Ba tháng sau là kỳ nghỉ hai lần một năm, là một người không chịu ngồi yên, Lâu Y Y nhất định phải đi chơi. Điểm đến đầu tiên mà cô chọn là Nam Hải.
Nam Hải nằm ở phía Đông thành phố W, là một thành phố ven biển, thánh địa du lịch.
Lâu Y Y kéo vali hành lý nho nhỏ, vừa xuống máy bay đã nghe thấy tiếng sóng biển ở cách đó không xa, cô thích nghe âm thanh của biển cả.
Ngay khi Lâu Y Y đang định đi, một người đàn ông đột ngột va vào cô, đáng thương thay cho Lâu Y Y với chiều cao một mét sau mươi thực sự vô cùng nhỏ bé bên người đàn ông to lớn hơn mét tám đó.
Người đàn ông vội đỡ lấy Lâu Y Y đang suýt ngã, nhanh miệng xin lỗi: “Xin lỗi, cô gái, cô không bị thương chứ?”
Lâu Y Y vốn đang bùng lửa giận, vừa ngẩng đầu lại như rơi xuống một hồ nước xanh biếc.
Ánh mắt dịu dàng, mái tóc dài màu vàng, nói tiếng Trung rất lưu loát.
Đây là lần đầu tiên Lâu Y Y nhìn thấy Sử Ngang Tư.
Lãng mạn là tính từ chuyên dùng cho người Pháp, nhưng giờ phút này, nhìn cô gái nhỏ xinh đang dựa vào cánh tay của mình, đầu óc Sử Ngang Tư bỗng trống rỗng, ngẩn người đứng ở đó.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đứng yên một lúc lâu không động đậy.
Cuối cùng, Lâu Y Y đẩy tay Sử Ngang Tư ra, cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn, cô giận dữ trừng mắt lườm hắn: “Anh đi đứng kiểu gì vậy.” Đúng là xui xẻo, vừa xuống máy bay đã gặp sự cố, cô có cảm giác, chuyến du lịch này sẽ không bình yên.
“Tôi tên là Sử Ngang Tư, không biết cô…” Sử Ngang Tư căn bản không nghe Lâu Y Y nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô rồi hỏi. Khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ, đôi môi đỏ mọng hơi bĩu ra, vòng eo nhỏ nhắn khiến Sử Ngang Tư vô cùng kích động, chưa từng có người phụ nữ nào khiến hắn có cảm giác như thế này.
Vừa gặp đã hỏi tên tuổi người khác, người nước ngoài đều cởi mở như thế à? Tuy Lâu Y Y ngỗ nghịch, nhưng cũng không bừa bãi.
“Xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta chỉ là người xa lạ, tạm biệt!”
Nhìn theo bóng lưng của Lâu Y Y, Sử Ngang Tư cảm thấy hơi mất mác. Người trợ lý đi theo sau hắn nhìn bóng dáng đang dần xa của Lâu Y Y cũng khẽ gật đầu ra điều hiểu biết. Là trợ lý, việc đầu tiên là phải tinh mắt, nếu ông chủ đã có hứng thú với cô bé kia, thì đương nhiên y phải ra tay hỗ trợ rồi.
Vì thế, không cần biết Lâu Y Y ra ngoài lúc nào, đều rất tình cờ đụng mặt Sử Ngang Tư. Nhưng thái độ của cô dành cho hắn rất lãnh đạm, tuy người đàn ông này tìm mọi cách đối xử tốt với cô, nhưng trực giác nói cho cô biết, người đàn ông này không đơn giản, có thể gặp cô nhiều lần như vậy, nói tình cờ thì ai tin?!
Rốt cuộc, vào ngày thứ năm khi Lâu Y Y lại “tình cờ” gặp Sử Ngang Tư, cô thực sự nổi giận.
Trong bể bơi nổi tiếng của Nam Hải, nhìn mọi người thỏa thích bơi lội, Lâu Y Y mặc bikini vòng hai tay trước ngực, cười lạnh nhìn Sử Ngang Tư đang đi về phía mình.
Hắn không nhìn thấy nụ cười lạnh bên môi Lâu Y Y, vừa nhìn thấy cô đã kích động chào: “Hi, hôm nay em định đi bơi à?! Thật tình cờ.”
“Đúng thế, rất tình cờ, tình cờ đến mức khiến người ta khó mà tin được!” Vì không biết rõ ràng thế lực sau lưng Sử Ngang Tư, nên Lâu Y Y cũng không dám nặng lời quá, nhưng cô thực sự rất tức giận, người đàn ông này khiến người ta vô cùng chán ghét.
Nhìn thấy sự ghét bỏ không hề che giấu trong mắt Lâu Y Y, Sử Ngang Tư hơi nôn nóng. Lâu Y Y không hề giống những người phụ nữ hắn đã từng gặp. Dù hắn làm gì, Lâu Y Y cũng cực kỳ lạnh lùng với hắn. Mời cô ăn cơm, Lâu Y Y thẳng thắn từ chối, dù là tình cờ gặp gỡ, Lâu Y Y cũng lạnh nhạt đến mức khiến hắn cảm thấy bất lực.
“Y Y, em ghét nhìn thấy tôi như vậy sao? Người ta nói, gặp lại là có duyên, câu nói này rất chính xác mà.” Sử Ngang Tư ngăn Lâu Y Y đang định rời đi lại, bướng bỉnh muốn nhận được đáp án mà hắn muốn nghe.
Thấy cánh tay dang ngang ra trước mặt mình, Lâu Y Y lập tức lùi lại phía sau hai bước, giữ khoảng cách với Sử Ngang Tư. Hắn lúc này, càng khiến cô ghét hơn. Duyên phận cái rắm ấy, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã không thích hắn rồi, còn nói duyên phận cái gì chứ? Đúng là nghiệt duyên, nếu biết thế này cô đã không đến Nam Hải!
Vừa thấy Lâu Y Y lùi lại, đôi mắt xanh biếc của Sử Ngang Tư như lóe sáng, mặt tỏ vẻ vô cùng bi thương nhìn cô: “Y Y, tôi đã nghĩ chúng ta là bạn bè. Dù sao chúng ta cũng biết tên nhau rồi, nhưng bây giờ…”
“Xin hãy gọi tôi là cô Lâu, tôi và anh không thân quen.” Lâu Y Y muốn phát điên. Tên Sử Ngang Tư này bị làm sao thế? Rõ ràng là cô bị ép nên mới phải nói tên cho hắn, ai mà chịu được khi có một người đàn ông cứ lải nhải lải nhải bên tai mình hỏi “em tên gì” chứ?!!!
Không khí giữa hai người vô cùng kỳ cục, mặt Lâu Y Y đầy vẻ mất kiên nhẫn, còn Sử Ngang Tư thì đang nghĩ, phải làm thế nào mới có thể khiến cô gái động lòng, mới có thể theo đuổi được cô ấy? Hay là phải phát sinh chuyện gì với cô ấy, mới có thể khiến cô ấy không chán ghét hắn ta như vậy? Dù sao con gái của đất nước này đều tương đối bảo thủ.
Suy nghĩ xấu xa khiến trong mắt Sử Ngang Tư thoáng hiện lên vẻ dâm tà, đây là cô gái mà hắn ta thích, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi, JJ cũng đã cứng đến cực điểm rồi.
Đương nhiên Lâu Y Y không hề biết người đàn ông nhìn có vẻ nho nhã lễ độ đứng trước mặt mình đây đã nổi ý đồ xấu với mình, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn cô càng khiến cô ghét hơn.
“Tạm biệt.” Lâu Y Y gằn giọng ném lại hai chữ rồi quay người bước đi, càng đi nhanh cô càng cảm thấy bất an.
Sử Ngang Tư nhìn thoáng theo bóng lưng Lâu Y Y, dâm đãng liếm môi, hắn ta sẽ nhanh chóng chiếm được cô thôi.
Một vài ngày yên bình sau, Lâu Y Y không chạm mặt Sử Ngang Tư nữa, khiến cô lẳng lặng thở phào một hơi, đàn ông mà bám dai như đỉa thật khiến người ta chán ghét.
Nhưng Lâu Y Y không hề ngờ tới, Sử Ngang Tư không xuất hiện nữa, thì một người mà cô không hề muốn gặp lại lại xuất hiện, hơn nữa, còn chạm mặt ngay trên đường.
“Quý Phong Nhiên.” Lâu Y Y trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Quý Phong Nhiên đang bị người đẹp vây quanh. Tên khốn kiếp chết tiệt, biến mất mấy tháng, giờ tái xuất còn mang theo ong bướm bay quanh nữa, gã đàn ông chết tiệt! Lâu Y Y căn bản không hề phát hiện ra trong đáy lòng mình đang bị dấm chua dìm xuống, chua chết đi được.
“À, Y Y.” Đột nhiên nghe thấy giọng Lâu Y Y, Quý Phong Nhiên không dám chắc, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Lâu Y Y giống như con mèo bị nhổ lông đang đứng cách đó không xa, hai nắm đấm siết chặt, hung dữ trừng mắt nhìn hắn. Thôi được rồi, Quý Phong Nhiên cũng hơi chột dạ, nhưng chột dạ về chuyện gì, thì hắn cũng không rõ lắm.
“Ai vậy, cậu chủ Quý?” Một người đẹp đang đứng cạnh Quý Phong Nhiên vừa nhìn thấy Lâu Y Y liền che miệng cười khẽ, dáng dấp như quả đậu mầm thế kia thì làm sao cậu chủ Quý thích được chứ, đừng đùa!
Người đẹp này vừa lên tiếng, thì các người đẹp khác đều cười ầm lên, Lâu Y Y cảm giác cơn giận của mình như dâng lên tận cổ.
Vì thế, cô đã làm một chuyện mà cô chưa từng nghĩ tới, trước ánh mắt trợn tròn, mồm há hốc của mấy người đẹp kia, cô ôm lấy cánh tay của Quý Phong Nhiên, kéo hắn ra.
Quý Phong Nhiên buồn cười nhìn Lâu Y Y đang kéo mình, không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo cô. Hắn thực sự rất muốn biết, cô định làm gì.
“Anh là cái đồ khốn kiếp. Chị đây tốn hơi tốn sức cứu anh về, mà anh lại biến mất như thế à.” Kéo hắn tới một nơi yên tĩnh, Lâu Y Y liền kéo cổ áo hắn, gầm nhẹ.
“Không phải vì tôi sợ gây phiền phức cho em sao?” Nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận của Lâu Y Y, Quý Phong Nhiên bỗng cảm thấy tâm hồn nhộn nhạo.
“Phiền cái rắm ấy!” Lâu Y Y không kìm được liền nói tục.
“Vậy tôi phải báo đáp em thế nào bây giờ?” Đột nhiên Quý Phong Nhiên rất muốn trêu chọc Lâu Y Y, nhìn dáng vẻ bị bứt lông của cô.
“Tục ngữ có câu, ơn cứu mạng phải đáp trả gấp bội phần, anh nghĩ anh phải báo đáp tôi thế nào?” Lâu Y Y kiêu ngạo ưỡn ngực, hất cằm hỏi.
“Y… Cô Lâu, sao em lại ở đây?” Không chờ Quý Phong Nhiên lên tiếng, một giọng đàn ông đầy ngạc nhiên đã vang lên.
Hai người quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, một sắc đen vụt lóe qua mắt Quý Phong Nhiên.
Lâu Y Y phát điên, mẹ kiếp, có cần phải dễ chạm mặt thế không hả? Chuyện này nếu nói là tình cờ, thì chính cô cũng nghi ngờ không tin nổi. Sử Ngang Tư, anh quả nhiên là âm hồn bất tán!
“Anh Sử Ngang Tư.” Lâu Y Y cố giấu đi cơn giận của mình, khách khí đáp lại hắn ta. Tuy cô rất muốn rời khỏi đây, nhưng gia giáo bao nhiêu năm nay khiến cô chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhưng không biết phải nói gì.
Nhìn Sử Ngang Tư, Quý Phong Nhiên khẽ cười: “Thì ra anh Sử Ngang Tư cũng biết Y Y à!”
Chỉ một câu nói đã xác định ngay khoảng cách.
Trong lòng Sử Ngang Tư rất mất bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Quý Phong Nhiên: “Anh Quý thật khéo đùa, tôi và Y Y là bạn bè.”
Vừa nghe Sử Ngang Tư gọi tên mình, Lâu Y Y nhíu mày theo bản năng, cô cảm thấy cô càng lúc càng ghét tên này.
“Vậy sao?” Quý Phong Nhiên khẽ cười, rồi quay đầu nói với Lâu Y Y: “Y Y, chúng ta đi thôi!”
“Ừ!” Nghe Quý Phong Nhiên nói vậy, Lâu Y Y đồng ý ngay, chỉ cần tránh xa tên Sử Ngang Tư này, dù là ở bên Quý Phong Nhiên cũng không đáng ghét như ở bên hắn ta.
Thấy Lâu Y Y vừa nói vừa cười với Quý Phong Nhiên, toàn thân Sử Ngang Tư như tỏa khí lạnh, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm theo bóng Lâu Y Y, từ từ lộ ra nụ cười quỷ dị. Hắn ta đã nhắm Lâu Y Y rồi, không có người phụ nữ nào có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn ta.
Cảm giác được ánh mắt của Sử Ngang Tư, Quý Phong Nhiên tốt bụng nhắc nhở Lâu Y Y: “Em tránh xa người đàn ông này một chút, hắn ta không phải người tốt.”
Nghe hắn nói vậy, Lâu Y Y trợn mắt: “Đương nhiên là tôi biết. Hắn ta làm tôi phiền chết đi được, không có lúc nào không lởn vởn trước mắt tôi. Đúng là…”
Nhìn dáng vẻ bực bội của Lâu Y Y, Quý Phong Nhiên không nhịn được cười, Lâu Y Y giương nanh múa vuốt quả thực rất đáng yêu.
“Anh cười cái gì?” Cô giận dữ.
“Không có gì, tôi đưa em về.” Quý Phong Nhiên lịch thiệp chìa tay ra, nhíu mày.
“Hừ, được rồi! Bản tiểu thư quá tốt bụng, cho phép anh đấy.”
Vài ngày sau, Quý Phong Nhiên đều xuất hiện bên cạnh Lâu Y Y. Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều giương nanh múa vuốt cãi nhau với hắn, nhưng chưa từng nói hắn đáng ghét.
Càng ở bên Quý Phong Nhiên, Lâu Y Y lại càng không có lúc nào không nghĩ đến hắn. Lâu Y Y biết, có lẽ cô đã yêu rồi.
Có điều, cô thật sự không ngờ, đóa hoa tình yêu của mình còn chưa kịp nở thì đã lụi tàn.
Lâu Y Y bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi, nhưng cô không dám nói với Quý Phong Nhiên, cũng không dám nói với bạn thân của mình, vì vậy, cô đành phải chạy tới quán bar, mượn rượu giải sầu.
Sử Ngang Tư vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Lâu Y Y. Mấy hôm nay nhìn thấy cô vui vẻ ở bên Quý Phong Nhiên, suy nghĩ xấu xa trong lòng hắn ta càng mạnh mẽ hơn, mà hôm nay chính là một cơ hội tốt.
Rượu bị bỏ thuốc, khiến chuyện mà Sử Ngang Tư vẫn luôn muốn làm biến thành sự thật.
Trên chiếc giường rộng lớn, xa hoa, Lâu Y Y trúng thuốc bị Sử Ngang Tư nhẹ nhàng đặt xuống giường. Nhìn sắc mặt hồng hào của cô gái, Sử Ngang Tư khẽ cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT