng” đó:”>
(3) Thiếp vi ti la, nguyện thác kiều mộc: 妾为丝萝, 愿托乔木 Dịch theo câu chữ là:
Em là phận dây tơ nhỏ nhoi, mong được nương nhờ cây cao lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT