“Ngươi… Ngươi cút ra.”Giọng nói non nớt của Mạch Tử đã mang theo tiếng khóc. Con người bất luận tuổi tác lớn nhỏ, khi đối diện với lưu manh, vẫn luôn thẹn thùng như nhau, khác biệt là ở chỗ có người biểu hiện thành nữ vương kiêu ngạo, có người biểu hiện thành nương thụ yếu đuối.
“Đừng động đậy, nếu như không cẩn thận làm rách làn da non mềm của ngươi, ta sẽ đau lòng lắm đó.” Biểu cảm lúc này của Hoắc Cải chỉ có hai chữ có thể hình dung: biến thái.
Cái kéo lạnh lẽo dán dưới cần cổ, men theo cơ thể chậm rãi rạch quần áo, Mạch Tử nào dám động đậy, đôi mắt to rưng rưng nước mắt tố cáo Hoắc Cải, to giọng gào khóc: “Cứu với! Ca ca… hu hu, ca ca! Cứu với…”
Hoắc Cải không nề hà, hạ thấp mắt, ôn nhu tỉ mỉ lật vạt áo vừa rạch, kéo căng ra, dùng kéo rạch ra từng chút một.
Mũi nhọn của kéo cứ thế lên lên xuống xuống rạch vải trước mắt mình, sự trầm mặc của Hoắc Cải càng khiến không khí thêm phần khủng bố, Mạch Tử không dám động đậy, run lẩy bẩy, khóc đến mức cổ họng cũng khàn cả đi, tiếng nào tiếng nấy cũng ra sức gọi “Ca ca.”
“Soẹt” Vạt áo trước triệt để bị rạch ra, Hoắc Cải lạnh lùng nhìn Mạch Tử, cười hỏi: “Đại đương gia nằm ở ngay bên cạnh ngươi, tại sao không gọi hắn, ngược lại gọi ca ca của ngươi ở tận đẩu tận đâu?”
Mạch Tử vừa tỉnh lại liền bị sự sợ hãi dìm lấp lập tức mở trừng mắt, sửng sốt nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải lộ ra nụ cười trào phúng: “Một người trong lúc hoảng hốt thất thố luôn thực thà nhất, ta nghĩ nguyên nhân ngươi không cầu cứu đại đương gia mà cầu cứu nhị đương gia không ngoài ba điều. Thứ nhất, trong lòng ngươi đã coi Đại đương gia là bên địch. Thứ hai, ngươi biết Đại đương gia hiện tại bất tỉnh, không cứu nổi ngươi. Thứ ba, ca ca ngươi sắp trở về núi rồi, hoặc đã trở về rồi.”
“Ngươi… Ngươi nói bừa!” Sự hoảng loạn trong mắt Mạch Tử lúc này nhìn thấy rõ rệt.
Hoắc Cải thương xót mà từ ái (?) nhìn Mạch Tử từ trên xuống: “Đứa nhỏ à, để ta nói ngươi hay, tuyệt đối đừng vội vàng phủ nhận ngay sau khi đối phương chất vấn. Điều này chỉ nói rõ rằng trong lòng ngươi có điều khuất tất mà thôi.”
Hoắc Cải kéo phần vải còn lại từ khe dây thừng, hứng thú tiếp tục cắt.
Mạch Tử hít hít mũi, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Cải, khàn giọng nói: “Ngươi hỏi thì hỏi, còn cắt áo của ta làm gì.”
Hoắc Cải kéo dài âm điệu, đầy vẻ yêu nghiệt của phản diện: “Vì ta cần tìm thuốc giải để cứu Vũ Vô Chính, nhưng ta lại sợ ngươi không thành thực, nên đành trói ngươi lại, sau đó cắt áo từng chút một để tìm.”
“Thuốc gì? Sao ngươi có thể ăn nói linh tinh! Ta chỉ cao bằng một nửa ngươi, ngươi lại cẩn thận phòng bị như vậy, có biết xấu hổ không hả?” Mạch Tử phồng cái mặt bánh bao tròn tròn lên, trừng to mắt, cắn cái môi phấn nộn, dáng vẻ giận dữ.
Hoắc Cải nhìn bộ dạng đó của Mạch Tử, tay ngừng một lúc, ánh mắt lập tức trở nên quỷ dị.
Hoắc Cải đặt kéo xa sang một bên, giơ tay bóp lấy cái mặt rưng rưng nước mắt của Mạch Tử, day day day: “Đù! Ra vẻ dễ thương nữa đi! Nếu như gia không cẩn thận từ hủ nam yêu mến mỹ nữ biến thành ông chú biến thái thích bé trai, ngươi có chịu trách nhiệm nửa đời sau/ nửa thân dưới của ta được không hả?!” (Bụi: nửa đời sau, nửa thân dưới phát âm gần giống nhau, tác giả chơi chữ =)) )
“Hu hu hu…” Mạch Tử hoàn toàn nghe không hiểu Hoắc Cải đang nói gì, bị Hoắc Cải nắn cho không khác gì thỏ Tuzki.
Đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trai đỏ như quả cà chua rồi, ông chú biến thái Hoắc Cải mới hài lòng thu tay lại, cầm hai ống tay áo lúc trước cắt được lên, đong đưa trước mặt Mạch Tử, nụ cười từ ái: “Mạch Tử, ngươi biết trộm là gì không?”
Mạch Tử mím chặt môi, để phòng tên người xấu trước mặt lại có cớ chà đạp mình.
“Trộm chính là một tồn tại giấu mảnh dao trong ống tay áo, không túi nào không cắt được bên cánh tay giấu sợi thép, không khóa nào không mở được thắt lưng dắt móc câu, không tường nào không trèo được dưới chân đạp gió, không ai có thể cản bước. Ngươi nói xem, ta sao dám không đề phòng kẻ trộm như ngươi chứ?” Một cánh tay khác của Hoắc Cải cầm ống tay áo, khẽ nắn, một mảnh dao mỏng manh lập tức từ bên đường biên tay áo lộ ra lưỡi dao sắc bén.
“Ta còn tưởng rằng ngươi đã quên mất ta từ lâu, thì ra ngươi trước giờ chưa từng quên…” Mạch Tử lẩm bẩm, thừ người ra. Lừa đảo, đại lừa đảo!
“Trộm chính là một tồn tại hai tay vớt tiền trong chảo dầu không bỏng, đôi chân đạp tuyết không thấy vết, ngươi nói xem, ta sao có thể không hoài nghi tên trộm như ngươi không phải người bỏ thuốc chứ?” Ngón tay Hoắc Cải cong lên, liền móc ra được một gói bột thuốc nhỏ từ bên khe trong ống tay áo.
“Đây là thuốc giải à?” Hoắc Cải đặt gói thuốc trên lòng bàn tay, cười tủm tỉm hỏi.
“Hừ!” Mạch Tử quay đầu đi, nhắm mắt lại, không phối hợp.
“Ha ha.” Hoắc Cải cười phá lên, lắc đầu: “Mạch Tử à Mạch Tử, ngươi thật đúng là chưa đến Hoàng Hà chưa chịu thôi, chìm xuống Hoàng Hà rồi mới biết. Đến tận lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn khiến ta tưởng lầm đây là thuốc giải.”
Thân thể non nớt của Mạch Tử khẽ cứng lại.
“Nếu như ta đoán không lầm, đây hẳn là thứ thuốc khiến Vũ Vô Chính hôn mê phải không?” Hoắc Cải chậm rãi khép năm ngón tay lại, nắm lấy gói thuốc trong lòng bàn tay: “Để bảo đảm kế hoạch thuận lợi, trong tay ngươi tuyệt đối sẽ không chỉ có một phần thuốc. Buổi tối ngươi đến thăm Đại đương gia, còn không phải là để thám thính xem thuốc có tác dụng hay không sao? Ngươi cho rằng ta tại sao lại để ngươi vào phòng cùng ăn cháo chứ? Chính là để cho ngươi có thêm cơ hội chính đại quang minh mà bỏ thuốc, để mà bắt tận tay day tận trán đấy.”
“Ngươi lúc này nói cái gì cũng có lý, tại sao lúc đầu không phát hiện ra?” Mạch Tử ngoan cố, hỏi một cách mỉa mai.
Hoắc Cải cười mà không nói. Gia đang chơi một ván cờ rất lớn, tương ái tương sát gì đó, thứ nít ranh như ngươi không thể nào hiểu được đâu.
“Hơn nữa, thứ như thuốc giải không có thì thôi, nếu như có hẳn cũng sẽ đặt ở những vị trí như trong ngực chứ không phải tay áo. Nếu không lúc bỏ thuốc không cẩn thận lại bỏ nhầm thì không phải rất mất mặt sao?” Hoắc Cải bỏ ống tay áo xuống, cầm kéo lên, tiếp tục quấy rối nhi đồng.
Mạch Tử hừ hừ: “Ngươi bỏ cuộc đi, trên người ta căn bản không có thuốc giải.”
Tay Hoắc Cải vẫn tiếp tục cắt, giọng điệu lại càng lạnh lẽo: “Nếu như không có thuốc giải thì ngươi liền cầu nguyện đi, nếu như Đại đương gia không tỉnh lại, ta sẽ giết chết ngươi.”
Mạch Tử khóc lóc: “Đừng… đừng mà, đây cũng không phải thuốc độc, đợi khi thuốc hết tác dụng Đại đương gia tự nhiên sẽ tỉnh lại thôi.”
“Vậy hắn mất bao lâu mới tỉnh lại?” Hoắc Cải chau mày.
Mạch Tử sợ sệt nói: “Ta cũng không biết, bọn họ chỉ nói sau khi uống thuốc này nửa canh giờ, Đại đương gia sẽ hôn mê, đến lúc đó bọn họ sẽ mang người đi. Tính thời gian lên xuống núi, đại khái mất một buổi tối.”
Một buổi tối? Rõ ràng là ba ngày mà. Hoắc Cải – nhà tiên tri chuyển sang truy vấn: “Bọn họ là ai?”
Mạch Tử quầng mắt đỏ ửng, miệng mếu máo: “Ta… ta không biết, bọn họ đều bịt mặt, cầm ngọc bội tùy thân của ca ca đến uy hiếp ta, ta… ta cũng không có cách nào khác.”
Hoắc Cải cười: “Mạch Tử, ngươi biết trộm là gì không?”
“Hả?” Mạch Tử không hiểu tên người xấu này tại sao lại giở lại trò cũ.
“Trộm chính là một tồn tại so với việc lao động cần cù thì càng thích thông qua thủ đoạn đê tiện để không làm mà hưởng hơn. Ngươi nói ngươi vô tội, ngẫm lại những biểu hiện kiệt xuất lúc trước của ngươi, ngươi dựa vào đâu mà muốn ta tin rằng ngươi không phải người từ nhỏ đã quyết chí thành trộm chứ?” Hoắc Cải đầu không ngẩng, chậm rãi rạch những đường dài trên tấm áo trước bụng Mạch Tử.
“Đại đương gia cũng là sơn tặc mà…” Mạch Tử nhịn không được lẩm bẩm.
Hoắc Cải khẽ cười, đầy vẻ mỉa mai: “Cho nên hắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cố chấp khoe khoang bản thân là vì chính nghĩa, để trốn tránh sự khiển trách của lương tâm. Điều hắn nhận định thì luôn là chân lý, người có tội vĩnh viễn là kẻ khác. Hắn chỉ cần cao cao tại thượng, dùng thân phận cường giả để phán định thiện ác, đẩy tội lỗi về phía kẻ yếu là được.”
Rõ ràng nói là Đại đương gia, tại sao lại cảm thấy người trước mắt mới là kẻ chân chính cao cao tại thượng? Mạch Tử hô hấp chợt khựng, không dám mở miệng nữa, nó mơ hồ cảm thấy bản thân dường như đã không cẩn thận nhìn trộm bức họa nào đó không nên xem.
Hoắc Cải nói xong, phát giác bản thân dường như lỡ lời, thế là vùi đầu làm việc, không nhiều lời nữa.
Sau thời gian một tuần trà, trên người Mạch Tử đã hoàn toàn sạch trơn, Hoắc Cải cũng không thể tìm ra gói thuốc thứ hai.
Hoắc Cải thầm thở phào một hơi, điều y muốn là Vũ Vô Chính hôn mê triệt để, nếu như không cẩn thận tìm ra thuốc giải rồi, thì đó mới gọi là bi kịch.
Hoắc Cải giả đò thở dài một tiếng: “Có cách nào khác để khiến hắn tỉnh lại không, như ấn huyệt nhân trung, châm kim vào ngón tay…?”
Mạch Tử thận trọng đáp: “Ta không biết, có điều ta nghĩ thứ thuốc có thể khiến Đại đương gia ngất đi hẳn không phải thứ dễ đối phó.”
“Vậy ngươi có thể bảo đảm sau tối nay, hắn sẽ có thể tỉnh lại không?” Hoắc Cải giả đò mặt ủ mày chau.
“Đại khái… là thế.” Mạch Tử rõ ràng không dám chắc.
“Vậy đồng bọn của ngươi lúc nào sẽ xông vào?” Hoắc Cải chau mày, vẻ mặt lo lắng.
Mạch Tử vô tội khóc òa: “Ta… Ta thực sự không biết.”
Hoắc Cải lại hỏi: “Bọn ngươi làm Vũ Vô Chính hôn mê rồi mang đi rốt cuộc là vì cái gì? Soán quyền?”
Nửa canh giờ sau, Mạch Tử hôn mê. Hoắc Cải sau khi lắc hai cái, nhéo hai phát, chọc hai cái, nhìn Mạch Tử ngủ như con lợn chết thì mới yên tâm hoàn toàn.
Hoắc Cải nhanh chóng cởi dây thừng trên người Mạch Tử, nhìn những vết trói đỏ lừ trên người Mạch Tử, khe khẽ thở dài. Hoắc Cải ôm Mạch Tử vào trong lòng, day nhè nhẹ từng lằn đỏ. Sau khi mát xoa xong, Hoắc Cải lấy khăn tay ra, chấm nước sạch, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt bị nước mắt dính tèm lem của nó.
Sau đó, Hoắc Cải đặt Mạch Tử lên tấm chăn mỏng, quấn quấn quấn nó thành một cái trứng cuộn, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ ở ngoài. Hoắc Cải dùng dây thừng quấn hai vòng bên ngoài cái trứng cuộn, buộc chắc, ngăn chặn khả năng tên nhóc này tỉnh lại chạy trốn. Cuối cùng, Hoắc Cải đặt một cái gối mềm vào sau gáy Mạch Tử, đại công cáo thành.
Hai ngày sau, Hoắc Cải nhìn Mạch Tử ngủ cùng Vũ Vô Chính, nghĩ thầm thuốc này quả thực ghê gớm, mình chẳng qua chỉ dùng móng tay gẩy một chút cho Mạch Tử uống, không ngờ lại hôn mê lâu như thế. Hoắc Cải lại quên mất, người ta hòa thuốc đó với cả ấm trà, y lại hòa bao nhiêu uống bấy nhiêu, huống chi Mạch Tử nhỏ như vậy. Hoắc Cải ngược đãi nhi đồng thật lãnh khốc hết chỗ nói.
Hoắc Cải hào phóng hòa 3/4 số thuốc, chuốc Vũ Vô Chính và Mạch Tử một to một nhỏ uống mê dược một lần nữa, thuận tiện thêm mấy nốt cấu véo, kim châm lên người Vũ Vô Chính vào nửa canh giờ sau. Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi khoái đao quan binh giúp mình giải quyết gọn mấy tên luân X là được. Kinh nghiệm cho chúng ta biết, mấy tên cơ bắp không tình yêu chỉ cần chết ngắc chết nghẻo là đủ để ứng phó với tiểu cúc hoa ưng giai đẹp rồi.
Lại ba ngày nữa trôi qua, Hoắc Cải đoán người chắc cũng sắp tỉnh rồi, quả đoán đổi phương thức trói Mạch Tử.
Quả nhiên, một canh giờ sau, Mạch Tử tỉnh lại, phát hiện tay chân mình bị trói chặt bằng vải thô, sau lưng là một tấm đệm mềm, trên người là một tấm chăn.
“Đói…” Mạch Tử khổ sở nhăn nhó.
Ngươi hôn mê suốt 5 ngày, chỉ uống chút nước mì sền sệt, có thể không đói sao? Hoắc Cải xụ mặt, nửa ôm Mạch Tử cho nó ăn: “Tại sao ngươi tỉnh rồi mà Đại đương gia vẫn chưa tỉnh?”
Mạch Tử “ngao” một tiếng đớp cả miếng bánh nhỏ trên tay Hoắc Cải, vội vàng nhai vào mồm, hai má phồng lên nhồm nhoàm nhai một lúc lâu, cuối cùng cũng nuốt xuống. Lúc này mới thận trọng đáp: “Ta… ta không biết… có điều hẳn là cũng sắp tỉnh rồi.”
Hoắc Cải buồn bực, có lẽ thằng nhóc này sợ mình lấy thức ăn bức cung nên mới ăn vội như thế. Mình độc ác đến thế sao?
Hoắc Cải hạ thấp mi mắt, thở dài một tiếng: “Trông bộ dạng đáng thương đó của ngươi, chốc nữa Vũ Vô Chính tỉnh lại, có khi lại cho rằng ta là người xấu ấy chứ.”
Mạch Tử không tiếp lời, đầu cúi gằm, ngoan ngoãn vô cùng.
Đến khi Hoắc Cải cẩn thận bẻ vụn một miếng bánh, cho ăn xong xuôi, đặt Mạch Tử trở về đệm mềm, Vũ Vô Chính khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng tỉnh lại.
“Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! Cảm thấy thế nào?” Hoắc Cải vui mừng kêu lên, giống như Vũ Vô Chính không phải hôn mê tỉnh lại mà là chết đi sống lại.
Vũ Vô Chính thử nắm nắm tay, yếu ớt nói: “Vẫn ổn, chỉ là toàn thân mềm nhũn.”
Hoắc Cải trong lòng hiểu rõ: Là vì đói đây mà.
Hoắc Cải đối xử với Vũ Vô Chính còn độc ác hơn với Mạch Tử nhiều, suốt cả 5 ngày, cái dạ dày đáng thương của Vũ Vô Chính ngoại trừ một lượng nước rất ít thì chẳng nhận được cái gì hết.
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên: “Đại đương gia, cứu ta, cứu ca ca ta với…”
Vũ Vô Chính vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạch Tử bị trói nằm trên đất, đứng phắt dậy, xoay người một cái, đứng giữa Hoắc Cải và Mạch Tử, cảnh giác nhìn Hoắc Cải chăm chăm, nghiêm sắc mặt: “Chuyện là thế nào?”
Hoắc Cải trong lòng cười lạnh, xem ra vị này bị bỏ đói vẫn chưa ăn thua.
[Tiểu kịch trường vô trách nhiệm – Np của Hoắc Cải.]
“Ư ư… Ha, a” Trong phòng Hoắc Cải truyền ra một loạt âm thanh khiến người ta đỏ mặt.
Rầm một tiếng, Vạn Tư Tề đạp cửa mà vào: “Tiểu Luân đệ…”
Hoắc Cải thản nhiên quay đầu: “Ta đang thu thập tài liệu, huynh có việc gì?”
Trên máy tính trước mặt chiếu một màn np…
Vạn Tư Tề rầu rĩ: “Chẳng lẽ thu thập tài liệu trên người ta vẫn chưa đủ.”
Hoắc Cải nói chắc như đinh đóng cột: “Chưa đủ.”
Vạn Tư Tề giận: “Ồ?”
Hoắc Cải nhướn mày: “Lúc này đang viết np mà, huynh thực sự muốn ta thu thập tài liệu từ thực tế?”
Vạn Tư Tề lẳng lặng nhìn trời: “Thỉnh đệ cứ tự do làm…”
() Chỉ hươu nói ngựa: sau khi Lý Tư bị giết,Tần Nhị Thế phong Triệu Cao làm Trung thừa tướng, tước An Vũ hầu, nằm hết quốc chính. Từ đó ông có mưu đồ làm loạn xưng vương, nhưng sợ lòng người không phục, bèn nghĩ cách thử lòng. Tháng 8 năm 207 TCN, ông cho người dắt con hươu đi qua dâng lên Nhị Thế và bảo đó là con ngựa. Nhị Thế cho rằng nó là con hươu, nhưng nhiều đại thần đều hùa theo nói là ngựa, chỉ có một số ít không chịu, khẳng định là hươu nhưng không đáng kể. Nhị Thế tưởng là ngựa thật, nghĩ mình loạn óc, bèn vào Vọng Di cung trai giới. Còn những người nói thật đều bị Triệu Cao để bụng trả thù. (nguồn Wiki) Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT