CHƯƠNG 10:

Sau gần nửa canh giờ, mấy cô nương này dần dần tỉnh lại, đều than thở vết thương đau đớn, có người hơi kém nhẫn nại một chút, khẽ rên rỉ.

Tức Hồng Lệ không đành lòng, đôi mắt sáng như nước nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, y lạnh lùng thốt: “Biết đau là tốt rồi. Lẽ nào Tức thành chủ lại muốn họ cứ nằm mê man như trước hay sao?” Y vốn không trông mong những người này tín nhiệm mình, nhưng tận đáy lòng vẫn có chút khó chịu. Với võ lâm đệ nhất mỹ nữ, y cũng không cần phải giống như bọn Hách Liên Xuân Thủy và Thích Thiếu Thương tất cung tất kính làm gì.

Nhìn thấy gương mặt Tức Hồng Lệ phủ một tầng sương lạnh, Thích Thiếu Thương bèn tới nói: “Tức Hồng Lệ, chúng ta cũng đã vất vả hơn nửa ngày trời, mọi người đều mệt mỏi, chi bằng ra đại sảnh ngồi nghi một chút đi.”

Hách Liên Xuân Thủy tà nghễ nhìn Thích Thiếu thương nói: “Hồng Lệ còn chưa mở miệng đòi đánh đòi giết gì Cố Tích Triều, ngươi khẩn trương cái gì?”

Thích Thiếu Thương nói: “Tiểu Yêu, ta biết ngươi cũng là đại tài tử học phú ngũ xa lưỡi tựa hoa sen, muốn cãi nhau với Cố Tích Triều thì tự mình đi mà cãi, đừng lôi kéo Hồng Lệ vào. Còn nữa, đừng miêu tả Hồng Lệ hung dữ như vậy, cái gì mà đòi đánh đòi giết?”

“Ta còn chưa mặt dày bằng Thích đại hiệp ngươi! Kẻ nào Hồng Lệ ghét, ta đương nhiên có thể thay nàng động thủ, dù sao đi nữa thì ở đây cũng không trông cậy gì được vào ngươi, Thích đại hiệp tính tình vòng vo đổi trắng thay đen!”

“Hách Liên Xuân Thủy, ngươi ghen thì nói toạc ra cho rồi! Đem ta vào chuyện này, với ngươi không có gì tốt cả đâu, sẽ chỉ làm Tức Hồng Lệ và Thích Thiếu Thương chung một mối thù càng gần nhau hơn mà thôi, đừng quên ta là kẻ thù chung của hai người bọn họ. Xem ra Tiểu Yêu ngươi lên Hủy Nặc thành cầu hôn là giả, tốt bụng giúp bọn họ ôn lại mộng cũ mới là thật a.” Cố Tích Triều cực kì ghét Hách Liên cứ đem y và Thích Thiếu Thương ra đánh đồng, đặc biệt cái loại ngữ điệu mang theo chút âm dương quái khí này của Tiểu Yêu khiến y từng trận từng trận bất an, nghĩ thầm Hách Liên Xuân Thủy để tranh đoạt Tức Hồng Lệ đúng là thủ đoạn gì cũng dám sử dụng, không tiếc liều lĩnh ra sức chèn ép Thích Thiếu Thương. Tuy trực giác tận đáy lòng cho y biết sự tình không hẳn là đơn giản như thế, nhưng y vẫn cự tuyệt suy nghĩ thêm, sự kiêu ngạo của y không cho phép y nghĩ đến việc cảm xúc của bản thân mình bị một người khác ngoài Vãn Tình tác động tới. Huống chi còn có một hồi tinh phong huyết vũ ba năm trước ngăn cách họ, y dường như luôn nhìn thấy những oan hồn đang lởn vởn phía trước Thích Thiếu Thương, kêu khóc ầm ĩ không thôi trong đầu y.

“Ô, ngươi không nói, ta còn quên ngươi và Thích Thiếu Thương có cừu oán nữa. Hiện nay những kẻ dám kết thâm cừu huyết hận với Cửu Hiện Thần Long mà còn sống tốt đúng là rất ít người a, ta còn thật sự không biết, rốt cuộc là do Cố Tích Triều bản lĩnh cao, hay ngươi căn bản không phải là người đương sơ hủy Liên Vân trại, giết huynh đệ kết nghĩa của hắn?”

“Đương nhiên là ta, chuyện ta dám làm không lý nào không dám nhận? Không giống Tức thành chủ, tám năm trước đòi đánh đòi giết Thích Thiếu Thương, cuối cùng cũng không dám bứt của hắn một cọng tóc. Tiểu Yêu, nếu ngươi rảnh như vậy, không bằng thử cân nhắc suy nghĩ chi tiết này xem, tốt nhất đừng cho ta thấy một màn xúc tép nuôi cò, dã tràng se cát!” Chỉ một câu ngắn ngủi, Hách Liên Xuân Thủy quả nhiên mặt mày trắng bệch.

Mà Thích Thiếu Thương vẫn làm vẻ mặt đau khổ, hướng Tức Hồng Lệ nói: “Hồng Lệ, nàng còn oán ta, ta không có lời nào để nói, nhưng nàng cũng đừng nghe Tiểu Yêu nói mò!”

Tức Hồng Lệ bản thân cảm thấy chưa từng bao giờ uất ức đến thế, ở ngay địa bàn giang sơn của mình mà lại để cho kẻ thù chiếm thế thượng phong, bèn hung hăng nhìn về phía Thiết Thủ: “Thiết nhị gia, ngươi để cho y uy phong quá đấy, y theo ngươi ba năm, chẳng lẽ lại học được cái tính này?”

Thiết Thủ bất đắc dĩ bị kéo vào, nói: “Tức thành chủ, chuyện này thì có liên quan gì tới ta? Y đâu có giết người.” Ngụ ý, chờ y giết người đi đã rồi hãy tìm hắn vấn tội.

“Tức thành chủ, ta trời sinh tính tình như thế, chưa từng có ý định sửa đổi!” Lại còn xem Thiết Thủ như bảo mẫu của y?! Nữ nhân này đúng là cũng hồ đồ quá sức, thảo nào lại cam tâm chờ đợi tám năm không biết kết cục.

Trận này khó phân, mười phần phức tạp, cuối cùng nhờ Tức Hồng Lệ mất kiên nhẫn phất tay áo ly khai mà kết thúc. Tức Hồng Lệ vừa đi, Hách Liên Xuân Thủy tự nhiên một tấc cũng không rời, theo sát nàng ra ngoài. Khó khăn chống đỡ tới ngày hôm nay, hắn không cam lòng thất bại trong gang tấc, nhượng Thích Thiếu Thương chiếm tiên cơ được.

Kẻ khơi mào vụ tranh cãi đều đã đi, Thiết Thủ tưởng có thể thanh tĩnh được như cũ, ai ngờ Cố Tích Triều hoàn toàn không tốt đến như vậy, không buông tha Thích Thiếu Thương: “Đại đương gia, áp trại phu nhân của ngươi đi rồi kìa, còn không mau chạy theo, ngươi thực sự muốn Tức Hồng Lệ sửa họ Hách Liên?”

Thích Thiếu Thương thở dài một hơi: “Ta không muốn thì có thể làm gì chứ? Hiện tại đã không còn là tám năm trước, lời nói của ta còn có giá trị gì? Hồng Lệ lúc này hẳn là đang nổi nóng, ta đến đó làm gì chứ?”

“Tiểu Yêu anh tuấn hơn ngươi, gia thế tốt hơn ngươi, với Tức Hồng Lệ lại toàn tâm toàn ý làm tùy tùng theo đuôi. Còn ngươi, ngốc như heo, lúc bị ta truy sát chạy như vịt thì nhớ đến người ta, khi đã thái bình rồi thì lại bỏ người ta lại sau lưng. Bây giờ người ta không cần ngươi nữa, ngươi cũng không nổi nóng, cũng không thèm đuổi theo cầu xin người ta. Ta nói, Tức Hồng Lệ lấy ngươi có gì tốt, chi bằng làm Tướng quân phu nhân, còn sống tốt hơn làm thổ phỉ áp trại phu nhân!”

“Ngươi đừng có cứ câu trước thổ phỉ, câu sau áp trại phu nhân nữa đi, ta bây giờ tốt xấu gì cũng là danh bộ của Lục Phiến Môn.” Cho dù là Bồ Tát cũng phải có lúc tức giận, Thích Thiếu Thương trầm giọng nói.

“Cả cái đó nữa, là do Thiết Thủ nhường cho ngươi thôi. Lão Gia Cát chính là mắt thấy Lục Phiến Môn nhân sự eo hẹp, nên mới dùng một tên ngốc như ngươi, coi như là làm đứa ở a.”

Những lời này vừa thốt ra, ngay cả Thiết Thủ cũng nổi giận. “Cố Tích Triều, không được sỉ nhục sư phụ ta!”

Cố Tích Triều hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, tràn ra một nụ cười đầy lãnh tiết châm chọc. Phẩy tay áo một cái, dương dương tự đắc đi ra.

Thích Thiếu Thương cười khổ nhìn về phía Thiết Thủ, Thiết Thủ mặt ngây ra như gỗ, không nói được một lời. Bình thường bị Cố Tích Triều nói móc bao nhiêu cũng nhịn, bất quá lần này chỉ mới đáp lại y có một câu, cũng không lấy gì làm trầm trọng lắm, mà y đã dỗi bỏ đi. May mà nơi đây là Hủy Nặc thành, nếu như ở nơi khác, lúc này tốt nhất là chuẩn bị tinh thần đi tìm người cho xong.

Hai người cũng ra khỏi sương phòng, tìm một cái đình ngồi xuống nghỉ chân. Gió thu nổi lên tứ phía, lá trúc khô vàng loạn hưởng một trận, rơi lả tả. Một con đường mòn có hàng rào trúc, ngăn khu vườn nở đầy hoa cúc ra làm hai phần.

“Ba năm nay, làm sao mà sống được? Miệng lưỡi y độc địa như vậy, tính tình cũng xấu xa đến thế.”Thích Thiếu Thương cũng không phải một kẻ hiếu kỳ, thế nhưng bất luận là chuyện gì dính đến Cố Tích Triều đều khiến hắn có chút thân bất do kỷ không thể khống chế được, chỉ có điều hắn còn chưa phát hiện ra mà thôi.

Thiết Thủ tự giễu lắc đầu: “Đôi khi, ta cũng hoài nghi không biết ba năm nay bảo hộ cho y có phải là tự mình chuốc lấy oán khổ hay không? Nửa năm đầu tiên, y phát điên, nhưng như vậy cũng đỡ lo, y giống hệt như một con rối, không biết gì cũng không đả thương ai. Nhưng không biết có phải ông trời đui mù, muốn y tiếp tục con đường làm khổ người khác hay không mà cư nhiên lại cho y tỉnh táo trở lại. Lúc tâm tình y tốt thì học Vãn Tình chữa bệnh, sách thuốc của Vãn Tình y thuộc làu làu, y thuật cũng tiến triển cực nhanh. Nhưng lúc tâm tình bất hảo thì lại bỏ chạy không thấy bóng dáng, hình như không biết bản thân mình trên giang hồ có bao nhiêu kẻ thù vậy. Ta phải đi tìm khắp nơi. Nếu chậm trễ, không sợ y giết người, chỉ sợ y bị người ta giết. Tìm được rồi lại không dám mắng mỏ y, nếu nói một câu y lại chạy tiếp ngay. Muốn phế võ công của y, nhưng cứ nghĩ tới Vãn Tình thì ta lại không hạ thủ được. Đối với y thật không có cách nào, chỉ có thể hơi một chút là lấy Vãn Tình ra áp chế y, phải nói với y nếu là Vãn Tình còn sống thì sẽ làm thế này thế này… Biện pháp này cho tới bây giờ vẫn có kết quả. Nhưng thật ra là không biết còn có thể kéo dài bao lâu, có thể đến một ngày nói như vậy với y sẽ không có kết quả nữa… Vãn Tình xin ta vì nàng làm ba việc, hai việc đầu tiên ta đã không làm được. Chỉ có việc thứ ba này, ta vẫn rất nỗ lực, nhưng như người ta nói mưu sự tại nhân thành sự tại thiên…” Thiết Thủ lâu lâu mới có dịp, liền nói một tràng, nhưng chưa dứt lời thì tất cả đã hóa thành một hơi thở dài rất nhỏ mà ngắn ngủi.

Thích Thiếu Thương biết Thiết Thủ đã ba năm, nhưng giờ khắc này hắn lại thấy Thiết Thủ thật xa lạ, Thiết Thủ ba năm trước đúng là người hệt như tên, khiến cho người ta liên tưởng đến một khối thép lạnh như băng, cứng rắn sắc nhọn. Mà hiện tại, Thích Thiếu thương lại phát hiện trên người Thiết Thủ một cái gì đó rất xa lạ, rất…nhu. Có thể là do hắn nhắc đến Vãn Tình, cũng giống như Cố Tích Triều mỗi khi nhắc đến Vãn Tình thì ngữ điệu không thể giấu được ôn nhu cùng khổ sở.

Thế nhưng tận đáy lòng Thích Thiếu Thương vẫn có một tia bất an. Chỉ có điều nỗi bất an này quá mờ ảo, hắn nắm không được. Mà nếu đã không nắm được, hắn thà chọn cách quên nó đi, hắn nghĩ gần đây quả thực quá mệt mỏi, hơn nữa lại còn chuyện Tức Hồng Lệ, có lẽ vì thế mà mới có những tâm tình khó hiểu như thế này chăng. Ly khai Lục Phiến Môn đã nhiều ngày, nhưng cứ bị một đống chuyện loạn thất bát tao nắm mũi kéo đi, chuyện chính vẫn chưa giải quyết xong, làm sao không phiền não cho được? Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play