Gân xanh trên trán Vũ Vô Chính giần giật: “Hai người các ngươi ai có thể giải thích cho ta đã ảy ra chuyện gì không?”
Mạch Tử tất nhiên không để Hoắc Cái mở miệng trước, vội vàng khóc thút thít nói: “Đại… Đại đương gia, mau cứu ca ca ta, ca ca ta đang ở trong tay y”
“Sao ngươi biết ca ca ngươi ở trong tay y?” Vũ Vô Chính nghi hoặc chau mày.
Mạch Tử phẫn nộ nhìn Hoắc Cái, sau đó lại như sợ hãi nhanh chóng thu lại tầm mắt: “Y cầm ngọc bội của ca ca uy hiếp ta.”
Hoắc Cải đương nhiên có cách để khiến mình không bị hiềm nghi, nhưng điều y muốn chính là sự hoài nghi của Vũ Vô Chính.
Điều thứ 5 trong nguyên tắc sinh tồn trong thế giới quỷ súc: Vĩnh viễn đừng hy vọng thứ xa xỉ nbhuw tín nhiệm nảy sinh theo tình yêu, chỉ sau khi hoài nghi và tổn thương triệt để, tín nhiệm – thứ ngăn chặn ngược tâm này mới có cơ hội lên sàn.
“Ngươi tin?” Hoắc Cải lần này thật sự kinh ngạc
Vũ Vô Chính gật đầu, không chút do dự.
“Nếu như ngươi tin ta thật, vậy ngươi cứ cố chấp bắt ta giải thích làm gì?” Hoắc Cải cười cười, có chút mỉa mai. Nếu như ngươi tin ta thật vậy tại sao cúc hoa trên ngực ta không có phản ứng gì.
Vũ Vô Chính thở dài, mang theo nét bất đắc dĩ và lo lắng nhàn nhạt: “Bởi vì chỉ có ta tin ngươi thì không đủ, ngươi nhất định phải có đủ lý do để các huynh đệ của ta cũng tin ngươi, chứ không phải tin Mạch Tử.”
Hoắc cải câm bặt. Thì ra là như vậy… Cho nên hắn mới không vội ra ngoài, cho nên mới hỏi đi hỏi lại.
Mạch Tử lúc này đã trợn mặt há hốc mồm, nó không tin tà, cắn chặt môi, xông về phía Vũ Vô Chính hỏi: “Đại đưing gia tại sao ngài có thể không tin ta!”
Vũ Vô Chính vỗ vỗ đầu Mạch Tử, nói: “Nếu như thực sự là y bỏ thuốc, lúc này ta hoặc đã là một thi thể, hoặc là bị khóa chặt không còn chút khả năng phản kháng, tuyệt đối sẽ không giống như hiện tại vẫn còn có thể đứng thẳng. Con người y làm việc từ trước đến giờ nếu có thể không giữ lại thì tuyệt đối không giữ lại hậu hoạn.”
Mặt Hoắc Cải lập tức vặn vẹo… Ta còn đang thắc mắc tại sao cúc hoa không phản ứng! Thì ra ngươi con mẹ nó tin không phải là giới hạn trên cùng nhân phẩm ta mà là hạn dưới cùng!
Mạch Tử rõ ràng cũng chấn động trước cái lý do hùng hồn này, sửng sốt mất một lúc mới nói: “Chẳng may y muốn tiếp tục tiềm phục bên cạnh ngài để lất tình báo thì sao?”
“Theo như lời ngươi nói lúc trước, cho dù y có muốn lấy tình báo cũng sẽ không dùng cách này.” Vũ Vô Chính khẽ cười lắc đầu.
Mạch Tử chớp chớp mắt, không hiểu.
Vũ Vô Chính nhìn Hoắc Cải, giống như đang nhìn một con mãnh thú đã săn đuổi rất lâu nhưng chưa bao giờ thành công, kiên dè mà rầu rĩ: “Vain Nhận Luân, nói cho đứa trẻ ngốc này biết ngươi sẽ dùng thủ đoạn nào đi?”
Hoắc Cải giần giật khóe môi, thành thật mở miệng: “Trói hết các ngươi lại, sau đó trực tiếp ép hỏi ngươi, không trả lời liền dùng hình với Mạch Tử hoặc anh trai của Mạch Tử trước mặt ngươi.”
“Ngươi hiểu rồi đó.” Vũ Vô Chính cảm thông nhìn Mạch Tử mặt trắng bệch.
Mạch Tử hoàn toàn khồn biết nói gì – Các ngươi đôi cẩu nam nam này! Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT