“Vi Vi, thôi nào.” Không biết Thẩm Ngạn Vân xuất hiện từ lúc nào, giữ chặt cổ tay Lâm Vi Lam, ngăn cô lại. Sự tình phát triển theo hướng anh không thể ngờ tới — không nói được lời nào.
“Thôi à, thôi à? Làm sao mà thôi được? Anh ta gây ra chuyện gì chính anh ta còn không biết à?” Lâm Vi Lam nghiến răng ken két, trên đường đi, cô đã nghe thấy rất nhiều chuyện, mỗi người một câu. Chẹp chẹp, anh cô đúng là vẻ vang quá mà, cũng coi như có bản lĩnh vô cùng can đảm trong quân đội rồi.
“Vi Vi.” Thẩm Ngạn Vân to giọng hơn, tay cũng siết chặt cổ tay Lâm Vi Lam hơn. Chuyện này đúng là cũng khó mà nói rõ được. Đánh nhau gì gì đó, có thể là chuyện lớn, cũng có thể là chuyện nhỏ. Nhưng nếu Lâm Vi Lam làm ầm lên ở trong này mới là to chuyện.
“Bọn họ nói thế nào?” Lâm Vi Lam cố nén giận, quay đầu hỏi anh.
“Chúng ta ra ngoài nói.” Nhìn Lâm Thần Hàn, Thẩm Ngạn Vân thực sự không muốn nhắc tới chuyện này trước mặt hắn nữa, nói ra rất mất mặt. Thể diện của đàn ông rất quan trọng, đã bị đánh rồi, đừng để mất mặt hơn nữa thì hơn.
Lâm Thần Hàn không dám có ý kiến gì, dù bị đánh ê ẩm cả người cũng không dám lên tiếng. Nhưng đợi Lâm Vi Lam rời khỏi đây, hắn mới chợt tỉnh ra, hung hăng tự tát vào mặt mình một cái. Rốt cuộc hắn ngu ngốc thế nào mới đi gọi điện thoại cho em gái hắn, báo rằng hắn gây chuyện chứ?! Lâm Thần Hàn khổ sở lại đập cho mình một cái nữa, không có đầu óc, ngu xuẩn, quá ngu xuẩn. Quả nhiên là mấy năm nay bị áp bức thành quen mất rồi. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ có thể sẽ bị cho ra quân, quá có lỗi với em gái thôi! Ông trời ơi! Nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Ở ngoài cửa, Lâm Vi Lam nghe xong chân tướng sự việc, mặt vừa đỏ vừa trắng, đổi màu liên tục, trừng mắt nghiến răng hỏi Thẩm Ngạn Vân: “Ý anh là, tên kia vừa nói một câu Thẩm Ly Ly không tốt, anh ta liền ngu ngốc đập người ta luôn à?! Hừ hừ!” Chuyện này là thế nào chứ? Quá mất mặt! Quá mất mặt!!!
“Không sao đâu, Vi Vi, đừng lo lắng. Việc này cùng lắm cũng chỉ tạm giam hai ngày thôi.” Thẩm Ngạn Vân không ngờ Lâm Thần Hàn vẫn luôn rất an phận lại đánh nhau ngay thời điểm mấu chốt này, kích động đúng là ma quỷ.
“May mà anh ấy gọi cho em. Nếu gọi cho bố mẹ, em đá chết anh ta!” Lâm Vi Lam vẫn nghiến răng ken két, uổng công cô mấy năm nay đối xử tốt với hắn, chỉ hy vọng đầu óc anh ta đừng suy nghĩ luẩn quẩn rồi làm mấy chuyện ngu ngốc. Kết quả là… tức chết cô mất.
Thẩm Ngạn Vân che miệng khụ một tiếng. Chuyện này thật ra không gọi điện thoại cũng chẳng sao, ai biết được tên nhóc Lâm Thần Hàn lại khờ dại tới mức gọi điện thoại cho Lâm Vi Lam, đã bị đánh thêm rồi, còn bị chửi té tát nữa chứ.
“Anh có ý gì?!” Lâm Vi Lam cũng biết mình ra tay hơi nặng. Có trời mới biết vừa rồi cô tức giận đến mức nào. Hiện giờ, cô sợ nhất là nhìn thấy trò đùa của nguyên tác, sợ nhất là phải ở cùng một chỗ với Dương Nham Du, cô sẽ điên mất!
Ôi trời ơi, để cô sống yên yên bình bình nửa đời còn lại đi, đừng gây thêm chuyện kinh thiên động địa gì nữa, cô không chịu nổi đâu.
“Anh cẩn thận mà tỉnh người lại cho em!” Lâm Vi Lam ngoái đầu vào trong phòng, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói, khiến Lâm Thần Hàn sợ đến mức suýt ngã từ trên ghế xuống. Ôi ôi, trời cao đất dày ơi! Hù chết hắn, cứ tưởng lại bị đánh tiếp rồi chứ.
Lâm Vi Lam và Thẩm Ngạn Vân không có việc gì nữa nên thoải mái rời đi, chỉ đáng thương thay cho Lâm Thần Hàn ngồi chồm hỗm trong phòng tạm giam, ruột cũng xoắn cả lại, không ngừng đánh vào tay mình, mắng: “Ai bảo mày gọi này, ai bảo mày gọi này, muốn chết à!”
Lúc này, chiến hữu của Lâm Thần Hàn cứ nhìn chăm chú theo thủ trưởng của mình đưa Lâm Vi Lam đi, đến tận lúc bóng cô biến mất hút mới rời mắt đi. Em gái của anh Lâm quá trâu bò, cực kỳ trâu bò. Khi lần đầu bọn họ nhìn thấy em gái nhà họ Lâm, tim ai cũng rung rinh, nhưng khi nhìn thấy cô em gái nhìn rất xinh xắn ngọt ngào ấy tung một cước đạp thẳng anh Lâm tiểu đội trưởng, thì tất cả đều bừng tỉnh giấc. Đây là đóa hoa mộc lan, chỉ nên đứng xa mà nhìn ngắm thôi!
Đương nhiên, mỗi lần vào doanh trại thăm anh trai, Lâm Vi Lam đều mang theo rất nhiều thứ, dần dần cũng thân thuộc hơn với đám chiến hữu của anh mình. Mấy người này tuổi cũng không quá lớn, vì thường xuyên ở trong quân ngũ, nên tính tình cả đám đều rất thoải mái, cởi mở. Đời trước trường mà Lâm Vi Lam học cũng không phải là đại học thực sự, mà giống doanh trại quân đội hơn, trường học bán quân sự hóa đã dưỡng ra tính cách nữ hào kiệt của Lâm Vi Lam, vì thế, cô cũng rất dễ làm thân với các chiến sỹ này.
Đáng thương thay cho Lâm Thần Hàn khi nhìn cả đám chiến hữu vây quanh em gái mình, tâm trạng đó, thật khó mà nói rõ được!
Một đồng chí Giáp chỉ về hướng bóng hình em gái Lâm đã mất hút, không dám xác định hỏi: “Không phải lão Đại lại bị đánh đấy chứ?” Có thể khẳng định đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, chắc chắn lão Đại lại bị đánh.
“À!” Mọi người toát mồ hôi, chuyện này rõ ràng quá rồi còn gì! Lần nào lão Đại gây chuyện xong chẳng bị đánh! Lão đại hoàn toàn có tư chất M mà! Đã bị đánh suốt bốn năm trời, à không phải, chuyện này chứng tỏ suốt bốn năm lão Đại liên tục phạm lỗi! Mặt các chiến sỹ đều đỏ bừng lên.
Mọi người trợn mắt kinh ngạc nhìn cậu lính trẻ kia. Nhóc à, cậu thật có tiền đồ! Tiềm năng M đang đứng vẫy tay gọi cậu ở cách đó không xa đâu.
***
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Lâm Vi Lam ngồi trên xe, xiết chặt tay nắm ghế ngồi. Chuyện này không thể đơn giản như vậy. Vì sao Dương Nham Du vừa về, anh cô đã đánh nhau? Muốn bắt cô tin rằng chuyện này không liên quan đến Dương Nham Du thì cô không thể làm được.
Tay Thẩm Ngạn Vân cũng siết chặt tay lái, mãi mới lên tiếng: “Chuyện này có chút liên quan đến nhà họ Dương.” Chuyện này vốn anh cũng không định nói, thủ đoạn của nhà họ Dương tuy cũng chẳng cao thâm gì lắm, nhưng muốn đối phó với kiểu tính tình thẳng thắn như Lâm Thần Hàn, thì vẫn dùng rất tốt, huống chi, Thẩm Ly Ly vẫn là vết thương lòng của hắn.
“Dương Nham Du.” Tay Lâm Vi Lam siết chặt lại, mắt cũng thoáng phát ra những tia sáng lạnh. Chuyện có liên quan đến Dương Nham Du tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
“Vi Vi, hình như Dương Nham Du này có thù hận gì đó rất khó hiểu đối với nhà họ Lâm, em phải cẩn thận một chút.” Thẩm Ngạn Vân hơi đắn đo. Nhà họ Dương và nhà họ Lâm vừa là đối thủ cũng vừa là đối tác, nhưng dùng kiểu thủ đoạn này để đối phó với lớp con cháu thì cũng không chấp nhận được. Hơn nữa, Dương Nham Du cũng rất kỳ quái, thủ đoạn không quá cao tay, nhưng tục ngữ nói, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, chỉ sợ Dương Nham Du xuống tay sau lưng.
“Ngạn Vân…” Lâm Vi Lam khẽ cắn môi, suy nghĩ này thật ra luôn tồn tại trong đầu cô, nhưng cô không dám nghĩ tới. Có điều, nếu chuyện này nói thẳng ra, cũng có cảm giác không chân thật.
“Chuyện gì em?” Nhìn thấy Lâm Vi Lam có vẻ khó xử, Thẩm Ngạn Vân đặt tay lên mu bàn tay cô, nắm chặt lại: “Còn có anh mà. Có chuyện gì, cứ nói anh nghe xem.”
“Thật ra, em cũng không biết phải nói thế nào, nhưng mà…” Bản thân Lâm Vi Lam cũng không xác định rõ ràng lắm: “Em cứ có cảm giác Dương Nham Du có quan hệ gì đó với Thẩm Ly Ly, vì sao hai người lại giống nhau như vậy?”
Nghe Lâm Vi Lam nói vậy, Thẩm Ngạn Vân khẽ nhíu mày, anh đã xem xét toàn bộ tư liệu về Dương Nham Du, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Bây giờ mới nhớ, không có vấn đề mới chính là vấn đề lớn nhất! Trong hồ sơ chỉ nói cô ả là con gái nhà họ Dương, lúc trước vẫn ở nước ngoài với mẹ. Chết tiệt, anh quá sơ sót rồi. Nếu Vi Vi xảy ra chuyện gì, anh sẽ không thể tha thứ cho mình được.
“Em yên tâm, chuyện này cứ để anh lo.” Thẩm Ngạn Vân nắm chặt tay Lâm Vi Lam, mặt rất nghiêm túc, tốt nhất là nhà họ Dương đừng có hành động gì khác thường, nếu không, đừng trách anh…
“Em vẫn luôn tin tưởng anh mà!” Lâm Vi Lam cười với Thẩm Ngạn Vân, lật ngược tay lồng vào bàn tay Thẩm Ngạn Vân. Cô biết Thẩm Ngạn Vân sẽ không để cô phải chịu tổn thương gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT