Nhà họ Thẩm là một gia đình thực sự danh tiếng, nắm giữ thực quyền, từ đằng xa đã có thể cảm nhận được hơi thở của một gia đình thế lực lâu đời.
Lâm Vi Lam siết chặt hai tay, đi bên cạnh Thẩm Ngạn Vân, lẳng lặng thầm rơi lệ. Cô đang rất lo lắng, thật đấy.
Thẩm Ngạn Vân không biết làm sao, đành kéo Lâm Vi Lam vẫn luôn trốn sau anh ra, hai tay ôm lấy vai cô, chân thành nói: “Vi Vi, em là người sẽ đi cùng anh cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này. Vì thế, em không cần phải lo lắng, cũng đừng tự ti. Trong mắt anh, em là cả thế giới, xin em hãy đi cùng anh, được không?”
“Em…” Lâm Vi Lam ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười dịu dàng ở khóe miệng của Thẩm Ngạn Vân, trong lòng cô lập tức buông lỏng. Đúng thế, rốt cuộc là cô đang lo lắng gì chứ? Tự chuốc lấy buồn phiền vào người.
Lâm Vi Lam bỗng nở một nụ cười tươi đẹp, tay nắm chặt tay Thẩm Ngạn Vân, gật mạnh đầu: “Được.” Người sẽ ở bên cô cả đời chính là người đàn ông này, không phải nhà họ Thẩm. Người này yêu cô như vậy, cô còn băn khoăn gì nữa chứ?
Thẩm Ngạn Vân cưng chiều nhéo nhẹ mũi Lâm Vi Lam: “Vậy chúng ta vào thôi.”
“Chẹp chẹp!”
Nghe thấy âm thanh này, hai người vừa quay lại thì nhìn thấy ngay một người đang khoanh hai tay trước ngực, dựa vào xe ô tô nhìn bọn họ như cười như không. Da mặt Lâm Vi Lam vốn luôn rất dày, hôm nay tự dưng lại đỏ lên.
“Em cứ tưởng chị dâu không nhìn thấy em cơ!” Thẩm Vĩ Bạch buồn cười nhìn thoáng qua Thẩm Ngạn Vân, mặt cười cợt cực kỳ gợi đòn!
“…” Bàn tay đang nắm tay Thẩm Ngạn Vân của Lâm Vi Lam siết chặt lại. Chết tiệt, vì cái lông gì mà tay lại ngứa thế này không biết, rất… rất muốn đập một quyền vào cái bản mặt chết tiệt của Thẩm Vĩ Bạch kia… Vô lý quá!!!
“Đúng là cảnh tượng hiếm có khó tìm.” Giọng nói lạnh như băng vang lên, chiếc xe Thẩm Vĩ Bạch đang dựa vào đột ngột bị mở ra, một người con gái ăn mặc kiểu unisex bước xuống.
Nhìn người vừa xuất hiện, mắt Lâm Vi Lam trợn trừng, chỉ vào cô ấy, kêu lên đầy kinh ngạc: “Bảo… Bảo… Bảo Trân… Không phải cậu đi Amazon làm người rừng rồi à?” Đừng trách vì Lâm Vi Lam quá kinh ngạc. Là vì lúc trước Bảo Trân có nói với các cô ấy như thế, giờ lại đột ngột xuất hiện, quá ngạc nhiên ấy chứ.
“Lâm Vi Lam, cậu mới là người rừng ấy, đấy gọi là đi trải nghiệm cuộc sống, hiểu chưa hả?” Lớp vỏ lạnh lùng trên khuôn mặt Bảo Trân không còn giữ được nữa, khóe miệng run lên vài cái. Lâm Vi Lam, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngốc như thế hả? Khiến người làm bạn như mình đây cảm thấy áp lực lắm đấy.
“Trải nghiệm cuộc sống ở Amazon, cậu đúng là sáng tạo thật đấy, đây quả là ý tưởng xưa nay chưa từng có.” Lần này đến lượt khóe miệng Lâm Vi Lam run lên. Quả nhiên là đầu óc của Bảo Trân không hề giống người khác.
“Cậu cả, cậu ba, cô Lâm, cô Bảo, sao mọi người không vào đi? Ông chủ và bà chủ chờ mọi người đã lâu rồi.” Khi bốn người còn đang nói chuyện, người giúp việc nhà họ Thẩm đã chạy ra gọi.
Nhìn người giúp việc nhà họ Thẩm, tay Lâm Vi Lam bỗng siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Ngạn Vân đang nháy mắt với mình, cô khẽ cười, lắc nhẹ hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Chỉ cần có Thẩm Ngạn Vân ở đây, cô sẽ không còn lo lắng gì nữa.
Bố mẹ Thẩm ngồi trên sofa ở giữa phòng khách, nhìn bốn người bước vào liền đứng dậy đón.
Vừa nhìn thấy hai người lớn đứng dậy, bốn người vội vàng lên tiếng: “Mẹ/ Bác gái.”
Bố Thẩm nhìn hai anh em Thẩm Ngạn Vân, cười to nói: “Hai thằng nhóc này, được, rất khỏe mạnh!”
Mẹ Thẩm kéo tay Bảo Trân qua, cười nói: “Con bé Bảo này còn biết đến thăm dì nữa à? Đúng là hiếm có!”
“Ôi ôi, nhìn này, thẹn thùng nữa chứ.” Mẹ Thẩm điểm nhẹ vào mũi Bảo Trân, rồi quay sang nhìn Lâm Vi Lam đang đứng cạnh Thẩm Ngạn Vân, nói: “Đây là Vi Vi đúng không?” Sau đó mẹ Thẩm kéo tay Lâm Vi Lam, nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, nói với bố Thẩm: “Ông xem này, con gái cưng nhà người ta duyên dáng thế kia, bảo sao mà Thẩm Ngạn Vân nhà chúng ta sống chết cũng phải cưới người ta về!”
“Chào bác gái ạ!” Nghe mẹ Thẩm nói vậy, Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng áp lực, cuộc đời này, cái từ ‘duyên dáng’ gì gì đó e là không có duyên với cô đâu.
Nhìn thấy ánh mắt càng lúc càng suồng sã của mẹ mình, Thẩm Ngạn Vân biến sắc nói: “Mẹ.” Ánh mắt của mẹ nhìn cứ như muốn ăn thịt người ta thế. Bà xã của con chắc chắn không thích chơi trò yêu đương bách hợp với mẹ đâu. (Bách hợp = les)
Mẹ Thẩm lườm con trai cả một cái, có vẻ hơi ghen tị: “Này, còn chưa kết hôn đâu mà đã bênh bà xã chằm chặp rồi, mẹ anh sẽ ghen đấy, biết không hả?”
Câu nói của mẹ Thẩm khiến khóe miệng cả năm người đứng đây đều run rẩy. Lâm Vi Lam là vì mẹ Thẩm quá thẳng thắn, còn bốn người khác là vì biết mẹ Thẩm lại muốn giở trò lưu manh rồi!
Bố Thẩm vỗ nhẹ vào vai mẹ Thẩm, liếc nhìn Lâm Vi Lam một cái, trầm giọng nói: “Chú ý trường hợp!” Bà xã ạ, ngàn vạn lần đừng dọa con dâu có được không?!
“Trường hợp gì? Không phải hôm nay gặp gỡ ăn cơm sao?” mẹ Thẩm trừng mắt nhìn bố Thẩm đầy vẻ khó hiểu, bà đã nói gì đâu nhỉ? Sao sắc mặt mọi người lại căng thẳng thế chứ?!
Nhìn dáng vẻ của mẹ mình, Thẩm Ngạn Vân không còn gì để nói, chỉ có thể áy náy cười với Lâm Vi Lam: “Mẹ anh lại bắt đầu động kinh rồi, em đừng để ý nhé.”
“Thằng nhóc thối kia. Con mới động kinh ấy!” mẹ Thẩm giận dữ.
Khóe miệng mọi người lại run lên. Thế này còn không phải là động kinh, thì thế nào mới là động kinh? Hôm nay là con dâu đến ra mắt bố mẹ chồng cơ mà! Tình hình bây giờ là thế nào đây? Loạn hết cả rồi!
Tuy mẹ Thẩm hơi tự do, không quá cứng ngắc chuẩn mực, nhưng bố Thẩm lại là người vô cùng chuẩn mực, ông biết rõ hôm nay chuyện gì là quan trọng nhất: “Vi Vi phải không nhỉ? Ông nội muốn gặp riêng cháu!”
Vừa nghe vậy, Thẩm Ngạn Vân cuống quít vội nhìn về phía bố mình: “Bố!!!” Ông nội muốn gặp riêng Vi Vi à? Để làm gì? Chuyện này ông nội vốn chưa từng nói với anh.
Bố Thẩm lắc đầu tỏ vẻ không hiểu rõ suy nghĩ của ông nội Thẩm, nói với Lâm Vi Lam: “Ông nội ở trong phòng đọc sách trên tầng hai.”
“Bố.” Lúc này, không chỉ riêng Thẩm Ngạn Vân lên tiếng, mà Thẩm Vĩ Bạch cũng lên tiếng. Trong nhà bọn họ, tính cách ai thế nào, bọn họ hiểu rõ nhất, hơn nữa, với tính cách của ông nội… Thẩm Vĩ Bạch hơi lo lắng nhìn Lâm Vi Lam.
Lâm Vi Lam đưa tay ra, cầm tay Thẩm Ngạn Vân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Chỉ cần có anh ở đây, em không lo gì hết. Anh lo cho em à?”
“Nhưng mà….” Tính của ông nội nhà mình như thế nào, Thẩm Ngạn Vân hiểu khá rõ, dù có anh ở đó thì anh cũng không dám chắc ông nội có không gây khó dễ cho Vi Vi hay không. Thái độ của ông nội đối với Vi Vi vẫn rất mơ hồ, cho đến hai ngày trước mới mở lòng nói mời Vi Vi đến nhà họ. Sao hôm nay lại muốn gặp riêng Vi Vi? Không được! Anh cực kỳ cực kỳ lo lắng!
“Không nhưng nhị gì cả, em lên trước đây.” Lâm Vi Lam vỗ nhẹ lên tay Thẩm Ngạn Vân an ủi, trận này chỉ có thể tự cô đối mặt, hơn nữa, chỉ được phép thắng, không được phép thua.
“Vi Vi, dù thế nào, anh sẽ vẫn đứng bên cạnh em.” Ánh mắt Thẩm Ngạn Vân nhìn Lâm Vi Lam đầy vẻ kiên định, vì thế, nên em không cần phải thỏa hiệp, cũng đừng để mình phải chịu ấm ức, được chứ?
“… Được.” Nhìn dáng vẻ của Thẩm Ngạn Vân, một lúc lâu sau Lâm Vi Lam mới trả lời. Cô sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ ai hết.
Thẩm Ngạn Vân nhìn theo bóng Lâm Vi Lam biến mất ở phòng đọc sách tầng hai, cả người anh ngơ ngẩn như mất hồn mất vía. Bố Thẩm không nhìn nổi, nói: “Thằng nhóc thối, ông nội con đâu có ăn thịt người. Con như vậy là sao hả?”
“Anh cả sợ ông nội gây khó dễ cho chị dâu tương lai mà. Bố, bố phải hiểu chứ.” Thẩm Vĩ Bạch khẽ lắc đầu, ra vẻ con hiểu hết mọi chuyện, sau đó mặt liền biến sắc, hít sâu một hơi khí lạnh. Đau chết mất thôi, cô nàng tàn nhẫn Bảo Trân này, nhấc chân ra aaaaaa…
“Ngạn Vân, đừng lo, tính cách của Vi Vi anh còn không hiểu sao?” Bảo Trân nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh vào chân Thẩm Vĩ Bạch, sau đó lên tiếng an ủi Thẩm Ngạn Vân.
“Đúng rồi, khả năng bạo lực của chị dâu là không thể nghi ngờ được.” Thẩm Vĩ Bạch cắn răng, mặt đầy vẻ đau khổ, Bảo Trân, cô đủ rồi đấy!!!
“Tiểu Bạch, con đau dạ dày à?” Nhìn bộ dạng của Thẩm Vĩ Bạch, mẹ Thẩm kỳ quái hỏi.
“Mẹ, chân con… a…. không đau.” Thẩm Vĩ Bạch có cảm giác hắn vừa nói ra, chân lại càng đau hơn…
“Dì, đừng quan tâm đến anh ta, không phải chúng ta định nấu cơm sao? Giờ mau đi thôi ạ!” Bảo Trân đã lột bỏ hoàn toàn hình tượng nữ vương băng giá ở trường học, hoàn toàn mang dáng vẻ của một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu.
“Đi, đi thôi. Nhân tiện để Vi Vi nếm thử tài nghệ của dì luôn!” mẹ Thẩm kéo Bảo Trân đi, để lại ba bố con ngồi ở phòng khách.
Ba bố con nhìn nhau, rồi cùng thở phào một hơi. May mà không nói thêm gì nữa, nếu không thì không biết trời đất sẽ đảo điên thế nào. Ghép đôi bừa bãi gì gì đó, thật sự là khiến người ta thương tâm chết đi được.
“Bố, ông nội…” Thẩm Ngạn Vân vẫn lo Lâm Vi Lam sẽ phải chịu ấm ức. Nếu người kia không phải là ông nội, thì anh đã bỏ qua từ lâu rồi.
“Yên tâm! Tin ông nội con đi.” Bố Thẩm tin rằng bố mình sẽ không để cháu nội của mình đánh mất đi hạnh phúc cả đời của nó. Dù sao, nhà bọn họ đâu cần một hôn nhân chính trị để củng cố thế lực của mình. Bọn họ chỉ muốn tìm một cô con dâu thực sự yêu thương con trai mình, để hai người nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời là được rồi.
“Đúng rồi, có thể thằng hai không về được vào ngày cưới của con đâu. Nó…” bố Thẩm cực kỳ không đồng ý với chuyện của đứa con trai thứ hai nhà mình. Bây giờ đến hôn lễ của anh cả mà cũng không về, còn ra thể thống gì nữa chứ.
Thẩm Ngạn Vân lại rất hiểu em trai mình, anh khẽ lắc đầu, an ủi bố: “Chuyện công việc của chú Hai vẫn quan trọng hơn. Con không sao. Đến hôm đó nói qua với Vi Vi một câu là được rồi.”
“Hừ.” Bố Thẩm hừ lạnh một tiếng, chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức tối quát: “Nó thành như bây giờ, cũng không thiếu lỗi của anh đâu!!!”
Đúng là ngồi trong nhà cũng bị xe tông. Thẩm Ngạn Vân ngao ngán… Bố ơi, hình như bố cũng có trách nhiệm liên đới không nhẹ đâu…
Lúc này, Lâm Vi Lam đang đứng trước cửa phòng đọc sách, hít sâu một hơi, rồi đưa tay lên gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói uy nghiêm vang lên từ trong phòng, Lâm Vi Lam đẩy cửa bước vào.
Trong phòng đọc sách cổ kính, ông nội Thẩm ngồi trên chiếc ghế được chế tác thủ công theo phong cách đời Đường từ xa xưa, cầm một cây gậy làm bằng gỗ tử đàn, cả người phát ra khí thế uy nghiêm, ánh mắt tinh tường, sáng rực. Không hổ danh là người ngồi trên chiếc ghế của quyền lực lâu năm, khí phách này không cần phải nói, chỉ vừa nhìn thôi đã thấy vô cùng áp lực rồi.
Ông nội Thẩm nhìn Lâm Vi Lam bước vào, liền quan sát từ trên xuống dưới cô một lần, rồi mới chỉ vào chiếc ghế ở cách đó không xa: “Ngồi đi. Cô chính là cô nhóc nhà họ Lâm kia phải không?”
“Vâng ạ.” Ánh mắt nhìn cô như xem hàng hóa của ông nội Thẩm khiến lửa giận của Lâm Vi Lam bùng lên. Có điều, vì đây là người lớn, nên cô vẫn ngoan ngoãn trả lời, kính già yêu trẻ là đức tính tốt.
“Nhà họ Thẩm, không phải là nơi mà cô muốn vào là vào.” Ông nội Thẩm nói thẳng, đưa tay lên ngăn không để Lâm Vi Lam lên tiếng, tiếp tục nói: “Tôi không hài lòng với cô. Tôi vốn đã chọn cho Ngạn Vân một hôn sự tốt. Nhưng Ngạn Vân nói với tôi rằng nó thích cô. Thậm chí còn yêu cô. Vì Ngạn Vân, vì nhà họ Thẩm, tôi có thể đồng ý cho hai đứa kết hôn với nhau. Nhưng tôi sẽ không thừa nhận cô. Còn về chuyện sau này có thừa nhận cô hay không, thì còn phải xem cô có bản lĩnh hay không đã.”
Lâm Vi Lam siết chặt nắm đấm, cái thái độ như bố thí cho người ta thế này thật sự khiến lửa giận của người ta bùng cháy dữ dội. Nếu người này không phải là ông nội của Thẩm Ngạn Vân, thì Lâm Vi Lam đã phủi mông chạy mất rồi, ai thèm quan tâm xem ông là ngọc hoàng đại đế hay là gì chứ!
“Ông nội cứ yên tâm. Nếu Ngạn Vân đã yêu cháu, thì đương nhiên cháu sẽ làm mọi điều tốt nhất cho anh ấy. Cháu cũng sẽ không làm mấy chuyện mất mặt, không phải vì thể diện của nhà họ Thẩm, mà vì thể diện của nhà họ Lâm nhà cháu.” Lâm Vi Lam nói rất rõ ràng, tôi vì Ngạn Vân và nhà họ Lâm chứ không phải vì nhà họ Thẩm của mấy người. Được rồi, thật ra Lâm Vi Lam vẫn phản kích bằng miệng. Chứ cái kiểu đã không mắng không đánh được, mà nói còn không được nói, thì cô sẽ nghẹn chết mất.
“Cũng cá tính gớm nhỉ. Có lòng tin cũng tốt, nhưng tự tin một cách mù quáng thì không được. Kiêu ngạo ắt sẽ thất bại, đến lúc đó, tôi sẽ không nể nang đâu.” Có ai nói cho cô biết, mồm miệng của ông nội nhà họ Thẩm rất độc địa chưa?
Lâm Vi Lam bực bội, ông nội già à, rốt cuộc là ông chướng mắt với cháu đến mức nào mà không có giây phút nào quên đả kích cháu thế? Chưa có chuyện gì mà đã bị ông đả kích đến mức thương tích đầy mình rồi.
Nhìn nét mặt của Lâm Vi Lam, ông nội Thẩm hừ lạnh một tiếng: “Sao hả? Muốn bỏ cuộc không? Nếu muốn bỏ cuộc thì làm sớm sớm đi, đừng có lãng phí thời gian của cả hai bên nữa.”
“Cháu nói bỏ cuộc bao giờ?!” Lâm Vi Lam bùng lửa hỏi lại, ánh mắt nhìn ông nội Thẩm bắt đầu mất dần cảm tình. Dù ông là người lớn tuổi, nói chuyện cũng phải để ý hoàn cảnh, nhân vật một chút chứ? Kiêu ngạo như vậy rất đáng ghét ông có biết không?!
“Nếu không bỏ cuộc, thì tới đây đỡ tôi xuống nhà ăn cơm.” Ông nội Thẩm hừ lạnh một tiếng, chống gậy đứng dậy, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Lâm Vi Lam.
Khóe miệng Lâm Vi Lam run lên, mãi mới hiểu được câu nói kia của ông nội là cách nói ngày xưa, người già mà tính nết như trẻ con gì gì đó, lúc mưa lúc nắng, lúc gió bão bập bùng, thực sự là cực kỳ áp lực!!!
Khi Lâm Vi Lam đỡ ông nội Thẩm xuống nhà, cảnh tượng mấy người ngồi trong phòng rơi cằm xuống đất nhìn vô cùng ấn tượng.
Biểu cảm của bố mẹ Thẩm là khoa trương nhất, trợn trừng mắt nhìn ông nội Thẩm, giống như chưa từng quen biết ông ấy vậy.
Thẩm Vĩ Bạch ra sức dụi mắt, thật ra, hắn bị mù đúng không? Bảo Trân lặng lẽ quay đầu, đúng là đả kích người ta hết sức mà!!! Nữ vương cũng phải phát khóc mất!!!
Không khí trên bàn ăn vô cùng kỳ quái, những tầm mắt thỉnh thoảng lại phóng tới là thế nào? Ngay cả Thẩm Ngạn Vân cũng im lặng là sao? Xảy ra chuyện gì nguy hiểm sao?
Được rồi! Bữa cơm này khiến Lâm Vi Lam đau dạ dày cực kỳ. Vừa dùng cơm xong, ông nội Thẩm gọi ngay bố Thẩm và Thẩm Ngạn Vân đi mất, chỉ để lại Thẩm Vĩ Bạch và Bảo Trân ngồi trong phòng khách với Lâm Vi Lam. Mẹ Thẩm thì bị bố Thẩm kéo đi, ông rất sợ bà xã mình lại nói ra những lời kinh thiên động địa.
“Lâm Vi Lam, nhìn bề ngoài đúng là không ngờ được, cậu lại lợi hại như vậy đấy.” Bảo Trân đi vòng quanh Lâm Vi Lam nhìn tới nhìn lui, chép chép miệng, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Vẻ mặt cậu như thế là sao hả?” Khóe miệng Lâm Vi Lam run lên, hình tượng nữ vương băng giá của cậu đâu rồi hả Bảo Trân? Vỡ vụn thành từng mảnh rồi sao?
“Chị dâu, quá lợi hại!” Thẩm Vĩ Bạch bật ngón cái với Lâm Vi Lam. Mặt đầy vẻ: “Em sùng bái chị dâu.”
Khóe miệng Lâm Vi Lam càng run mạnh hơn, không kìm được nói: “Đừng có nói mấy chuyện vô nghĩa với chị đây nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chị nhìn mà không hiểu à chị dâu!” Thẩm Vĩ Bạch nhìn Lâm Vi Lam như nhìn động vật quý hiếm cần được bảo tồn, khiến ngọn lửa trong lòng Lâm Vi Lam bốc thẳng lên đầu. Hiện giờ cô đang bị sôi máu vì chính cái IQ rất khiêm tốn của mình.
“Vi Vi, cậu có biết ông nội Thẩm khó tính khó chiều đến mức nào không! Vậy mà cậu…” Trên mặt Bảo Trân đã không còn giấu được vẻ ghen tị và hâm mộ, nuốt hận. Hồi trước cô mất sức chín trâu hai hổ mới có thể được ông nội Thẩm nhìn bằng con mắt khác một chút! Vi Vi chỉ có vài phút đã thu phục được ông nội rồi, cô không ghen tị sao được chứ? Đúng là con người khác nhau, số mệnh cũng khác!
“Thật ra…” Lâm Vi Lam dừng lại một chút, nhìn Thẩm Vĩ Bạch và Bảo Trân rồi nói tiếp: “Mồm miệng của ông nội Thẩm rất độc địa!”
“…” Hai người nhìn Lâm Vi Lam không còn biết phải nói gì, chẳng lẽ cậu chỉ nhận xét được một câu là mồm miệng độc địa thôi sao? Không còn gì khác nữa sao? Không hề đánh giá là ông nội quái gở hay vân vân mây mây gì đó sao?
“Chị dâu, chị đúng là người tốt.” Khóe miệng Thẩm Vĩ Bạch co rút, thẳng thắn xếp Lâm Vi Lam vào khu vực người tốt. Bảo Trân gật mạnh đầu cực kỳ đồng ý. Ông nội nhà họ Thẩm khó chơi thế nào, bọn họ đều đã được trải nghiệm triệt để rồi!
“…” Lâm Vi Lam, thật ra, cô ngại nói trước mặt Thẩm Vĩ Bạch thôi mà, ông nội Thẩm là một người vừa kiêu ngạo lại vừa bướng bỉnh như trẻ con ấy! Ôi! Xin lỗi nhé, thế này thật không lễ phép chút nào…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT