Hôn lễ được cử hành đúng giờ, Lâm Vi Lam khoác tay bố Lâm bước trên thảm đỏ. Ở cuối thảm đỏ, Thẩm Ngạn Vân mỉm cười nhìn Lâm Vi Lam như nhìn thấy tiên giáng trần, trong lòng vô cùng kích động, cuối cùng Vi Vi cũng gả cho anh, thời khắc anh chờ đợi bao lâu nay cuối cùng đã đến.

Thảm đỏ không dài, nhưng trong mắt Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam, lại như con đường dài đi mãi không hết. Khi Lâm Vi Lam đưa tay ra khoác vào tay Thẩm Ngạn Vân, bố Lâm không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vi Vi, con trưởng thành rồi.” Mắt bố Lâm đỏ ửng lên, con gái ông rốt cuộc cũng gả đi làm vợ người ta.

“Bố.” Cô khẽ gọi một tiếng. Lâm Vi Lam biết lúc này trong lòng bố Lâm không bình tĩnh, nhưng bố vẫn là bố, sẽ không thay đổi vì bất cứ lý do gì.

“Bố, bố yên tâm! Con sẽ chăm sóc Vi Vi cẩn thận.” Thẩm Ngạn Vân siết chặt tay Lâm Vi Lam, trong mắt đầy vẻ kiên định nói với bố Lâm.

Bố Lâm không nói gì, chỉ nhìn đôi vợ chồng trẻ rồi mỉm cười, ông dành cho họ tất cả những lời chúc tốt đẹp nhất, Vi Vi của ông sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian.

Lâm Vi Lam và Thẩm Ngạn Vân xoay người đi về phía mục sư ở cách đó không xa. Hai người đi rất chậm, giờ phút này, trong lòng hai người đều vô cùng mất bình tĩnh.

“Tìm được chưa?” Ngoài miệng, Lâm Vi Lam vẫn nở nụ cười hoàn mỹ, nhưng cổ họng lại phát ra một câu hỏi.

“Muốn phá hỏng hôn lễ thì có rất nhiều nơi, nhưng em đừng lo.” Thẩm Ngạn Vân cũng diễn xuất rất tốt, trả lời Lâm Vi Lam mà nét mặt vẫn không hề thay đổi.

“Những chỗ đó thế nào?” Trong lời nhắn, Dương Nham Du ghi rằng, muốn máu nhuộm đỏ hôn lễ của cô. Còn phải xem cô ả có bản lĩnh đó hay không đã.

“Đã truy ra và gỡ được ba quả bom. Những nơi khác vẫn đang tiếp tục điều tra, nhưng em không cần quá lo lắng.” Tuy ngoài mặt Thẩm Ngạn Vân vẫn không thể hiện gì, nhưng trong lòng vô cùng tức giận, lại dám làm loạn ở hôn lễ của Thẩm Ngạn Vân anh, đúng là chán sống.

“Nhiều vậy cơ à? Đúng là mạnh tay thật!” Ngọn lửa bắt đầu điên cuồng rực cháy trong mắt Lâm Vi Lam, quả nhiên, nữ chính gì gì đó, nên đánh thẳng tay cho chết luôn mới đúng! Mẹ kiếp!

Hai người đi tới trước mặt mục sư, nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước mặt, mục sự ho khẽ một tiếng rồi nói: “Anh Thẩm, anh có đồng ý cưới cô Lâm làm vợ không? Chăm sóc cho cô ấy, bảo vệ cho cô ấy, dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, không xa không rời, vĩnh viễn ở bên nhau?”

“Tôi đồng ý.” Thẩm Ngạn Vân nhìn Lâm Vi Lam đầy vẻ cưng chiều, kiên định đáp.

“Vậy, cô Lâm, cô có bằng lòng gả cho anh Thẩm không? Chăm sóc anh ấy, bảo vệ anh ấy, dù giàu sang hay nghèo khó, bệnh tật hay khỏe mạnh, yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy không xa không rời, vĩnh viễn ở bên nhau?” Mục sư quay sang tiếp tục hỏi Lâm Vi Lam.

Lâm Vi Lam siết chặt tay Thẩm Ngạn Vân, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười định mở miệng, đột nhiên, một tiếng hét to đầy giận dữ vang lên: “Tôi không đồng ý.”

Hai tay Thẩm Ngạn Vân và Lâm Vi Lam siết chặt nhau, quay đầu nhìn người đứng cách đó không xa.

Không biết từ lúc nào, Dương Nham Du mặc một chiếc váy trắng dài đã đứng trên bãi cỏ ngay gần đó, trong tay cầm khẩu súng lục, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía Lâm Vi Lam và Thẩm Ngạn Vân.

Lâm Vi Lam hơi nheo mắt, vì tức giận mà ngực cũng phập phồng, Dương Nham Du chết tiệt, thật sự muốn hành chết cô ta luôn!!!

Khách mời vừa nhìn thấy khẩu súng trong tay Dương Nham Du đều kích động hét ầm ĩ, cố gắng trốn chạy. Chỉ một lát sau, đại sảnh vốn náo nhiệt giờ chỉ còn khoảng hai mươi mấy người.

Đáng thương thay cho đội trưởng Trần, vì được mời đến đám cưới của Lâm Vi Lam mà ngẩn ngơ đến giờ mới kịp hồi hồn, lại nhìn thấy ngay họng súng đen ngòm của Dương Nham Du khiến anh ta muốn chết luôn cho xong, thật ra anh ta vẫn còn đang nằm mơ chưa tỉnh phải không? Đầu tiên là Lâm Vi Lam là cô chủ nhỏ của một gia đình cực kỳ giàu có, sau đó lại là đám cưới với nhà họ Thẩm, bây giờ thì ngay cả một người bình thường cũng có súng lục.

Lưu Chiêm Siêu và Chu Bác ngẩn người nhìn khẩu súng của Dương Nham Du mà suýt khóc. Bọn họ còn chưa được dùng súng đâu huuhu, rốt cuộc là cô nàng này làm sao có được thế?

Ông nội Thẩm lạnh lùng nhìn Dương Nham Du, mặt không biến sắc. Bố Thẩm và mẹ Thẩm tuy kích động, nhưng sau khi nhìn sắc mặt của ông nội Thẩm, hai người đành phải ngồi xuống, nhưng trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.

Mẹ Lâm siết chặt hai tay, lo lắng nhìn Lâm Vi Lam, nếu không phải bố Lâm kéo lại thì e rằng bà đã lao thẳng ra rồi.

Dương Nham Du cầm súng, chậm rãi bước trên mặt cỏ, lướt qua mọi người, dừng lại cách Lâm Vi Lam một đoạn.

Thẩm Ngạn Vân kéo Lâm Vi Lam ra sau lưng, chắn trước người cô, cảnh giác nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay Dương Nham Du.

“Lâm Vi Lam, cô có biết tôi hận cô thế nào hay không?” Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Dương Nham Du đã vặn vẹo không còn ra hình ra dạng gì nữa, cô ả trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam đầy sự oán hận, tàn độc, chỉ muốn băm vằm Lâm Vi Lam thành trăm nghìn mảnh nhỏ.

Lâm Vi Lam vỗ nhẹ cánh tay Thẩm Ngạn Vân, rồi bước ra từ sau lưng anh, nhìn Dương Nham Du đang điên cuồng, nói: “Dương Nham Du, cô hận tôi à? Thật ra, cô hận chính cô mới đúng! Hận cô vô dụng, bất lực!”

“Nói láo! Tôi hận cô, là cô! Chỉ hận không thể giết chết cô! Nhưng sao mạng cô lại lớn như thế chứ? Bao nhiêu lần cũng không giết chết được cô!!!” Dương Nham Du kích động cầm súng quơ lung tung, khiến thần kinh mọi người cũng treo ngược lên không trung, chỉ sợ cướp cò một cái thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn nổi.

“Ông trời thật bất công, vì sao tôi phải chịu hết những sự tra tấn này, vì sao cô chỉ là một cô nàng chẳng ra sao, lại có được tất cả mọi thứ? Là vì xuất thân cao quý của cô à? Có điều, không sao cả, vận may của cô đến hôm nay là chấm dứt rồi!” Nghe Dương Nham Du gào lên như kẻ điên, tay ông nội Thẩm hơi giật giật.

Lâm Vi Lam nhìn Dương Nham Du chằm chằm, nhìn Dương Nham Du giơ lên cái nút nho nhỏ, cô cười nói: “Dương Nham Du, cô bảo tôi phải nói gì mới được đây?”

“Chỉ cần tôi ấn cái nút này xuống” Vẻ mặt Dương Nham Du điên cuồng chưa từng có, “Bùm một tiếng” Dương Nham Du nhìn Lâm Vi Lam, cười tàn độc: “Tất cả các người đều chết hết.”

“Ai đưa bom cho cô?! Cô cũng biết thứ này bị cấm chứ?” Lúc này bệnh nghề nghiệp của Lâm Vi Lam lại tái phát.

“Chẳng lẽ cô không biết có thị trường gọi là chợ đêm sao? Lâm Vi Lam cô chờ chết đi! Ha ha ha.” Cả khuôn mặt Dương Nham Du đều vặn vẹo.

Lâm Vi Lam không còn gì để nói, Dương Nham Du là nữ chính của nguyên tác, sao bây giờ lại như mụ đàn bà chanh chua điên cuồng khiến người ta phải ôm trán thế này!

“Tiểu Ly, đủ rồi.” Lâm Thần Hàn bước từ phía sau mọi người ra, từ từ đi tới bên Lâm Vi Lam, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Dương Nham Du, khẽ gọi. Một lần nữa nhìn thấy gương mặt đã làm nhiễu loạn giấc mộng của mình bao lâu nay, trong lòng Lâm Thần Hàn đã không còn gợn sóng nữa. Thì ra, tình yêu đối với hắn mà nói, cũng giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của hắn mà thôi.

Dương Nham Du quay phắt đầu lại, nhìn về phía Lâm Thần Hàn. Không thể phủ nhận, Lâm Thần Hàn rất đẹp trai, nhưng loại đẹp trai đó, lúc này lại biến thành một sự đả kích trí mạng trong mắt Dương Nham Du.

“Lâm Thần Hàn, tôi không phải Thẩm Ly Ly, không phải! KHÔNG PHẢI!!!”

Pằng một tiếng, viên đạn bắn thẳng vào chân Lâm Thần Hàn.

“Dương Nham Du.” Lâm Vi Lam trừng mắt quát Dương Nham Du, con mụ điên chết tiệt, súng đạn không có mắt, đã không biết dùng súng còn lộn xộn!!!

“Sao hả? Sợ rồi à?” Nghe tiếng quát của Lâm Vi Lam, Dương Nham Du đột nhiên cười ha hả, ánh mắt nhìn cô vô cùng độc ác: “Lâm Vi Lam, cô nói thử xem, trên thế giới này, vì sao đã có tôi rồi còn phải có cô?”

“Dương Nham Du, tôi không biết tôi gây thù chuốc oán gì với cô?” Ngăn Lâm Thần Hàn đang định lên tiếng lại, Lâm Vi Lam nhíu mày nhìn Dương Nham Du. Thù hận của Dương Nham Du dành cho cô thực sự rất kỳ quái, cô cũng không làm chuyện gì khiến người đời phải oán trách, sao Dương Nham Du lại cứ chĩa mũi dùi về phía cô mọi lúc mọi nơi? Đến bây giờ cô vẫn không hiểu.

Nghe Lâm Vi Lam hỏi vậy, Dương Nham Du cười lạnh nói: “Có một số người, chỉ cần liếc mắt cũng có thể quyết định ngay đó là bạn hay là kẻ thù. Mà chúng ta, nhất định là kẻ thù.”

Lý do này thật đúng là… rác rưởi! Khóe miệng Lâm Vi Lam run lên.

“Nói đi! Dương Nham Du, cô tới phá hôn lễ của tôi, rốt cuộc là có mục đích gì?” Lâm Vi Lam quyết định không nói nhiều với Dương Nham Du nữa, thần kinh của cô ả này không còn bình thường nữa rồi.

“Làm gì à?” Dương Nham Du đột nhiên cúi đầu cười, mặt đầy vẻ đắc ý: “Nói xin lỗi tôi, trả lại nhà họ Dương cho tôi. Lâm Vi Lam, yêu cầu này không khó chứ?”

“Tiểu Ly, cô một vừa hai phải thôi.” Lâm Thần Hàn biến sắc, hét lên với Dương Nham Du.

“Lâm Thần Hàn, tôi nói cho anh biết, tôi không phải Thẩm Ly Ly, đừng có gọi cái tên đó nữa.” Dương Nham Du bị hai chữ tiểu Ly kích thích khiến toàn thân đều kích động: “Lâm Vi Lam, lập tức xin lỗi tôi, nếu không, tôi giết cô.”

Tuy Thẩm Ngạn Vân không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn quan sát bốn phía xung quanh, nhận được ánh mắt ẩn ý của Thẩm Vĩ Bạch, Thẩm Ngạn Vân khẽ gật đầu với Lâm Vi Lam, nguy hiểm đã được xóa bỏ…

Nếu đã không còn nguy hiểm, Lâm Vi Lam cũng không cần phải khách sáo nữa. Nhìn Dương Nham Du đang giận đến run người, cô khẽ hừ một tiếng: “Dương Nham Du, cô sẽ nổ súng à?” Cầm súng còn không xong, cô thật sự không hiểu cô ả lấy súng này ở đâu ra.

“Lâm Vi Lam, cô câm đi!” Mặt Dương Nham Du vô cùng dữ tợn.

“Dương Nham Du, không có chuyện tôi sẽ xin lỗi cô đâu. Cô nên quên điều đó đi!” Đối với người điên, Lâm Vi Lam chưa bao giờ muốn giải thích nhiều.

“Vậy thì cô đi chết đi!” Dương Nham Du điên cuồng nổ súng, vì chính cô ả cũng sợ hãi, nên đạn bay đi lung tung, không ít người vì né đạn mà ngã đến trầy da.

Nhìn cô ả nổi điên, Lâm Vi Lam vừa phải tránh đạn lạc, vừa tung chân đá bay khẩu súng trên tay cô ả, rồi quay một chân đá thẳng vào bụng Dương Nham Du, đạp cô ả ngã nhào xuống đất, không đứng dậy nổi.

Lâm Vi Lam xuống tay rất tàn bạo, đối với kẻ thù, lại là người điên, thì cô chưa bao giờ biết hạ thủ lưu tình.

Tình hình xung quanh vô cùng hỗn loạn. Ông nội Thẩm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hất một cánh tay lên, một đám cảnh sát đột ngột xuất hiện khống chế Dương Nham Du điên cuồng, rồi mạnh mẽ kéo ả đi. Không ai biết được cô ả điên Dương Nham Du này vừa khóc lóc kể lể vừa gào thét cái gì mà không nổ tung gì gì đó, Lâm Vi Lam cũng muốn phát điên theo. Cô ả này, thực sự phát điên rồi đúng không?!!!

Nhìn thoáng qua quang cảnh hỗn độn ở xung quanh, Lâm Vi Lam bốc hỏa, hôn lễ này đều bị cô ả ngu ngốc kia phá hỏng hết rồi, muốn chết phải không?!

Ông nội Thẩm vô cùng tức giận, gõ mạnh cây gậy gỗ xuống nền, quát Lâm Vi Lam: “Cô nhìn chuyện tốt của cô đi!”

Lâm Vi Lam vừa ấm ức vừa tức giận, Dương Nham Du phát điên thì liên quan gì đến cô chứ! Dương Nham Du, chị hận cô cả đời. Chị phải tra tấn chết cô đi, fuck!!!

Tuy việc Dương Nham Du xuất hiện đã gây rối cục diện ở đây, nhưng hôn lễ vẫn tiếp tục được cử hành.

Đêm xuống, Lâm Vi Lam tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa bĩu môi ấm ức, nghĩ xem phải hành chết Dương Nham Du thế nào mới hả dạ!

Thẩm Ngạn Vân tắm xong đi ra, nhìn thấy ngay cô vợ nhỏ của mình đang ngồi trên salon, vừa lau tóc vừa bĩu môi lẩm bẩm gì đó.

Anh đón chiếc khăn trong tay Lâm Vi Lam, vừa lau mái tóc ướt nhẹp của cô, vừa hỏi: “Đang nói gì đấy?”

“Không phải tại cô ả Dương Nham Du kia thì còn ai vào đây nữa. Tức chết em mất.” Vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, Lâm Vi Lam lại bùng lửa, vò đầu bứt tai, chỉ hận không thể đâm chết cô ả Dương Nham Du điên khùng kia.

Nhìn thấy dáng vẻ mím môi tức giận của Lâm Vi Lam, Thẩm Ngạn Vân không biết làm sao, gõ nhẹ vào mũi cô một cái: “Em ấy, không phải cuối cùng Dương Nham Du kia vẫn bị em chơi đùa sao?”

“Đương nhiên rồi, em là ai chứ?!” Vừa nghe Thẩm Ngạn Vân nói vậy, Lâm Vi Lam ưỡn ngực, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Cô ta cứ nghĩ cô ta nói gì thì em phải nghe theo sao?! Hơn nữa…” Lâm Vi Lam hé mở mắt, xoay người chậm rãi tới gần Thẩm Ngạn Vân, ánh mắt cô như phủ một làn hơi nước, mờ ảo, mơ màng, hơi thở nhẹ nhàng như hoa lan, nói: “Chồng em cũng đâu phải người vô dụng chứ!”

Nhìn Lâm Vi Lam như vậy, Thẩm Ngạn Vân bất giác nuốt nước bọt. Anh chưa từng nhìn thấy cô thế này bao giờ, là sự khiêu gợi, cũng là một kích chí mạng. Huống chi, anh cũng đâu phải thái giám, là một người đàn ông khỏe mạnh, sinh khí bừng bừng, người phụ nữ quyến rũ này lại là vợ mình, người vợ mới cưới của mình, nếu tiếp tục nhịn thì anh không phải là người nữa, mà là thánh mất rồi!

Vì thế, Thẩm Ngạn Vân rất khí phách ôm lấy cổ Lâm Vi Lam, há miệng cắn vào môi cô.

A, Lâm Vi Lam đau nhíu mày, tuy cô muốn quyến rũ Thẩm Ngạn Vân, nhưng mà, em gái nhà anh chứ, có cần phải cắn chị như thế không? Thẩm Ngạn Vân, anh là chó đấy à? Đau chết đi được.

Vừa chạm vào đôi môi đang định nói của Lâm Vi Lam, ngọn lửa tình dục trong lòng Thẩm Ngạn Vân như phá vỡ hết tất cả mọi xiềng xích, ngông nghênh bước ra, châm lửa khắp tứ phía, hỏa hoạn lớn rồi!!!

Lâm Vi Lam bị hôn đến mức không còn sức mà nghĩ ngợi gì nhiều, cả người cô mềm nhũn như chìm trong nước, bị cuốn đi, trầm luân mà không muốn tỉnh lại.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ trên không trung, những đóa hoa tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, xuyên thấu qua màn đêm, hai người trong phòng, lên lên xuống xuống…

Hai người yêu nhau, gắn bó với nhau, là vận động nguyên thủy nhất cũng là đẹp nhất, tuyệt diệu nhất của đời người…

Đêm, còn rất dài…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play