CHƯƠNG 12:

Có lẽ là bởi vì tức giận, cũng có lẽ là vì hơi quá chén, ngày thứ hai, chờ cho đến khi mặt trời lên cao Cố Tích Triều mới chịu rời giường.

Trong viện, Mục Cưu Bình đang dạy Sơ Cửu đứng trung bình tấn. Thích Thiếu Thương từ khi vào thành đã mang Sơ Cửu khoán trắng cho hắn, còn bản thân mình và Cố Tích Triều thì không thấy tăm hơi. Mục Cưu Bình trời sinh tính ngay thẳng, tuy rằng với Cố Tích Triều thì trừng mắt lạnh lùng, nhưng với Sơ Cửu không chút giận ghét, thứ nhất là vì đó là người Thích Thiếu Thương giao cho hắn, thứ hai là vì Mục Cưu Bình cũng thuở nhỏ lang thang phiêu bạt không cha không mẹ, đã từng chịu nhiều đau khổ lưu lạc, nên đối với Sơ Cửu hắn tự nhiên thật lòng thật tâm yêu mến.

“Thúc thúc.” Sơ Cửu rời chỗ Mục Cưu Bình, chạy đến trước mặt Cố Tích Triều. Cố Tích Triều phát hiện y phục hài miệt trên người nó tất cả đều là đồ mới tinh. Hỏi ra mới biết, là do các cô nương trong Hủy Nặc thành thức thâu đêm khâu cho. Sơ Cửu từ khi theo Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều thì không còn phải chịu đói chịu khát, sắc mặt so với trước đây tươi tắn hơn rất nhiều, lại được các cô nương Hủy Nặc thành chăm chút một hồi, nhìn đáng yêu tựa như tán tài đồng tử trong tranh Tết vậy.

Đang nói chuyện thì bóng dáng Thích Thiếu Thương hiện ra trước cửa.

“Thích Thiếu Thương!” Cố Tích Triều cao giọng gọi, Thích Thiếu Thương bèn chậm rãi đi đến, xem sắc mặt thì dường như vừa từ chỗ Tức Hồng Lệ về.

Cố Tích Triều vẻ mặt bình thản, nhưng khẩu khí thì như khởi binh vấn tội hỏi: “Ta giao Sơ Cửu cho ngươi, ngươi đã chiếu cố nó thế nào vậy?”

Thích Thiếu Thương không hiểu, quan sát Sơ Cửu từ trên xuống dưới vài lần, cảm thấy nó rõ ràng so với lúc ở trên đường trông thuận mắt hơn nhiều: “Lão Bát cũng đâu có bạc đãi nó. Lại còn đang luyện võ cho nó còn gì.”

“Lão Bát có công phu đó sao?” Cố Tích Triều ánh mắt khẽ nghiêng mà hỏi lại. Cái loại võ công chẳng đáng một xu này ngay cả Sơ Cửu cũng nhận ra.

“Nếu lão Bát công phu còn thiếu, ngươi nhắm võ công cao hơn thì tự mình dạy nó đi. Dù sao nó cũng là theo ngươi mà tới, làm đồ đệ của ngươi vừa khéo.”

“Sơ Cửu còn nhỏ, không thể theo ta làm đồ đệ được. Trong chốn giang hồ tai tiếng của ta quá ác, nếu kẻ khác biết nó là đồ đệ của ta thì e là nó phải chịu nhiều nguy hiểm. Ngươi không giống như ta, ngươi là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương, là Thích đại hiệp người người kính ngưỡng. Làm đồ đệ của ngươi đương nhiên là tốt hơn làm đồ đệ của ta.”

Thích Thiếu Thương suy nghĩ, âm thầm cười nhạt. Dám tự gọi mình là tai tiếng bất hảo, mà lại còn dám ăn nói quật khởi cao ngạo đến thế, trên đời này đúng là không nhiều người lắm, mà ông trời cũng thật khéo, để hắn hết lần này tới lần khác gặp lại y. Hơn nữa, hắn lên Hủy Nặc thành là để cầu hôn chứ không phải để thu đồ đệ, vợ đã không mang về được mà lại mang về một đồ đệ, hắn làm sao giải thích cùng người khác?

“Ta không muốn thu đồ đệ.”

Cố Tích Triều nhất thời nóng mặt cãi: “Thích Thiếu Thương! Nếu lúc đầu không phải ngươi đồng ý thu nhận Sơ Cửu thì ta đâu có tự nguyện theo ngươi lên Hủy Nặc thành! Bây giờ tới nơi rồi, ngươi lại muốn qua cầu rút ván?”

Thích Thiếu Thương trừng mắt, nhưng không nói nên lời, trong hai bọn họ, ai mới là kẻ giỏi lật lọng nhất, một kẻ chưa bao giờ biết đến hai chữ “tin tưởng”, một kẻ nói dối không thèm chớp mắt như y lại đi chỉ trích một người thật thà ngay thẳng như hắn là bất tín? Thôi thì việc quang minh chính đại đành phải làm, còn chuyện y đổi trắng thay đen thì để sau tính toán.

Cố Tích Triều mượn phòng khách của Tức Hồng Lệ, bày hương án để Sơ Cửu làm lễ bái sư. Cố Tích Triều mang thân phận là người tiến cử đứng một bên, Tức Hồng Lệ, Hách Liên Xuân Thủy và Thiết Thủ làm người làm chứng. Tuy rằng đang làm khách ở nơi xa lạ, nhưng nói thế nào cũng là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương thu khai sơn đại đệ tử, Tức Hồng Lệ vẫn vì mặt mũi của hắn chuẩn bị rất đầy đủ. Mục Cưu Bình càng hứng khởi hơn, hắn nghĩ Sơ Cửu theo Thích Thiếu Thương vẫn tốt hơn theo Cố Tích Triều nhiều.

Sơ Cửu cung kính dập đầu trên mặt đất, hai tay dâng trà, Thích Thiếu Thương ngồi nghiêm chỉnh nói: “Sơ Cửu, từ hôm nay trở đi, con trở thành đồ đệ của ta, ta tại trên giang hồ mấy năm nay cũng coi như có chút bạc danh. Con làm đồ đệ, phải tuân thủ quy củ của ta. Võ công có không phải là đệ nhất cũng không lo, chỉ cần trong lòng luôn mang tâm hiệp nghĩa, vì hiệp nghĩa…”

“Thích đại hiệp,” Cố Tích Triều cười lạnh nói xen vào: “Đừng nói với ta cái danh đại hiệp của ngươi không phải do giết người thành danh mà là do tài ăn nói mà thành đấy?”

Thích Thiếu Thương liếc y nói: “Ngươi đọc đủ tứ thư ngũ kinh, hẳn phải biết “thứ nhất lập đức, thứ nhì lập công, sau đó lập ngôn”? Những lời này chắc không cần ta phải giải thích đâu nhỉ?”

“Sách đều là do người viết nên, tuy nhiên con người chỉ cần nhớ rõ câu “thắng làm vua thua làm giặc” là đủ rồi. Trước hết dùng bạch cốt gây dựng nên giang sơn, sau đó mới đem nhân đức ra áp chế nhân dân buộc họ thần phục, đế vương từ xưa đến nay có kẻ nào không làm như thế.” Ngừng lại một chút, Cố Tích Triều thêm một câu: “Mà chiếm một vùng núi làm sơn tặc thổ phỉ cũng là như vậy.”

Thích Thiếu Thương khó khăn đè nén cảm giác muốn đập bàn đứng dậy bỏ đi. Y đang nói cái gì chứ, câu này nếu như ở nói trong thành, chắc chắn là tội liên lụy cửu tộc. Nhưng ngẫm lại thì Cố Tích Triều ngay cả bức vua thoái vị cũng đã từng làm qua, mắng y đại nghịch bất đạo chẳng qua như nước đổ đầu vịt mà thôi. Bèn hướng ánh mắt oán giận nhìn sang Thiết Thủ.

Thiết Thủ không có phản ứng gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Ba năm nay y nói gì hắn cũng đã từng nghe qua, chỉ cần Cố Tích Triều không đụng tới Gia Cát tiên sinh và Lục Phiến Môn thì hắn có thể coi như cái gì cũng không nghe thấy.

Bị Cố Tích Triều chọc giận một hồi, Thích Thiếu Thương cũng quên luôn cả chính sự. Hắn suy nghĩ thêm một lúc lâu, bèn nói thêm: “Sơ Cửu, ta mười mấy năm nay qua lại trên giang hồ, quang minh lỗi lạc, cho dù là lúc nào con cũng phải nhớ rõ, đừng bao giờ vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn. Bằng không, ta sẽ không dễ dãi.” Một câu nói phân nửa cho Sơ Cửu nghe, phân nửa còn lại chính là nói cho Cố Tích Triều nghe.

Cố Tích Triều xì một tiếng, nhưng không đợi y nói thêm, Thích Thiếu Thương không chịu nổi nữa, nói: “Cố Tích Triều, ngươi còn không chịu để yên nữa sao. Rốt cuộc là ta thu đồ đệ hay ngươi thu đồ đệ đây, nếu ngươi nghe không thuận tai nhìn không vừa mắt thì cứ mang nó đi đi, cùng lắm thì mười năm sau trên giang hồ thêm một đại ma đầu thôi chứ gì. Dù sao mười năm nữa ta còn chưa chết được, cùng lắm thì lúc đó Nghịch Thủy Hàn ra khỏi vỏ tiễn hai thầy trò các ngươi về bên kia thế giới thôi!”

“Ta không có gì không vừa mắt, chỉ không nghe lọt lỗ tai thôi, ngươi đem những lời này mà hống người khác đi. Còn có, Sơ Cửu hiện giờ đã là đồ đệ của ngươi, không phải đồ đệ của ta. Vừa uống của Sơ Cửu một ly trà đã nhanh như vậy đuổi nó ra khỏi sư môn, đây là đạo nghĩa của ngươi sao?”

“Hai chữ đạo nghĩa từ miệng Cố Tích Triều ngươi nói ra, sao ta nghe thế nào cũng không được tự nhiên?”

“Không được tự nhiên? Đó là vì ta nói đúng rồi! Thích đại hiệp, người khác nói hai tiếng đó cũng chẳng khác gì đâu, ngươi đừng nói nữa, ngươi có giảng đạo nghĩa cho lắm, Tức thành chủ cũng không cảm động tới mức đồng ý thành hôn thê của ngươi đâu!”

Hách Liên Xuân Thủy và Tức Hồng Lệ cùng thay đổi sắc mặt, chuyện Thích Thiếu Thương trước đây vì Tức Hồng Lệ mà ly khai Phích Lịch Đường chính là một bằng chứng chứng minh tình cảm cùng dũng khí, mà giờ đây cảnh còn người mất, những chuyện ngày xưa càng dữ dội hào hùng bao nhiêu thì càng gợi nên nỗi đau riêng lớn bấy nhiêu. Nhưng Cố Tích Triều vốn là một kẻ không bao giờ nhân nhượng đến cảm xúc của người khác, một khi đã muốn tấn công sư tử thì không bao giờ buông tha bất kì ai xung quanh hắn, huống chi những kẻ này với y cũng không phải bằng hữu.

“Đúng đúng đúng, là ta có lỗi với Quyển ca, thế nhưng Cố Tích Triều, bất kì ai trong phòng này cũng có quyền mắng ta không giữ nhân nghĩa, chỉ có ngươi là không được! Đương sơ ta với ngươi là chân thật, tiến cử ngươi lên Liên vân trại làm đại đương gia, còn ngươi thì đối với ta thế nào?!” Thích Thiếu Thương tức giận đến nỗi cả người phát run, lần nào cũng là như vậy, ầm ầm ĩ ĩ, liên lụy khắp mọi người, hôm nay ngay cả Lôi Quyễn đã mất cũng không buông tha, y có ý tứ gì chứ!

“Khi ngươi vừa gặp ta, thì nhiệm vụ của ta đã là giết ngươi. Chỉ tại ngươi ngốc như heo, bản thân nhìn không ra, còn ngây ngốc dẫn ta lên Liên Vân trại nếu không phải ngươi dẫn sói vào nhà, ta làm sao dễ dàng hủy Liên Vân trại của ngươi?”

“Ta dẫn sói vào nhà…?”

“Thiếu Thương!” Tức Hồng Lệ nhăn mày kêu lên, đây là buổi Sơ Cửu bái sư hay là lúc hai người ôn chuyện cũ đây? Thiết Thủ còn đứng ngay đó, hai người nói vậy cũng là không nể mặt ai. Cố Tích Triều là người điên nên muốn nói sao cũng được, Thích Thiếu Thương luôn luôn tôn trọng đạo lý “vuốt mặt nể mũi, mắng người không lôi nhược điểm của người ra nói” tuyệt không phải là đối thủ của y. Các cô nương Hủy Nặc thành rảnh rỗi đều mượn cớ qua lại trước cửa để xem náo nhiệt, dù Thích Thiếu Thương không sợ mất mặt nhưng nàng sợ.

Thích Thiếu Thương quả nhiên không thèm để ý đến Cố Tích Triều nữa, khiến mặt mày y u ám như thể mây mù sắp đổ mưa tới nơi. Thiết Thủ nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Sơ Cửu nói sao cũng là ngươi đưa theo, lại cũng là ngươi cho nó nhận hắn làm sư phụ, vậy mà bây giờ lại đi làm ầm ĩ cả lên, ngươi định làm gì?” Cố Tích Triều nghiêm mặt lạnh lùng không lên tiếng nữa, ngay cả những khớp ngón tay ưu mỹ cũng dần dần trở nên trắng bệch.

Thích Thiếu Thương không biết phải nói cái gì với Sơ Cửu nữa cho phải: “Quên đi, con còn nhỏ, ta có nói nhiều hơn con cũng nghe không hiểu. Như vậy đi, con nhớ câu đầu tiên được rồi, từ sau này những gì ta muốn nói cũng chỉ có vậy, không được làm chuyện xấu.” Hắn nghĩ Cố Tích Triều sẽ còn muốn cãi tiếp, bèn nói xong thì nhìn thẳng về phía y, chờ y mở miệng.

Không ngờ lần này người lên tiếng là Sơ Cửu: “Sư phụ, lời người nói và thúc thúc nói sao không giống nhau chút nào, vậy phải nghe lời người hay nghe lời thúc thúc ạ?”

Thích Thiếu Thương nói: “Ách, đương nhiên là nghe lời ta rồi. Con là đồ đệ của ta, còn y, sau đó không đi chung đường với chúng ta nữa. Y cũng sẽ không còn mấy cơ hội cùng con trò chuyện nữa.” Nói đến chuyện mỗi người đi một ngả, Thích Thiếu thương đột nhiên có chút không tự nhiên. Phải ly khai ư? Với người này? Vì sao khi phải cùng một kẻ vừa xấu xa vừa chanh chua đến mức khiến cho người khác phải giận dữ đến nghiến răng này nói lời chia tay, lại khiến hắn có một loại cảm giác không đành lòng, tâm trống trơn, cư nhiên có chút…không muốn… Không, không có lý nào!!! Thích Thiếu Thương sợ hãi ngăn lại tư tưởng của mình.

“Sư phụ, nếu con theo người đi, thúc thúc sẽ không ở cùng chúng ta nữa ư?”

“Đúng vậy.” Thích Thiếu Thương cười kéo Sơ Cửu qua một bên. “Thúc thúc của con cứ luôn luôn chê con trói buộc y, hiện nay đem của nợ này giao lại cho ta rồi, y hài lòng muốn chết.”

“Thúc thúc không ở bên cạnh chúng ta sẽ không cảm thấy hài lòng đâu. Trước đây khi thúc thúc ở trong làng của chúng con, không bao giờ thấy thúc thúc cười, cho tới khi người đến đó, thúc thúc mới bắt đầu cười. Cho dù là lúc người và thúc thúc cãi nhau, thúc thúc đều cười đến rất hài lòng.”

“Cái đó là đương nhiên, nhìn thấy heo không có việc gì làm cũng học người khác làm đại hiệp, ta không cười không được.” Cố Tích Triều không thèm nghĩ ngợi nhiều, buột miệng thốt lên.

Mà Thích Thiếu Thương coi như không nghe thấy những lời Cố Tích Triều nói, bộ dáng tươi cười nỗ lực lắm mới trưng ra được của hắn bị những lời Sơ Cửu nói khiến cho đông cứng thành một loại thần tình quái dị, trong đầu liền hỗn loạn, cái gì cũng có, sợ hãi, hưng phấn, bất an, may mắn, hoảng hốt, vô cùng lo lắng…rồi lại bởi vì nhiều quá mà loạn hết cả lên, nghĩ sao cũng không thông.

Tức Hồng Lệ gương mặt tươi cười cũng trắng bệch, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại vô cốt vịn chặt lấy tay ghế chạm trổ lê hoa mộc y. Ngay cả huyết sắc trên đôi môi cũng biến mất, hai cánh môi hơi run run, nhưng không nói gì cả.

“Hồng Lệ.” Hách Liên Xuân Thủy cúi đầu khẽ kêu vài tiếng, Tức Hồng Lệ đưa ánh mắt mờ mịt nhìn hắn, dần dần khôi phục ánh nhìn trong suốt vô tạp như trước.

Là có gió sao, Thiết Thủ nghĩ có chút lạnh, ngay cả tay đều run lên. Hai bên mép bàn gỗ để hai bôi trà nóng, Thiết Thủ vô ý thức muốn uống vài ngụm, kiếm chút hơi ấm. Nhưng đột nhiên chén trà chao đi, rơi xuống mặt bàn, nước trà văng ra tứ phía, từng giọt tí tách rơi xuống mặt sàn lát đá, rất nhanh khiến cho một vùng trở nên ướt đẫm.

“Làm sao vậy?” Cố Tích Triều nghiêng đầu hỏi thăm.

“Không có việc gì.” Thiết Thủ trở về với thái độ mặt nước không chút gợn sóng, thản nhiên đáp.

Cố Tích Triều nhướn nhướn mày, mắt phượng híp lại, định nói cái gì nữa, ánh mắt lại quét qua Sơ Cửu. Sơ Cửu? Đứa nhóc này vừa mới nói cái gì? Nó nói…

Mục Cưu Bình bối rối gãi gãi đầu, không phải Cố Tích Triều vừa mới cãi nhau với Đại đương gia một hồi sao? Vì sao tất cả mọi người đều làm vẻ mặt như nhìn thấy quỷ vậy? Nhìn chung quanh bốn phía, chỉ có một người đang cười, là tùy tùng bên cạnh Tức Hồng Lệ, Mạc Lung. Gương mặt hoa đào bầu bĩnh, đôi môi đỏ tươi bị hàm răng trên nhẹ nhàng cắn xuống, đang rất vất vả nín cười, đầu vai có chút run run. Mục Cưu Bình vừa thoáng nhìn thấy, đã ngây cả người. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play