Lâm Vi Lam không thích ngấm ngầm trả thù. Bình thường, ai mà chọc phải Lâm Vi Lam, cô đều quang minh chính đại trả đòn. Lần này, coi như Dương Nham Du đã đắc tội triệt để với Lâm Vi Lam rồi. Chuyện khác không làm được, chứ đập cô ả vài ba đấm để xả hận thì vẫn có thể làm được! Thù mới hận cũ tích tụ trong lòng, Lâm Vi Lam đi thẳng đến nhà họ Dương.

Hơn nữa, khéo đến không ngờ là, ngày hôm ấy, cả nhà họ Dương chỉ có mình Dương Nham Du ở nhà.

Nhìn Lâm Vi Lam nghiến răng nghiến lợi ngồi ở phòng khách, lửa giận của Dương Nham Du như bốc lên tận đỉnh đầu. Một cô gái thô lỗ như vậy, rốt cuộc là có điểm gì tốt để được cậu cả nhà họ Thẩm thích như thế chứ? Ngay cả Tả Khưu Nghị cũng nhiều lần hạ thủ lưu tình với cô ấy là sao?

Tự Dương Nham Du cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, mỗi lần đối đầu với Lâm Vi Lam, mọi sự kiên nhẫn, mưu lược vốn có của cô ả, đều rời xa cô ả, chỉ muốn thẳng thắn cãi nhau một trận với cô ấy mà thôi.

“Lâm Vi Lam, cô có giáo dục không hả?” Dương Nham Du bước từng bước dài đến trước mặt Lâm Vi Lam, hét lên với tư thế ngồi không chút hình tượng của cô.

Lâm Vi Lam liếc nhìn Dương Nham Du một cái, hừ lạnh: “Tôi có thô lỗ, nhưng vẫn còn tử tế hơn loại con gái giả nhân giả nghĩa như cô!!!”

“Cô nói ai giả nhân giả nghĩa?” Dương Nham Du giận dữ.

“Dương Nham Du, chúng ta là người lớn, đứng có nói lòng vòng. Chuyện cô làm cô tự biết lấy. Có điều, Lâm Vi Lam tôi từ trước đến giờ cũng không chịu được thiệt thòi. Cô lương thiện như vậy, cao thượng là thế, nếu chúng ta đã không thể làm bạn, chắc cô cũng không ngại tôi trả thù cô đâu, phải không?” Lâm Vi Lam dùng giọng điệu ngân nga khiến người ta ghê tởm đến hộc máu nói hết một hơi, còn không quên chớp chớp mắt nhìn Dương Nham Du.

“Cô… Cô…” Dương Nham Du bị hành động của Lâm Vi Lam làm cho ghê tởm đến không chịu nổi, vội lùi về phía sau hai bước. Vì sao đột nhiên cô ta lại cảm thấy lúc này Lâm Vi Lam rất nguy hiểm nhỉ?!

“Đừng có cô cô tôi tôi gì nữa. Thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là chuyện hiển nhiên rồi. Đã dám làm, phải chuẩn bị trước tâm lý bị trả thù chứ. Cô nói có đúng không?” Nói xong, Lâm Vi Lam mạnh mẽ đứng dậy, ngay lúc Dương Nham Du không kịp phản ứng, cô tung một quyền đấm thẳng vào bụng Dương Nham Du, sau đó hạ khuỷu tay đập mạnh xuống lưng cô ả.

“A…” Dương Nham Du đau đớn gập người, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đau như bị sắp xếp lệch vị trí, có thể thấy lần này Lâm Vi Lam hoàn toàn không hề lưu tình chút nào.

Lâm Vi Lam cúi đầu, ghé sát vào tai Dương Nham Du, nhỏ giọng nói: “Dương Nham Du, thù mới hận cũ, cả món nợ với nhà họ Lâm, chúng ta từ từ mà tính. Xem cuối cùng ai sẽ đùa chết ai?”

Nói xong, Lâm Vi Lam nhìn cũng không thèm nhìn cô ả một cái, xoay người đi thẳng ra ngoài.

Không có Lâm Vi Lam đỡ lấy, Dương Nham Du ngã thẳng xuống đất, mồ hôi lạnh chảy xuống từ hai bên thái dương. Một lúc lâu sau, Dương Nham Du mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Lâm Vi Lam rời đi, ả lộ ra một nụ cười tàn nhẫn. Không phải là ỷ thế có nhà họ Thẩm làm chỗ dựa nên mới dám kiêu ngạo như thế sao? Nếu không có nhà họ Thẩm, cô ta rất muốn nhìn xem Lâm Vi Lam dựa vào cái gì để mà kiêu ngạo.

“Ôi, cô chủ, sao cô lại ngồi dưới đất? Mau đứng lên.” Người giúp việc nhà họ Dương vừa bước vào đã thấy cô chủ ngồi dưới đất liền kinh ngạc vội vàng đỡ Dương Nham Du dậy.

Dương Nham Du cố nén đau, phẩy tay với người giúp việc: “Tôi không sao, đừng nói cho bố tôi biết.”

Nhìn dáng vẻ của cô ta, rồi lại nhìn thấy cô chủ nhỏ nhà họ Lâm vừa bước ra, người giúp việc băn khoăn, chuyện này làm sao giấu ông chủ được? Cô chủ nhà họ Lâm đến gây chuyện à?!!!

Cảm thấy cơn đau trên người giảm bớt, Dương Nham Du mới từ từ đứng dậy, đi về phòng mình.

Đóng rầm cửa lại, nét mặt Dương Nham Du thoáng trở nên dữ tợn, vung tay hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất.

Nhìn vết máu ứa ra trên ngón tay, khóe miệng Dương Nham Du cong lên, nở một nụ cười quỷ dị, quay người lấy điện thoại, gọi thẳng cho Tả Khưu Nghị.

Điện thoại vừa thông, Dương Nham Du liền nói thẳng: “Tả Khưu Nghị, anh có muốn có được Lâm Vi Lam không?”

Ban đầu vừa nhìn điện thoại, Tả Khưu Nghị đã không muốn nghe máy, nhưng lại nghĩ không lâu nữa tập đoàn Dương thị sẽ là của hắn, nên hắn mới cố nhẫn nại mà nhấc máy nghe. Không ngờ Dương Nham Du lại nói cho hắn một bất ngờ thú vị như thế, không, phải là bất ngờ nhiều hơn thú vị. Đối với Lâm Vi Lam, hắn chỉ cảm thấy hiếu kỳ, chưa từng nói đến chuyện thích, rốt cuộc cô ả Dương Nham Du này nghĩ cái gì thế?

“Cô muốn làm gì?” Rốt cuộc Dương Nham Du độc ác đến mức nào? Tả Khưu Nghị không muốn nói, giữa bọn họ chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Cô ta lợi dụng hắn để đoạt được những gì cô ta muốn. Hắn lợi dụng cô ta để chiếm lấy Dương thị, chỉ đơn giản như thế, có điều, Dương Nham Du không hề biết chuyện này.

“Anh chỉ cần nói cho em biết, anh có muốn hay không là được.” Dương Nham Du hơi nhíu mày, nếu Tả Khưu Nghị không muốn, đương nhiên cô ta có thể tìm người khác.

“Vậy thì nói kế hoạch của cô đi!” Một lúc sau, Dương Nham Du mới nghe thấy câu trả lời của Tả Khưu Nghị.

“Khưu Nghị, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!” Dương Nham Du lập tức thay đổi thái độ nói chuyện, giọng điệu vui vẻ hơn nhiều. Nói với Tả Khưu Nghị về kế hoạch của mình xong, Dương Nham Du cúp máy, lại gọi đến một số khác.

Sau khi cúp điện thoại, khóe môi Dương Nham Du nhếch lên một nụ cười dữ tợn. Lâm Vi Lam, không phải cô rất quan tâm đến Thẩm Ngạn Vân sao? Tôi sẽ hủy diệt cô, để xem nhà họ Thẩm có chấp nhận cô hay không.

Còn Tả Khưu Nghị, Dương Nham Du căn bản không hiểu được trong lòng hắn nghĩ gì. Trong suốt bốn năm ở Mỹ, Tả Khưu Nghị là vị hôn phu của cô ta, nhưng cũng không nói với cô ta được vài lời. Đến bây giờ, cô ta không dám nghĩ sâu, xem mối quan hệ giữa bọn họ là gì nữa.

Nghe điện thoại của Dương Nham Du xong, Tả Khưu Nghị cười lạnh. Cô ả này tốt nhất là đừng đi tìm đường chết, nếu không, hắn cũng không ngại đẩy một cái để cô ả chết nhanh hơn đâu. Nhưng rõ ràng người đàn ông tên Tả Khưu Nghị này không hề biết tâm lý ghen ghét của phụ nữ, đã ghen tị sẽ biến thành rắn độc, hạ độc chết người con gái mà cô ta cho rằng có hại với cô ta thì mới thôi.

*

Kết quả của buổi nói chuyện với Tả Khưu Nghị khiến Thẩm Ngạn Vân phải nhanh chóng sắp xếp trước mọi chuyện. Nếu đã là kẻ thù, bọn họ đương nhiên không thể nương tay.

Sau khi Lâm Vi Lam nói chuyện với bố Lâm, cô cũng nhanh chóng sắp đặt mọi chuyện.

Từng ngày từng ngày trôi qua, không có tin tức gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, đây là sự yên lặng trước khi bão tới. Những người không biết chuyện gì, vẫn sống những ngày tháng yên ổn, thanh bình như trước, chỉ có một vài tổng giám đốc của một số công ty có cảm giác được sự kỳ quái của thương trường trong thành phố W, cũng chuẩn bị trước một số chuyện, mới tránh được tai nạn bất ngờ này.

Một tuần sau, trong thương trường đột nhiên nổi triều cường. Cổ phiếu của ba tập đoàn lớn là tập đoàn Lâm thị, tập đoàn Dương thị, và tập đoàn mới phát Phàm Tư đột ngột giảm đến mức thấp nhất.

Việc này cũng liên đới đến tất cả các công ty khác. Sau khi cổ phiếu của ba tập đoàn lớn điên cuồng giảm mạnh, người dân cũng điên cuồng bán tháo hết số cổ phiếu trong tay, khiến thị trường cổ phiếu vốn đang đình trệ của thành phố W càng trở nên tiêu điều hơn, các công ty cổ phần nhỏ lần lượt sụp đổ, không ít doanh nghiệp vì chuyện này mà phá sản. Toàn bộ thành phố W nhất thời rối loạn.

Nói đến chuyện giá cổ phiếu đột ngột giảm mạnh của ba tập đoàn lớn kia, thì chuyện này vốn dĩ không xảy ra, nhưng không ai ngờ tới, Dương Nham Du lại đột ngột trình chứng cứ hối lộ lên viện kiểm sát, hơn nữa, còn trình lên một cách quang minh chính đại.

Một phần chứng cứ nhắm thẳng vào ba tập đoàn lớn, khiến mọi người đều cảm thấy bất an.

“Bố nói gì cơ ạ?” Tay Lâm Vi Lam run lên, suýt nữa ném điện thoại xuống đất. Sao thế được? Tuy trong công ty của mỗi nhà luôn có nội gián của nhà khác, nhưng những chứng cứ này đều là tuyệt mật, dù là cô cũng không thể biết được, làm sao bọn họ có được chứ? Hơn nữa, làm gì có công ty nào lại phơi hết cả nhược điểm ra ngoài như vậy được, họ có ngốc đâu?

Nhà họ Lâm bị điều tra đầu tiên vì bị tình nghi hối lộ quan chức. Cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị lập tức rơi xuống mức thấp nhất. Cùng với họ, Dương thị và Phàm Tư cũng bị liên lụy. Lâm Vi Lam thực sự muốn cười ầm lên, Dương Nham Du này muốn cùng kéo cô xuống vực phải không?

Vừa biết tin này, Lâm Vi Lam đã nhận được điện thoại của bố Lâm, dặn cô đừng lo lắng, Lâm thị không thể dễ dàng bị đánh sập như thế được. Lâm Vi Lam chỉ nghĩ rằng bố Lâm đang an ủi cô, liên quan đến cả viện kiểm sát, làm sao dễ thoát thân thế được. Dương Nham Du, đồ ngu xuẩn!

“Vi Vi, chuyện này…” Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Vi Lam, Lâm Thần Hàn cũng biết sự tình rất nghiêm trọng. Từ trước đến giờ, bố Lâm đều bồi dưỡng Lâm Thần Hàn như một người thừa kế, dù mấy năm nay hắn không chăm lo học hành, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không dùng được những kiến thức đó. Vì nhà họ Lâm, hắn phải dùng toàn lực để ứng phó.

Lúc nhận được tin này, Thẩm Ngạn Vân biết ngay chuyện này đã bị làm to lên, không còn là màn trả thù nho nhỏ nữa. Dương Nham Du quả nhiên rất độc ác, không chỉ có tập đoàn Lâm thị sụp đổ, mà cả Dương thị và Phàm Tư cũng không tránh được. Đây là thế cục mà cô ả muốn bọn họ bị sa vào. Có điều, nếu Dương Nham Du muốn chơi lớn, bọn họ sẽ chơi cùng là được.

Dương Bách Lợi biết chuyện này khi đang họp. Lúc thư ký báo cho lão biết, suýt nữa lão ngất xỉu. Giữa các đối thủ, có thể dùng cách này hoặc cách kia cản đường, thậm chí có thể khiến thương trường của thành phố W thay đổi lớn, nhưng tuyệt đối không thể làm dao động nền kinh tế của thành phố W, càng không được dính dáng đến cơ quan chính quyền. Dương Bách Lợi tung hoành trong thương trường của thành phố W nhiều năm, không dám nói mình sạch sẽ, nhưng đi tới chỗ đó chẳng khác nào đi tìm chỗ chết.

Dương Bách Lợi vội vàng tan sở, sắc mặt âm u chạy thẳng về nhà, nhìn thấy Dương Nham Du mặt đầy vẻ đắc ý ngồi trên ghế salon, việc đầu tiên lão làm là tát cho Dương Nham Du một cái, chỉ thẳng vào mũi ả mắng: “Mày đúng là đồ đê tiện y hệt như mẹ mày. Mày muốn hủy diệt Dương thị à?”

Dương Nham Du ôm má, quay ngoắt đầu sang nhìn về phía Dương Bách Lợi, ánh mắt âm độc khiến Dương Bách Lợi bất giác lùi về phía sau từng bước. Từ khi nào mà cô con gái dịu dàng yếu ớt của lão lại có ánh mắt như vậy? Hình như là từ khi từ Mỹ về, đúng, từ lúc ở Mỹ về, con nhóc này đã bắt đầu vô cùng thần bí.

“Ánh mắt đó của mày là sao hả?!” Dương Bách Lợi giận dữ.

Nhìn nét mặt của lão, Dương Nham Du cong môi cười giễu cợt: “Sao bố giận dữ thế?”

Nói đến chuyện này, lửa giận của Dương Bách Lợi liền bùng lên dữ dội: “Mày còn dám hỏi nữa à? Vì sao lại trình chứng cứ lên viện kiểm sát? Còn làm ngang nhiên như thế?” Dù có muốn nộp lên cũng phải tìm người khác thế thân, nhà họ Dương không thể ngang nhiên đối đầu với nhà họ Lâm và Phàm Tư được.

“Đương nhiên là để tiêu diệt nhà họ Lâm rồi.” Dương Nham Du chậm rãi chỉnh trang lại quần áo, cười cười nhìn Dương Bách Lợi. Nụ cười đó vô duyên vô cớ lại khiến toàn thân Dương Bách Lợi lạnh run lên.

“Dù như thế, mày cũng không thể tự mình đi được, tìm một người khác làm không được sao?” Một loạt hành động của Dương Nham Du khiến lão không thể hiểu nổi, bằng trực giác, lão nghĩ lão nên từ từ nói chuyện cẩn thận với đứa con gái từ nhỏ đã không thân thiết với lão này, nếu không…

“Hừ!” Dương Nham Du phì cười, ngẩng đầu nói với Dương Bách Lợi: “Bố, bố và nhà họ Lâm kia tranh đấu đến nửa đời người còn không thắng được, là vì bố không dám mạo hiểm. Bố nên biết rằng, có mạo hiểm mới thu được kết quả tốt. Con rất muốn nhìn thấy nhà họ Lâm bị hủy diệt!”

Thái độ điên cuồng của Dương Nham Du khiến lão sợ đến ngã ngồi xuống ghế salon, hình như lão chưa từng hiểu đứa con gái này.

Nhìn sắc mặt của Dương Bách Lợi, Dương Nham Du hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến lão thất thần ngồi đó, đi thẳng lên tầng, lấy điện thoại nhắn một tin gửi đi, sau đó khẽ cười, Lâm Vi Lam, ngày chết của cô tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play