CHƯƠNG 27:

Mạc Lung thả Cố Tích Triều ra, dùng Nghịch Thủy Hàn buộc y tiến đến bên cạnh Ba Minh Đông, còn Mạc Linh thì dùng Hòa Vân kiếm canh giữ bên cạnh bọn người Thích Thiếu Thương, chỉ cần Cố Tích Triều có bất kỳ một hành động quái lạ nào sẽ lập tức xuống tay.

Xem xét một gương mặt cháy tan nát thay đổi không còn cứu chữa được trước mặt, Cố Tích Triều ngực âm thầm tê dại, cố nén cảm giác muốn ói, nhìn qua nhìn lại một hồi, trên mặt tuy vẫn bất động thanh sắc, nhưng trong bụng đã có muôn vàn suy tính, y đầu tiên cầm mớ băng gạc giao cho Mạc Lung nói: “Cần dùng nước tuyết nấu sôi cái này lại một lát. Ngoài ra, ngươi dùng Nghịch Thủy Hàn bóc cho ta một ít vỏ cây tươi. Đừng dùng Hòa Vân, Nghịch Thủy Hàn có hàn khí lạnh hơn.” Mạc Lung đã từng gặp qua Cố Tích Triều dùng sữa ngâm đậu tương trị được vết thương do ong đốt, đối với y thuật kì lạ của y thực ra thập phần tin tưởng, vì vậy bảo Mạc Linh sang khống chế Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều nhanh chóng cảm thấy được Hòa Vân chỉ cách mình có khoảng nửa tấc, không khỏi cười nhẹ một tiếng, Thích Thiếu Thương vẫn luôn quan sát kỹ y đột nhiên có một cảm giác bất an. Quả nhiên, Cố Tích Triều đột nhiên lùi về phía sau một bước, Hòa Vân kiếm trong tay Mạc Linh không kịp thâu lại, thoáng một cái đâm vào sau lưng Cố Tích Triều, máu phun ra chảy dọc thân kiếm, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Máu đỏ tuyết trắng, tiên diễm chói mắt.

Mạc Linh cả kinh: “Ngươi làm gì vậy, muốn chết hay sao!”

Mạc Lung mang theo mấy thứ chạy về, nhìn thấy cũng chỉ kiếm vào cố họng Cố Tích Triều: “Ngươi muốn làm gì!”

Cố Tích Triều đạm nhiên cười, như thể hiện tại thụ thương cũng không phải là mình: “Ta không muốn chết trên tay các người, không được sao?” Mạc Linh Mạc Lung nhìn nhau, không biết phải làm gì y mới tốt.

Ba Minh Đông võ công cực cao, là người đầu tiên cảm thấy kì lạ, chỉ cảm thấy người muốn ngất đi, bèn ngưng trụ hô hấp: “Cố Tích Triều, ngươi lại giở trò gì rồi?!”

Cố Tích Triều cười lạnh nói: “Cho dù các ngươi gian manh xảo quyệt, cũng đừng hòng trước mặt ta đòi chiếm tiên cơ! Trên thân kiếm ta đã bôi một lớp ‘Tướng quân quy’, loại dược này, nếu trộn với máu tươi chính là loại độc dược lợi hại nhất, chỉ có người cho nó máu mới không sao mà thôi. Ai bảo các ngươi lẻn vào trướng bồng của ta còn không chịu thôi, còn đụng tới thanh kiếm này. Giờ thì được rồi, loại dược này phàm ai võ công càng cao thì càng phát tác nhanh, càng cố gắng vận công càng phát tác nhanh, các ngươi không nên nhúc nhích nhiều quá a.” “Đương” một tiếng, Hòa Vân kiếm trên tay Mạc Linh rơi xuống đất. Cố Tích Triều nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy Hòa Vân kiếm, có lưỡi kiếm sắc bén này trong tay, lo lắng cũng giảm đi nhiều.

Mạc Lung hung hăng quay sang liếc nhìn Mạc Linh: “Đã cảnh cáo tỷ rồi, không nên tùy tiện cầm thứ này thứ kia trong trướng bồng của y!” Mạc Linh không nói lại được gì, Ba Minh Đông là hôn phu của nàng ta, nhìn thấy kiếm của Ba Minh Đông, bảo nàng ta làm sao thờ ơ được, chỉ có điều không ngờ tới đối thủ lần này của họ chính là Cố Tích Triều, một mùi son phấn nhạt như vậy vẫn không thoát khỏi cái mũi của y.

Ba Minh Đông giận dữ đề khí, nói: “Ta có chết cũng phải mang theo Cố Tích Triều ngươi chôn cùng!” Nói xong đã vung chưởng đánh về phía Cố Tích Triều, y nhẹ nhàng xoay người tránh thoát. Y cố tình nói mê dược thành độc dược, vốn muốn hù dọa bọn họ để bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, ai ngờ Ba Minh Đông tưởng mình trúng độc sắp chết thật, hận Cố Tích Triều thấu xương, có chết cũng muốn kéo y đi cùng. Thân pháp của y không tệ, nhưng không có nội lực, Ba Minh Đông, Mạc Linh Mạc Lung ba người, cho dù võ công đã yếu đi nhiều nhưng hợp lại đối phó với y vẫn là quá thừa. Không bao lâu sau y đã bị Ba Minh Đông đánh một chưởng trúng ngực, chỉ cảm thấy ngực từng trận đau đớn, chắc đã bị nội thương. Nhưng bọn Thích Thiếu Thương còn bị trói không cử động được, y cũng không thể thối lui.

Thích Thiếu Thương mắt thấy Cố Tích Triều máu chảy khắp người, khẩn trương gào lên: “Cố Tích Triều chạy mau, không cần lo cho chúng ta!” Lời còn chưa dứt, Cố Tích Triều lại bị Mạc Lung đâm một kiếm trúng bụng, ngã sấp xuống mặt đất.

Ba Minh Đông vung chưởng định đánh vào đầu Cố Tích Triều thì dưới chân đã mềm nhũn, té xuống mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Trong bốn người, hắn có võ công cao nhất, đương nhiên cũng là kẻ đầu tiên bị hôn mê. Mạc Lung Mạc Linh có kiếm trong tay nhưng cách đó mấy trượng, không có khí lực tiến tới. Cố Tích Triều hít một hơi thật mạnh, xoay ngang Hòa Vân, trạm trước cổ họng của Ba Minh Đông: “Các ngươi… đem thanh kiếm và giải dược giao ra mau!”

Mạc Linh do dự một chút nhìn Mạc Lung, Mạc Lung nói: “Tỷ, ngươi không được nghe y nói nữa, y cũng không hơn gì chúng ta, nếu không có Nghịch Thủy Hàn, chúng ta không còn bao nhiêu phần thắng cả.”

Cố Tích Triều cắn chặt răng, nhấn thêm một chút lực trên tay, cổ họng Ba Minh Đông bị rách chảy máu, Mạc Linh khẩn trương: “Ngươi đừng giết huynh ấy!”

Mạc Lung cả giận nói: “Ngươi đừng ngu đần nữa có được không, Cố Tích Triều là ai chứ, y có thể bỏ qua cho Ba Minh Đông hay sao, hơn nữa, Ba Minh Đông đã đến thế này, ngươi cũng…” Ngươi cũng mặc kệ hắn đi, những lơi này không nói ra, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Cố Tích Triều hừ lạnh: “Ngươi trao lại cho ta Nghịch Thủy Hàn và giải độc trên người bọn họ, ta sẽ tha cho Ba Minh Đông. Chúng ta có được giải dược tự nhiên là người đông thế mạnh, các ngươi làm sao có thể uy hiếp được ta nữa, ta cần gì phải lấy mạng của hắn?” Cố Tích Triều đối với y thuật của chính mình trước giờ đều rất tự phụ, chỉ có điều lúc này đã trọng thương, không biết còn mạng đi ra khỏi băng sơn tuyết địa này hay không, cho nên cần phải để Mạc Lung giải độc trên người Thích Thiếu Thương trước cái đã. Quay đầu lại nhìn thấy Thích Thiếu Thương, Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ ba người ngồi dưới đầu gió đã hít phải không ít mê dược, hôn mê bất tỉnh.

Mạc Lung nói: “Chúng ta không cần quan tâm tới bọn chúng nữa, chúng ta quay về Đại Liêu thôi!”

Mạc Linh cười khổ: “Quỷ Cốc Quan thất thủ, hơn phân nửa trách nhiệm là trên người chúng ta, chúng ta làm sao giải thích với mọi người? Hơn nữa, chúng ta cũng đã trúng độc, quay về làm gì chứ.”

Mạc Lung cắn răng nói: “Vậy cũng được, ta chém hết đám người này, không mang được người sống trở về thì mang đầu về nộp cũng không khác. Đại Liêu chúng ta không ít kì nhân dị sĩ, sẽ có người giải được độc trên người chúng ta.”

“Loại độc mà Cố Tích Triều ta đã hạ, có thể tùy tiện để cho người khác giải được hay sao! Một thanh kiếm và giải dược, đổi lấy ba mạng của các ngươi, không có gì không hợp lý.”

Mạc Linh không tự chủ được nhìn về phía Mạc Lung. Mạc Lung cả giận nói: “Tỷ, chính vì ngươi tin tưởng y mới khiến cho chúng ta mất thế thượng phong! Ngươi đừng u mê sai lầm nữa!”

Ánh mắt Mạc Linh đầy vẻ trông mong nhìn về phía Ba Minh Đông đang hôn mê còn bị một kiếm chặn ngang cổ, Cố Tích Triều âm âm cười, tay lại khẽ nhấn thêm lực. Hiện tại Mạc Linh Mạc Lung ý kiến đang bất đồng, cô gái này chính là nhân vật có thể lợi dụng được. Quả nhiên Mạc Linh kêu lên một tiếng, nói: “Dừng tay! Giải dược không có trên người ta!”

“Vậy lấy từ chỗ muội muội ngươi ra cho ta!”

“Không được!” Cũng là Mạc Linh trả lời, còn Mạc Lung thì đã không thèm suy nghĩ nhiều, thân thủ hướng về phía Mạc Linh.

Chỉ nghe Mạc Linh hét thảm một tiếng, nguyên lai là Mạc Lung muốn đẩy Mạc Linh ra, nhưng dưới tình thế cấp bách lại quên mất trên tay nàng ta chính là Nghịch Thủy Hàn thiên hạ vô song, chỉ cần Nghịch Thủy Hàn nhẹ nhàng lướt qua, đã chém một đường ngọt ngào ngang người Mạc Linh, nàng ta ngã xuống đất, ánh mắt mờ đi.

Cố Tích Triều lập tức trở ngược tay, Hòa Vân kiếm đâm thẳng vào ngực Ba Minh Đông. Cố Tích Triều vốn không phải là một kẻ biết thủ tín, Ba Minh Đông võ công cao cường như vậy, nếu không phải hắn bị hôn mê thì y không thể thắng được, nếu còn chờ cho tới khi dược tan rồi, cả bốn người bọn họ chắc chắn là lâm vào tử lộ, vả lại chị ruột của Mạc Lung đã bị thương sống dở chết dở, giữ Ba Minh Đông lại còn có ý nghĩa gì? Chi bằng nhân khi còn đủ sức, giết hắn trước cho xong.

“Ngươi———” Mạc Linh đối với cái gọi là hiệp nghĩa, trước nay chỉ mới nghe qua, khi còn ở tại Hủy Nặc thành, đối với võ lâm Trung Nguyên nổi tiếng trọng nghĩa khí cũng rất chờ mong, nhưng chưa bao giờ gặp qua loại người lật lọng như Cố Tích Triều, mắt thấy Ba Minh Đông hôn mê mệnh đáo Hoàng Tuyền, điểm chống đỡ cuối cùng trong lòng cũng ầm ầm sụp đổ.

Cố Tích Triều dùng Hòa Vân chống đỡ, khẽ run rẩy đứng lên, cả người như ngọn nến trước gió. Cố nén đau đớn toàn thân, Cố Tích Triều chậm rãi bước tới gần hai tỷ muội Mạc Lung, Mạc Lung cả kinh, cầm Nghịch Thủy Hàn, mặc kệ Mạc Linh té sấp xuống trên mặt đất, quay người bỏ chạy.

Cố Tích Triều lạnh lùng cười: “Đây chính là tình tỷ muội của các ngươi đó sao? Đúng là ác độc lạnh lùng, chỉ có một kẻ ngu xuẩn như lão Bát mới đi tin tưởng ngươi!”

Mạc Lung không thèm để vào tai, chỉ nhìn xung quanh bốn phía, tuyết trắng mang mang, vô biên vô hạn, cơ thể mình thì mềm nhũn vô lực, nghĩ thầm chắc là mất mạng. Thấy Thích Thiếu Thương bên kia còn không động đậy được, tâm niệm khẽ động, nói: “Tỷ, ngươi giữ y lại mau!” Nàng ta biết rõ Mạc Linh lúc này đã tự thân khó bảo toàn, mà Cố Tích Triều có tiếng thủ đoạn độc ác, trong lòng đã chắc chắn Mạc Linh không thể sống được. Mạc Linh bất giác hiểu hết, trong lòng lạnh lẽo, nở một nụ cười sầu thảm, rồi nhắm mắt tắt hơi.

Mạc Lung giơ Nghịch Thủy Hàn ra, từng bước hướng về phía Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương đối với Cố Tích Triều quan trọng đến mức nào, cả người mù cũng nhìn ra được. Tình thế hiện giờ chỉ có cách ép trụ Thích Thiếu Thương mới là đường sống duy nhất.

Cố Tích Triều hít mạnh một hơi, lảo đảo đi tới, toàn thân đều nhiễm huyết. Hai mắt y huyết hồng, trừng trừng nhìn Mạc Lung: “Ngươi dám đả thương hắn, ta có làm quỷ cũng phải theo cắn chết ngươi!”

Mạc Lung cảm thấy sức lực trong cơ thể từng chút một rã ra, mà bọn Thích Thiếu Thương dù không cách xa quá, nhưng lúc này Nghịch Thủy Hàn trên tay càng lúc càng nặng, chỉ có vài bước mà tưởng như vạn lý. Cắn chặt môi, Mạc Lung dùng toàn bộ sức lực còn lại phóng Nghịch Thủy Hàn ra, không cần chính xác cũng được, chỉ cần trúng người thì không chết cũng trọng thương.

Mạc Lung cuối cùng cũng không thể nhìn thấy Nghịch Thủy Hàn có lộng thương ai hay không, Nghịch Thủy Hàn vừa tuột khỏi tay, trước mắt nàng ta đã tối sầm, nặng nề ngã xuống nền tuyết. Nàng ta đã không nhìn thấy Nghịch Thủy Hàn cắm xuống cách Thích Thiếu Thương vài tấc, khẽ lung lay.

Cố Tích Triều tim đập chân run đến lúc này mới nhẹ người, nỏ mạnh hết đà cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Hòa Vân cũng tuột khỏi tay.Gương mặt của y bị tuyết phủ quanh buốt giá, khiến y nhất thời thanh tỉnh. Hách Liên tử sĩ không biết có đuổi tới nơi hay không, nhưng Liêu binh tiếp viện chắc chắn là sắp tới. Hơn nữa công hiệu của “Tướng quân quy” cũng chỉ có vài canh giờ, Mạc Lung sẽ sớm tỉnh lại đầu tiên, bốn người bọn họ chắc chắn không sống được.

Muốn đứng lên giết chết Mạc Lung, nhưng lại không có một tia khí lực. Bất đắc dĩ động đậy thân thể, từng bước một lê tới bên cạnh Thích Thiếu Thương, tựa trên đùi hắn, giơ tay mình lên tại Nghịch Thủy Hàn sắc bén cắt một đường, nhất thời máy chảy như suối, Cố Tích Triều đem cổ tay chảy máu đầm đìa đến bên miệng Thích Thiếu Thương, nói: “Máu… của ta… giải được…mê dược, ngươi mau uống…” Thích Thiếu Thương mơ mơ màng màng chỉ nghe tiếng Cố Tích Triều rời rạc, bèn làm theo lời y nói, uống một hai hớp, đem mùi máu tanh ép mình nuốt xuống cổ họng.

Cố Tích Triều cho Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ uống xong, mí mắt càng ngày càng nặng, đường nhìn càng lúc càng mờ mịt, chỉ biết dựa vào một tia thanh tỉnh cuối cùng nắm lấy Nghịch Thủy Hàn chém đứt dây trói trên người Thích Thiếu Thương. Trước mặt tối sầm lại, không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ loáng thoáng cảm thấy thân thể được ai đó bế lên, có người ghé vào lỗ tai y khóc lóc nức nở gọi tên y. Cố Tích Triều không khỏi mỉm cười, thì thào nói một câu: “Thiếu Thương, Kỳ…Đình…tửu….quán….” Trong thời khắc thần trí y tan rã, trong đầu xẹt qua không phải là hình ảnh của Vãn Tình, mà là Kỳ Đình tửu quán, nơi chốn quan trọng nhất trong cuộc đời của hai người bọn họ, cũng là nơi trong ký ức của bọn họ vẫn chưa bao giờ ngừng tỏa sáng. Gió lạnh thổi qua, nửa câu còn lại trong miệng Cố Tích Triều không thoát ra được nữa.

“Không được!” Thích Thiếu Thương tê tâm liệt phế gào to, nước mắt trong tự chủ được rơi lã chã. Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ vô ý thức kêu gào mãi không ngừng: “Không được, không được, Cố Tích Triều, không được!!!!”

Tuyết trắng bao trùm cả một vùng vắng vẻ quạnh quẽ không tiếng động, cả một tiếng vọng cũng không có. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play