Giữa chốn ngàn dặm cát vàng, một ánh lửa cô độc nhập nhòe tỏa sáng trong màn đêm màu lam sẫm. Mọi âm thanh đều tắt lịm, chỉ duy có một trời tràn ngập cát vàng, một trời tràn ngập tiếng đàn, một trời tràn ngập ánh trăng.
Ngón tay Cố Tích Triều thon dài nhẹ lướt trên dây thất huyền cầm. Tiếng đàn có lúc tựa như cơn cuồng phong ngày thu, giật tung lá vàng mà thả rơi trên dòng nước róc rách trôi có lúc tựa như tiếng mưa phùn thâm thâm buông nơi ngõ vắng, tưới ướt đám rêu xanh mọc dày ven đường.
“Ta vì ngươi tấu một khúc, tạ ơn tri âm.”
Những lời của ba năm xa xăm về trước đột nhiên xuyên qua thời gian, từ trong vùng sâu thẳm nhất của kí ức Thích Thiếu Thương mà vang lên. Ba năm trước đây, người này trăm phương ngàn kế muốn giết hắn để đổi lấy một cơ hội công thành danh toại là sự thật, thế nhưng, Thích Thiếu Thương vẫn tin tưởng, câu nói khi đó của y cũng là thực lòng. Cả niềm hứng khởi trong phút chốc đã hiện ra nơi đáy mắt, cả lòng cảm động lẫn tình cảm tha thiết lúc đó cũng là thực sự, chỉ là cả hai người đều không thể chùn bước mà thôi. Mà thật cũng tốt, giả cũng được, dù sao thì chuyện cũ ba năm trước đây, sau một hồi biến động không ngừng, đã thành ra một trò khôi hài thảm liệt, đầu cuối đảo lộn.
Dưới ánh sáng của đống lửa, bàn tay thanh tú của Cố Tích Triều như ẩn như hiện nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Giữa lúc ngẩn ngơ, Thích Thiếu Thương hình như lại nghe thấy mùi hương tinh khiết mà nùng liệt của Pháo Đả Đăng , giọt giọt sương đọng trên lá đỏ, một giọt nước mắt đọng trên đôi mắt ai trong trẻo phản chiếu ánh sáng rỡ ràng. Vị thanh y thư sinh cô độc đạm nhiên, tay vung trên dây đàn như say mộng giang sơn, hai tiểu bạch dương nằm ngoan ngoãn trên mặt đất thì thầm, trong gió đêm màn trướng nhẹ bay, ánh sáng chập chờn của ngọn nến, Túy Ngư nhẹ tỏa hương…
Những tâm tình xốc nổi mà vụn vặt trong nhiều năm, “rắc” một tiếng đứt đoạn.
Một đêm như vậy, làm sao có thể ngủ? Mắt Thích Thiếu Thương dần có chút cay cay.
“Ba”, củi gỗ trong đống lửa bỗng nứt toác ra. Giữa màn đêm vắng vẻ, âm thanh vang lên đặc biệt chói tai. Thích Thiếu Thương bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Ở đây không còn là Kỳ Đình tửu quán của ba năm trước đây, hắn cũng không còn là Thích Thiếu Thương của ba năm về trước.
Cố Tích Triều hai tay hợp lại, tiếng đàn chợt ngưng. Vận mệnh của kẻ này đúng là không tầm thường, mắt thấy hắn ta sắp bị tiếng đàn thôi miên đến nơi, lại bị một thanh củi vô tri vô giác khéo phá ngang. Trời không chiều lòng người, không thể cố tình đi ngược lại mệnh trời được rồi.
Một kích này không trúng, Cố Tích Triều lạnh lùng nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương. Y cho rằng Thích Thiếu Thương chắc chắn sẽ nổi giận, tư vị bị người khác tính toán rất khó ẩn nhẫn. Chờ hắn nổi giận rồi, Cố Tích Triều chắc chắn có cách chọc cho hắn lửa giận công tâm, sau đó sẽ gây chiến đánh nhau.
Trong đống củi nhóm lửa, Cố Tích Triều đã bỏ sẵn một loại dược tên là “Tướng quân quy”, vô sắc vô vị, cũng không có tác dụng gì đặc biệt. Chỉ có lúc đốt nó lên, bên trên phun thêm một lượng tiên huyết (máu) nhất định liền biến thành một loại mê dược cực kì lợi hại. Tướng quân bách chiến trở về, vốn là nhờ máu của vô số binh lính đổ ra mà thành toàn.
“Ngươi vì sao không tin ta, ta có thể mang ngươi đến Hủy Nặc thành, tất có thể bảo hộ ngươi không tổn thương một cọng tóc ly khai cùng Thiết Thủ. Vì sao ngươi luôn luôn không tin ta?” Hướng mắt về phía Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương không hề động nộ, chỉ có bất đắc dĩ cười khổ.
Bỗng nhiên, Cố Tích Triều lại nhớ tới tràng thiên lý truy sát nọ, y ngay từ đầu đã hung tàn lẫn tuyệt tình đến thế, mà hắn cứ mãi ngây ngốc cho rằng y truy sát hắn là vì cho rằng hắn là Hán gian. Hắn đau đớn nhất không phải vì bị vu oan, mà là vì y không tin hắn.
“Ngươi muốn ta làm thế nào mới có thể tin tưởng ta?” Thích Thiếu Thương ôn nhu hỏi.
Một cảm giác ôn nhu giấu bên trong nỗi ai oán lẫn ủy khuất từng điểm từng điểm cắn xé ray rứt sự kiên trì lẫn cố chấp của Cố Tích Triều. Ba năm về trước, chỉ có một mình người này khả dĩ hiểu được hùng tâm tráng chí của y khi y viết “Thất Lược”. Ba năm sau, bầu trời này đã không còn là bầu trời của năm đó, dưới vòm trời này không còn người vợ dịu dàng của y mặt đất này cũng không còn là mặt đất của ngày nọ, không còn là con đường rải đầy xương trắng thẳng tới triều đình, không còn là mặt đất ngập đầy máu tanh nếu đã là vậy, liệu con người này còn có thể vẫn như xưa, là vị bằng hữu “vì ngươi tấu một khúc, tạ ơn tri âm” nữa hay không?
“Ta vì sao phải tin tưởng ngươi?” Cố Tích Triều không muốn khứ cầu sự thật, y vốn là một kẻ có thói quen cự tuyệt tất cả, một người di thế độc lập. “Ta…”
“Suỵt…” Thích Thiếu Thương ra hiệu im lặng, cắt đứt câu nói của y.
Cố Tích Triều lập tức ngưng thần, liền nghe được tiếng bước chân loáng thoáng, càng ngày càng tiến tới gần, đúng là hướng về phía hai người bọn họ mà tiến. Dưới ánh trăng, một thân ảnh nho nhỏ chậm rãi di động. Đúng là Sơ Cửu.
Đến gần tới nơi, Sơ Cửu thấy Cố Tích Triều, bèn lao thẳng vào lòng y, tiếng khóc thút thít vang lên.
“Sơ Cửu, sao ngươi lại tới đây?” Cố Tích Triều thất kinh. Đôi giày dưới chân Sơ Cửu từ lâu đã rách tan nát, giữa đêm lạnh buốt, chỗ da thịt lộ ra ngoài đã đỏ lên, có chỗ đã trầy xước, loang lổ vết máu.
Cố Tích Triều bế Sơ Cửu đến bên đống lửa, nhượng nó sưởi ấm.
Sơ Cửu không nói gì, chỉ từng trận từng trận nghẹn ngào khóc, thanh âm không lớn, nhưng Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đều nghe ra được sự bi thương và ẩn nhẫn trong đó. Một lát sau, Sơ Cửu mới nói: “Thúc thúc, người mang con theo với, có được không?”
“…”
Cố Tích Triều một trận cười khổ, y hiện tại bản thân phải đi đâu còn không tự làm chủ được, nhưng mà đứa bé này đã lén theo họ suốt nhiều ngày, bọn họ cưỡi ngựa còn nó đi bộ, nếu không phải chấp niệm thậm sâu, chắc chắn không thể kiên trì đến giờ này. Nếu lúc này lại bắt nó quay về cái thôn nhỏ kia, thật là một loại tàn nhẫn.
“Thúc thúc, con sẽ không đem lại phiền phức cho người đâu. Con còn có thể giúp người làm việc nhà, giặt quần áo, hái thuốc, con đều làm được. Con không muốn về lại làng nữa.” Sơ Cửu ôm cánh tay Cố Tích Triều, nói một cách hi vọng.
“Ngươi không ở nhà mà chạy lung tung, cha mẹ ngươi chắc là đang lo lắng muốn chết?” Một mình Cố Tích Triều đã khiến hắn nhức đầu lắm rồi, bây giờ lại còn thêm một tiểu Sơ Cửu này nữa. Thích Thiếu Thương nhíu mày hỏi.
“Cháu không có cha. Mẹ của cháu…”
“Sơ Cửu!” Cố Tích Triều đột nhiên quát một tiếng, chặn đứng câu nói của Sơ Cửu. Sơ Cửu sợ run lên, mở to hai mắt, há hốc miệng nhìn Cố Tích Triều, không biết làm sao.
“Không được nói với người khác chuyện của cha mẹ ngươi, cho dù là ai cũng không được nói!” Cố Tích Triều nói rõ từng chữ từng câu một. “Phải giấu cho kĩ mọi việc, người khác mới không dám khinh thường ngươi.”
Sơ Cửu chỗ hiểu chỗ không, nhưng vẫn gật đầu, ghi tạc trong lòng.
Khẩu khí thay đổi thành bình thản, Cố Tích Triều hỏi: “Ngươi đi Lý thúc biết không?”
Sơ Cửu lắc đầu, hỏi: “Lý thúc nếu như mà biết, chắc chắn sẽ dẫn con về. Con nghe trộm bà bà bên cạnh nói, năm sau, hai vợ chồng họ muốn đưa con đến một nơi rất xa, bà bà nói đã đi là không thể trở về được.”
“Nơi nào không thể về được nữa?” Thích Thiếu Thương hiếu kì mà hỏi thăm.
“Cháu không biết ở nơi nào, bà bà bảo rất xa, đứa con của nhà người thân của bà cũng bị tống tới đó, bị đánh chết rồi.”
Sơ Cửu nói xong vẫn không hiểu lắm, nhưng Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều trong lòng liền minh bạch. Thôn nhỏ đó cùng kiệt như vậy, Lý thúc Lý thẩm không nuôi nổi Sơ Cửu nữa, chỉ có cách đưa nó đi nơi khác. Hơn phân nửa chắc là bán cho người khác làm lao động trẻ em, đổi lấy miếng ăn. Số mệnh tốt, cả đời làm nô dịch, chỉ cầu ấm no, nhược bằng gặp phải kẻ mua người hung ác, cao lắm là hai năm sẽ bị hành hạ chết.
Loại sự tình này, ngay cả giữa thời buổi thanh bình cũng là nhìn mãi quen mắt, huống chi là những ngày đại loạn thế này, chỉ có cái kẻ cả đời ở giữa cung vàng điện ngọc kia mới tin nổi cái gì thiên hạ thái bình, an cư lạc nghiệp thôi.
Cố Tích Triều khẽ thở dài. Sơ Cửu xuất hiện coi như là cơ hội của kẻ kia vậy, “Tướng quân quy” coi như bỏ. “Đại đương gia, ta đáp ứng ngươi theo ngươi lên Hủy Nặc thành gặp Thiết Thủ. Đổi lại, chúng ta mang theo Sơ Cửu cùng đi, chờ ngươi xong chuyện ở Hủy Nặc thành rồi, hãy mang nó đi kinh thành đến Lục Phiến Môn.”
Lục Phiến Môn? Thích Thiếu Thương nhún nhún vai, không phát biểu ý kiến gì. Cho dù là ba năm vừa rồi, hắn cũng chưa từng thanh thanh tĩnh tĩnh ở yên trong Lục Phiến Môn ngày nào, nếu còn mang theo Sơ Cửu, phiền phức không chỉ có một mình hắn. Không bằng đưa nó tới Lục Vân trại, chí ít Mục Cưu Bình cũng sẽ không bỏ đói hài tử này.
“Đừng nghĩ tới việc đưa nó tới Lục Vân trại, ta không muốn tương lai nhiều thổ phỉ.” Dường như đi guốc trong bụng Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều không hề che giấu sự coi thường đối với bọn người ở Liên Vân trại. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT