CHƯƠNG 45:

Trận chiến bên ngoài U Đô thành, đã tiêu diệt năm mươi vạn quân Liêu, tuy để Tiêu Thúc Hàn chạy thoát trong gang tấc, nhưng khiến cho cả Liêu quân chủ lực vùng phía nam bị tổn hại nặng nề, trong vòng ba năm tới cũng chưa thể khôi phục nguyên khí, áp lực lên biên quan Đại Tống nhờ đó mà nhẹ ngàng hơn. Thiết Thủ tự mình viết tấu chương, sai quân ngày đêm đưa về Biện Kinh thỉnh công.

Tống quân một đường toàn thắng, thẳng tiến U Đô thành, theo kế sách của Cố Tích Triều chỉ vây chặt mà không tiến công, nhằm chặt đứt đường thông ra bên ngoài của U Đô. U Đô vốn là một tòa thành lẻ loi, ngoại không có cứu binh, nội thiếu lương thảo, chỉ còn chờ Liêu binh không chống đỡ nổi nữa, tự phải quy hàng.

Mục Cưu Bình bị Mạc Lung một kiếm xuyên qua ngực, may mà trật một chút, được Cố Tích Triều diệu thủ hồi xuân cứu về một cái mạng. Chỉ có điều hắn nhất khang si tình, vết thương trong lòng quả thực không ai có thể trị cho hết. Mỗi ngày chỉ nằm trong trướng của mình, cho hắn uống nước thì hắn uống, cho ăn cơm thì ăn, trong mắt trống trơn, nhìn như một cái xác không hồn. Thích Thiếu Thương khuyên giải thế nào, đùa giỡn thế nào hắn cũng không hé răng, cả người giống như cá mắc cạn, chỉ mở to đôi tròng mắt, không biết tức giận.

Một ngày nọ, Cố Tích Triều mang theo một người quân y đến khám cho Mục Cưu Bình, thấy Thích Thiếu Thương ngồi bên cạnh Mục Cưu Bình kể chuyện xưa, mà Mục Cưu Bình chỉ mở trừng trừng cặp mắt nhìn lên đỉnh trướng, mắt điếc tai ngơ, Cố Tích Triều cảm thấy tức không nhịn được, bèn chỉ ra lệnh cho quân y đến kiểm tra vết thương cho Mục Cưu Bình, còn mình thì ra ngoài trước để tiên dược. Thích Thiếu Thương nói: “Không phải bình thường đều đích thân khám cho hắn sao? Vì sao hôm nay lại thay người?”

Cố Tích Triều thản nhiên đáp: “Vết thương của hắn đã bắt đầu khép miệng, đương nhiên chỉ cần quân y tới khám là đủ. Ta không rảnh vì một tên ngu si mà phí hoài công phu!”

Thích Thiếu Thương thoáng cái biến sắc, lén liếc mắt nhìn Mục Cưu Bình một cái, thấy hắn vẫn đang đờ người ra nhìn lên đỉnh trướng, không có phản ứng gì, mới kéo kéo Cố Tích Triều nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Cố Tích Triều gạt tay Thích Thiếu Thương ra, hừ lạnh: “Hắn vốn đã ngu ngốc không ai bằng, hiện nay lại bị Mạc Lung đả kích, chẳng khác gì một tên tâm thần nữa, nghe được hay không nghe được cũng có gì khác nhau đâu? Không phải ta coi thường hắn, nhưng đương sơ ta vì Vãn Tình phát điên, truyền lưu hậu thế thì coi như một giai thoại phu thê tình thâm, còn hắn thì sao? Muốn bắt chước? Muốn thì theo ngươi mà học đi, ngươi không phải Đại đương gia của hắn sao? Bị võ lâm đệ nhất mỹ nữ bỏ rơi, cũng chưa từng thấy ngươi muốn sống muốn chết a!”

Thích Thiếu Thương liều mạng nháy nháy mắt mấy cái với Cố Tích Triều, nhưng Cố Tích Triều làm như không nhìn thấy, mặt làm ra vẻ vô tội, cứ như không hề nghĩ đến đã đắc tội với Mục Cưu Bình vậy, chỉ tự cố tự địa nói hết: “Hắn khi dễ Cố Tích Triều ta, cho là cũng có thể học theo ta hay sao? Thứ nhất không có đầu óc, thứ hai không có tài, cũng đòi?”

“Cố Tích Triều!” Thích Thiếu Thương giật nảy người nhìn lại, hóa ra Mục Cưu Bình đã cố chống tay ngồi dậy, Thích Thiếu Thương mừng rỡ vội tới đỡ hắn, nhưng Mục Cưu Bình chỉ tức giận nói: “Ngươi thì giỏi lắm chắc, bảo ta bắt chước ngươi?! Ta không giết ngươi, chẳng qua là vì nể mặt Đại đương gia mà thôi!”

“Vậy cũng phải xem ngươi có giết được ta hay không a!” Cố Tích Triều ngửa mặt lên trời cười nhạo: “Ta giỏi hay không giỏi, không cần tới ngươi quan tâm! Cái đó Đại đương gia của các ngươi tự biết, tốt nhất trước tiên ngươi tự nhìn lại mình đi! Mạc Lung cho dù có xấu xa tới đâu thì cũng coi như có sắc đẹp hơn người, cô ta dựa vào cái gì mà để ý ngươi? Ngươi có tài trạng nguyên sao? Hay có dung mạo tựa Phan An tái thế?”

“Ta…” Mục Cưu Bình cố cãi bướng vài câu, nhưng đã giận tím cả người, một câu cũng nói không nên lời, chỉ run run chỉ thẳng vào mặt Cố Tích Triều.

Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ, kéo Cố Tích Triều trở về trướng của mình, giận dữ rời tay y ra: “Sao phải như vậy chứ, biết rõ lão Bát suýt chút nữa chết vì tay nữ nhân kia rồi, vì sao còn cố chọc giận hắn làm gì?”

“Hanh!” Cố Tích Triều hừ lạnh: “Vậy ngươi muốn thế nào? Giấu giấu giếm giếm che chở cho hắn? Căn cứ theo tính tình của hắn, ngươi che giấu như vậy, hắn cả đời cũng không sáng mắt ra được!”

“A… Nhưng ít ra ngươi cũng nên nói nhẹ nhàng hơn…” Cố Tích Triều nói không phải không có đạo lý, chí ít hiện tại Mục Cưu Bình đã có phản ứng, cũng biết tức giận.

“Như thế đã là nhẹ nhàng lắm rồi! Hơn nữa vết thương của hắn đâu có gì liên quan tới ta, bây giờ không phải đã có quân y rồi sao? Còn về phần sau này hắn sống hay chết, ta cũng đều vui vẻ, không có chuyện gì lớn cũng bắt ta mỗi ngày mỗi tới khám? Còn nữa…a…ân…ngươi…ưm…” Thích Thiếu Thương thấy y nói quá nhiều, muốn Cố Tích Triều im lặng cũng không phải không có cách, tỷ như chiêu này, vừa gọn gàng vừa hữu hiệu. Cố Tích Triều nhanh chóng quên giãy dụa, mềm mại ngã vào lòng Thích Thiếu Thương, mặc hắn bừa bãi hôn.

Hai người ở chỗ này triền miên ôm hôn, nhưng trướng bồng của Thiết Thủ cũng vừa đón một người khách ngoài ý muốn. Tứ đại danh bộ, Nam phương tổng bộ đầu Truy Mệnh.

Truy Mệnh tới lần này đương nhiên không phải đơn giản vì tình huynh đệ tới thăm, mà là khâm sai thay mặt triều đình truyền thánh chỉ. Liêu nhân có tâm cầu hòa, Kim nhân có ý chờ xem, mà vừa lúc đến sinh nhật của thái hậu, thái hậu tâm tư nhân từ, không đành lòng chiến loạn giết chóc, cố tình hạ lệnh đình chiến, tích thêm phúc thọ. Vì vậy thiên tử hạ thánh chỉ lập tức đình chiến, Tống quân quay về trấn thủ Quỷ Cốc Quan. Về phần Hách Liên lão tướng quân được Gia Cát Thần Hầu chu toàn, nhận được thánh ân, hạ chỉ vô tội, cho lưu lại kinh thành dưỡng thọ. Nhưng thánh chỉ còn thêm một điều, là ra lệnh cho Hách Liên Xuân Thủy mang binh trở lại kinh thành để dẹp nội loạn Lưu tặc, còn Quỷ Cốc Quan sẽ có người khác tiếp quản.

Hách Liên Xuân Thủy thở phào, cười ha hả nói: “May quá, may quá. Hoàng thượng còn chưa đem Quỷ Cốc Quan giao cho giặc Kim!”

Thiết Thủ biết hắn cao hứng, bèn nói thêm: “Hoàng thượng làm thế này cũng là vì sinh linh thiên hạ mà thôi, chiến loạn đã liên tục mấy năm nay, bây giờ nếu đánh tiếp chỉ sợ chỉ có giặc Kim là có lợi.”

“Đem U Đô thành chắp tay dâng ra, có khác gì tặng cho giặc Kim?”

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nghe nói có tin, cũng đi ra nhìn qua thánh chỉ, đều có cảm giác bất đắc dĩ. Đương sơ phải đánh U Đô cũng là bất đắc dĩ, mà nay nhìn thấy những ngày gian khổ sắp có kết quả lại vô duyên vô cớ bị buộc lui binh, Cố Tích Triều chỉ cười lạnh trả thánh chỉ vào tay Thiết Thủ, không nói lời nào ngồi xuống một bên.

Thiết Thủ khuyên nhủ: “Cố Tích Triều, ngươi đương sơ cũng nói chúng ta cho dù có hạ được U Đô cũng không có đủ nhân lực để trấn thủ, hiện tại hạ lệnh lui binh cũng không sai.”

Cố Tích Triều lắc đầu than thở: “Bây giờ khác với lúc đó, khi đó chúng ta binh lực thiếu, mà U Đô và thủ đô nước Kim lẫn nước Liêu quá gần, nhưng hiện tại binh lực chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối, sau khi giết sạch ba mươi vạn Liêu binh trong U Đô rồi, vùng phía nam của Liêu quốc sẽ không thể điều viện binh tới nữa, chúng ta chỉ còn phải phòng vệ có một mình Kim quốc mà thôi.”

Thiết Thủ nói: “Kim quốc hiện tại đang từ từ lớn mạnh, nếu ngày sau muốn chiến tranh, bọn chúng trước tiên sẽ phải hạ được U Đô cái đã. Chúng ta chỉ cần canh giữ cho tốt Quỷ Cốc Quan là được rồi.”

Hách Liên Xuân Thủy cả giận: “Chúng ta khổ cực một phen ở đây, chẳng phải đều là mở đường cho chúng hay sao!”

Thích Thiếu Thương cũng nói: “Chuyện chiến sự vốn liên quan đến bách tính lê dân, mà lại chỉ vì hứng thú nhất thời của hoàng thượng thôi ư! Trăm vạn tướng sĩ chẳng qua chỉ là những con cờ trên bàn cờ đối với ông ta thôi ư!”

“Cũng không hẳn. Chí ít giết được năm mươi vạn Liêu binh này, Hách Liên tướng quân có thể được bình an. Đại Tống mà Thích đại hiệp ngươi nhớ mãi không buông xuống được cũng có thể có ít nhất ba năm bình an. Chỉ là hiện tại điều Tiểu Yêu về kinh thành, rõ ràng đã có tâm kiêng kị.” Cố Tích Triều ngừng lại một chút, lại cười nói: “Tên hoàng đế này thay đổi xoành xoạch, đúng là không có chút uy nghi! Giang sơn Đại Tống ở trên tay hắn quả là khó bảo toàn lâu dài. Tiểu Yêu ly khai biên quan cũng tốt, ngày sau khỏi phải mang tội mất nước lên vai.”

Y trong lòng luôn luôn mang theo chí lớn, phải hạ một câu thế này cũng coi như là đã có ý an ủi tới cực độ rồi, tất cả mọi người có mặt ở đó tuy có người cảm thấy tức giận, cũng không ai lên tiếng phản bác hay tranh luận. Dù sao không phải ai cũng có gan phạm thượng tác loạn như y.

Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng, nhớ tới ngày đó trước khi lên Bình Đính Phong đã đáp ứng Cố Tích Triều mang theo y rời khỏi biên quan. Ngẫm lại y cũng đã nhẫn với mình thật nhiều, cũng nên tùy y đi thôi. Chốn giang hồ những ngày trước đây tùy tâm sở dục quả thật đáng nhớ, huống chi bây giờ bên cạnh hắn còn có thêm một Cố Tích Triều cùng hắn nắm chặt hai tay, cùng đón mưa gió, hà tất phải ở lại khom lưng cúi người ủy khuất chính mình dưới chân “thiên tử” làm chi nữa? Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play