Sau khi Dương Nham Du bị cảnh sát bắt, bị đưa thẳng vào tù. Dùng súng trái phép, đặt bom, nhiều tội như vậy, cũng đủ để cô ả ngồi tù cả đời rồi.

Một tuần sau, Lâm Vi Lam mới đến gặp Dương Nham Du.

Trong nhà tù lạnh như băng, Dương Nham Du vòng hai tay qua đầu gối, ngồi trên giường, mắt dại đi không có ánh sáng.

Nghe tiếng mở cửa, cô ả mới ngoan ngoãn quay đầu lại, vừa nhìn thấy rõ là Lâm Vi Lam, toàn thân cô ả như sống lại, trong ánh mắt, trên khuôn mặt đều hiện rõ vẻ oán hận nồng đậm.

“Lâm Vi Lam, cô tới đây làm gì? Đến xem tôi thê thảm thế nào sao? Tôi nói cho cô biết, Lâm Vi Lam, cô cứ cẩn thận đấy, mọi chuyện sẽ không chấm dứt đơn giản như thế đâu!” Nhìn Lâm Vi Lam, Dương Nham Du nở nụ cười độc ác, nói năng cũng không hề khách khí.

Nghe ả nói vậy, khóe miệng Lâm Vi Lam run lên, cái em gái nhà cô ấy, có cần phải nguyền rủa chị đây như vậy không? Cô nghĩ rằng chị đây tình nguyện, thích thú đến đây lắm à?!

“Dương Nham Du, cô nên giữ lại chút sức lực của mình đi! Tôi đến để hỏi cô, Dương Bách Lợi ở đâu?” Nếu không phải vì thực sự không điều tra ra được chỗ trốn của Dương Bách Lợi, thì cô đã chẳng tới đây để gặp mụ điên Dương Nham Du này làm gì!

“Sao hả? Mấy người không tìm thấy lão ta sao? Đương nhiên các người sẽ không tìm thấy lão, lão như con rắn độc lẩn trốn trong bóng đêm, sẽ nhảy ra bất thình lình, cắn các người một cái, cứ yên tâm!” Dương Nham Du cười lạnh, không thèm trả lời câu hỏi của Lâm Vi Lam, nhưng trong lòng thì ruột rối tơ vò, ả thừa biết ông bố của ả độc ác tàn nhẫn đến mức nào, những người này chắc chắn sẽ không thể thoát nổi.

“Dương Nham Du, cô biết cái gì thì tốt nhất là nên nói sớm ra, cô nên biết rằng, hậu quả của việc cầm súng hành hung người khác cũng đủ để khiến cô phải ngủ trong tù cả đời rồi. Tự cô suy nghĩ đi!” Nếu Dương Nham Du không muốn nói, Lâm Vi Lam cũng sẽ không lãng phí thời gian nói nhảm nhiều. Cô không tin Dương Bách Lợi còn chạy được, quả nhiên, đầu cô bị đập cho điên rồi mới đi đến tìm Dương Nham Du để hỏi!

Ai ngờ, Lâm Vi Lam vừa mở cửa đã thấy Lâm Thần Hàn đang đứng bên ngoài. Lâm Vi Lam chớp mắt mấy cái, nhìn động tác của Lâm Thần Hàn, không nói gì.

Nhìn thấy cô, Lâm Thần Hàn xấu hổ rụt tay về, cũng không biết nói gì.

“Anh tới thăm Dương Nham Du.” Thôi được, đây là sự thật mà.

“Ừ!” Lâm Thần Hàn không dám nhìn vào mắt Lâm Vi Lam, hắn có cảm giác chột dạ như đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy.

Lâm Vi Lam nghiến răng ken két, mẹ kiếp, anh trai cô là một người đàn ông tốt đến mức nào cơ chứ! Đã đến nước này rồi, mà anh cô còn nhớ Dương Nham Du, quả nhiên là một người đàn ông tốt đã tuyệt chủng rồi mà! Chỉ là, lúc trước lại bị phá hủy hoàn toàn trong tay cô ả Dương Nham Du kia, đúng là muốn hành chết cô ta luôn cho xong!

“Em chờ anh, nhanh lên.” Lâm Vi Lam đi lướt qua Lâm Thần Hàn, dừng lại cách đó không xa. Cô rất lo lắng khi anh cô ở cùng một chỗ với cô ả điên khùng, xấu xa Dương Nham Du kia.

“Vi Vi, anh…” Nét mặt Lâm Thần Hàn hơi cứng lại, đứng bên cạnh Lâm Vi Lam, hắn cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng có một số việc, hắn cần phải đối mặt hỏi cho rõ ràng.

“Ôi! Thôi đi, em đi tìm Ngạn Vân, hai người từ từ nói chuyện.” Nhìn dáng vẻ của Lâm Thần Hàn, rốt cuộc Lâm Vi Lam cũng không đành nhẫn tâm, chán nản phất tay, quay người bước đi. Cô thật sự sợ rằng nếu tiếp tục đứng đây thêm một lúc nữa, cô sẽ đấm thẳng vào mặt Lâm Thần Hàn mất. Một cô ả như thế mà cũng không buông được là sao?

Nhưng chết tiệt một nỗi, cô lại không thể bỏ rơi một người anh trai như thế được, cũng không biết cuối cùng phải là dạng người gì mới có thể lọt vào mắt hắn nữa.

Trong khoảnh khắc bước ra khỏi phòng giam, Lâm Vi Lam có cảm giác vô cùng thoải mái. Nhà tù gì gì đó, quả nhiên không phải là nơi hay ho gì.

Ở cách đó không xa, Thẩm Ngạn Vân đứng dựa vào xe, chờ Lâm Vi Lam.

Cô mỉm cười, sải bước đến bên Thẩm Ngạn Vân, đưa tay vòng ôm lấy tay anh: “Anh đợi em lâu không?”

Thẩm Ngạn Vân đưa tay lên xoa đầu cô, cười nói: “Không, anh vừa tới thì em ra rồi…”

“Ừ!” Lâm Vi Lam ừ khẽ, nghiêng đầu dựa vào tay anh: “Anh trai có nói gì với anh không?”

“Anh ấy là người lớn rồi, cũng biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không.” Thẩm Ngạn Vân hơi ghen tị với sự bảo vệ, quan tâm của Lâm Vi Lam dành cho Lâm Thần Hàn. Vị trí thứ nhất trong lòng bà xã mình lại không phải là mình, khiến Thẩm Ngạn Vân vô cùng vô cùng buồn bực, dù là Lâm Thần Hàn cũng không thể đứng trên anh được chứ!

“Em biết, nhưng mà…” Đương nhiên Lâm Vi Lam cũng biết mình để tâm quá nhiều, nhưng không hiểu sao, kết cục của nguyên tác cứ quay cuồng trong đầu cô suốt hai ngày nay, rốt cuộc là có điềm gì?!

“Thôi, không thèm nghĩ tới anh ấy nữa, Ngạn Vân, chúng ta về nhà thăm bố mẹ em đi!” Đã rất nhiều ngày cô không đi thăm bố Lâm mẹ Lâm rồi.

“Ừ!”

Hai người đều không để ý ở trong góc tối, có một người đàn ông che mặt, siết chặt hai nắm đấm, trong ánh mắt tang thương kia, như ẩn chứa chất độc, độc đến chí mạng!

Lâm Vi Lam và Thẩm Ngạn Vân lên xe đi không bao lâu thì Lâm Thần Hàn cũng từ trong phòng giam bước ra. Tình hình của hắn nhìn không ổn chút nào, khuôn mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo.

Lâm Thần Hàn dựa vào cửa đứng rất lâu mới có thể đứng thẳng người, đi về phía xe của mình. Người đàn ông kia nhìn Lâm Thần Hàn, nhếch môi cười rồi quay người chui vào trong một chiếc xe khác đậu cách đó không xa.

***

Lâm Vi Lam đột ngột tới chơi khiến bố mẹ Lâm vô cùng vui vẻ, chỉ muốn đem tất cả những thứ tốt nhất ra đặt trước mặt cô.

“Bố mẹ, hai người đừng bận bịu nữa, để con, để con.” Nhìn bố mẹ Lâm không giấu nổi vẻ vui mừng, Lâm Vi Lam vội vàng ngăn tay của ông bà lại, kéo họ ngồi xuống salon.

“Được rồi được rồi, không phải là vì mẹ vui quá sao?” Mẹ Lâm thật sự rất vui, nhìn con gái và con rể, bà cảm thấy vô cùng viên mãn.

“Ngạn Vân à! Không tồi!!!” Bố Lâm vỗ vai Ngạn Vân, rất vừa lòng với anh.

“Ôi chao! Xem kìa, đã giữa trưa rồi, mẹ đi nấu cơm đã, mọi người cứ từ từ nói chuyện.” Mẹ Lâm vừa nhìn đồng hồ liền vội vàng đứng dậy, nói với Lâm Vi Lam cũng đang đứng lên theo: “Con cứ ngồi đi, mẹ đi nấu cơm, hôm nay có mấy món con thích nhất đấy. Chấn Tung, ông gọi cho Thần Hàn đi, sao nó ra ngoài lâu vậy rồi còn chưa thấy về?”

Bố Lâm phẩy tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, để tôi gọi, bà mau đi nấu cơm đi!”

“Mẹ con ấy mà, đúng là…” Bố Lâm cầm di động gọi vào số của Lâm Thần Hàn. Nhìn điện thoại vẫn không có người nghe, bố Lâm kỳ quái nói: “Thằng nhóc này, hôm nay bận bịu gì thế?”

Nói xong, ông lại gọi lại lần nữa, cứ như vậy, gọi ba lần cũng không gọi được, mặt bố Lâm có vẻ hơi bối rối, hiếm khi Vi Vi quay về nhà ăn bữa cơm, mà tên nhóc thối này lại dám không nghe máy.

Ngay khi bố Lâm bấm điện thoại, di động của Lâm Vi Lam đột ngột vang lên, nhìn dãy số lạ hoắc trên màn hình, Lâm Vi Lam nhíu mày rồi nghe máy: “Xin chào, tôi là Lâm Vi Lam.”

“Lâm Vi Lam, lát nữa sẽ có một món quà lớn tặng cho cô. Nhớ chú ý nhận nhé!” Giọng nói như bị biến âm vang lên ở đầu dây bên kia.

Trong lòng cô thầm dâng lên dự cảm không lành, vội hỏi: “Anh là ai?”

Tút tút tút… điện thoại đã bị ngắt.

“Ai vậy?” Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân vội ngồi xuống cạnh cô, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

“Em không biết, nhưng em có dự cảm không lành.” Lâm Vi Lam khẽ lắc đầu, dự cảm này thực sự rất mãnh liệt.

“Ông chủ, ở công ty gửi cho ông cái gói này ạ.” Đúng lúc này, người giúp việc nhà họ Lâm cầm một cái bọc lớn mang vào.

Bố Lầm nhìn cái bọc kia, khó hiểu hỏi: “Tôi có thấy ai nhắn gửi gì đâu nhỉ? Ai đưa tới đây?”

Nhìn cái bọc rất lớn kia, đột nhiên Lâm Vi Lam nhớ đến câu nói của người vừa gọi điện thoại, món quà lớn, là món quà lớn gì?!

Lâm Vi Lam đứng vụt dậy, giật lấy cái gói trên tay người giúp việc, xé rách giấy gói trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Sau khi giấy bọc bị xé nát, một thứ gì đó rất quen thuộc đập thẳng vào mắt mọi người. Lâm Vi Lam ngồi phịch xuống đất, mặt bố Lâm ngẩn ra, còn Thẩm Ngạn Vân kinh hãi đứng bật dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play