Đêm lửa trại được tổ chức ở một bãi cỏ cách phía Đông trường học không xa. Đây là nơi trường cô thường sử dụng trong việc tập huấn thường xuyên. Muốn đi tới đó, phải đi qua một khoảnh rừng ở trong thung lũng, cỏ dại mọc um tùm.
Nhìn theo bước chân Lâm Vi Lam rời đi, khóe miệng Dương Nham Du từ từ cong lên. Cô ả đứng dậy, đuổi theo Lâm Vi Lam.
“Vi Vi, Vi Vi, chờ mình một chút!” Giọng nói của Dương Nham Du truyền tới từ rất xa.
Đối với Lâm Vi Lam, giọng nói của Dương Nham Du chẳng khác nào tiếng của ma quỷ vọng về, nếu có thể không nghe thì cứ coi như không nghe thấy, mỗi ngày đối mặt ở ký túc xá đã khiến cô khổ sở chết đi được rồi!
Lâm Vi Lam cứng ngắc người, quay đầu lại, nhìn thấy ngay Dương Nham Du đứng cách đó không xa. Những đốm lửa từ phía xa hắt vào người Dương Nham Du, tạo nên những bóng sáng loang lổ trên mặt cô ả, khiến Lâm Vi Lam bất giác lạnh cả người.
“Có việc gì à?” Lâm Vi Lam hoàn toàn có thể phớt lờ Dương Nham Du, nhưng người ta lại gọi cô thân mật như vậy trước mặt bao nhiêu người, khiến cô không thể ngó lơ được.
“À… mình cũng muốn quay về ký túc xá, nhưng mà… chúng ta có thể về cùng nhau không?” Dương Nham Du khẽ cắn môi, mặt hơi tái.
Nhìn cái đức hạnh bạch liên hoa này của Dương Nham Du, Lâm Vi Lam đã muốn tung ngay một cú đấm thẳng vào mũi cô ta rồi, chứ làm gì có chuyện về cùng nhau nữa, cô cũng đâu phải bị rút não!!!
“Tùy cậu.” Lâm Vi Lam lạnh lùng phun ra hai chữ, nhấc chân bước đi.
Dương Nham Du bước từng bước nhỏ theo sau Lâm Vi Lam, không nói gì nhiều.
Càng đi, tim Lâm Vi Lam càng đập nhanh hơn, trực giác nói cho cô biết, bốn phía xung quanh đều có nguy hiểm, bước chân Lâm Vi Lam dần chậm lại…
Dương Nham Du đi từ phía sau tới cạnh Lâm Vi Lam, ôm cánh tay cô, run rẩy nói: “Vi Vi, mình…” Bốn phía hoàn toàn im ắng đến mức nghe thấy cả tiếng côn trùng kêu, thật đáng sợ.
Nơi này cách nơi tổ chức đêm lửa trại của trường không gần cũng không xa, nhưng họ nhất định sẽ không nghe thấy tiếng các cô kêu cứu. Đúng là một nơi trước không thôn làng, sau không cửa hiệu, cực kỳ thích hợp cho việc giết người cướp của!!!
Ai to gan đến mức dám cướp bóc ở gần trường chứ?
Xung quanh tối đen như mực, không biết người đang nấp ở đâu. Lâm Vi Lam dừng bước lại, nói: “Ra đi!”
Ba người chậm rãi bước ra từ trong rừng cây tối đen, năm người khác cũng bước ra từ sau lưng Lâm Vi Lam, bọn chúng đều tỏ ra không hề sợ bị Lâm Vi Lam phát hiện ra.
Cơ thể Lâm Vi Lam hơi cứng lại, đằng sau cũng có người. Cô đang bị bọn họ bao vây.
Nhìn thấy Dương Nham Du và Lâm Vi Lam, mấy gã kia vừa bước về phía trước vài bước, vừa ngắm nghía mấy con dao găm trong tay, mặt đầy vẻ tàn bạo: “Cô bé, ngoan ngoãn một chút, nếu không, con dao này của ông mày không có mắt đâu.”
Lâm Vi Lam cũng hơi ngại con dao trong tay bọn họ, nên không dám lộn xộn. Nếu chỉ có mình cô, thì cô cũng chẳng có gì phải sợ. Nhưng còn một vị đại tiểu thư Dương Nham Du ở bên cạnh, nên cô cũng phải cẩn thận hơn một chút.
“Các người muốn gì.” Lâm Vi Lam hơi đảo chân, cảnh giác nhìn xung quanh, chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu thấy không ổn sẽ chạy trốn ngay.
“Muốn gì à? Dạo này anh mày hơi đau đầu, muốn mượn ít tiền đi khám bệnh thôi.” Gã cầm đầu ngắm nghía con dao trong tay, cười vô cùng hung ác.
“Chúng tôi chỉ là sinh viên, làm gì có tiền.” Cái dáng vẻ này, là đòi tiền hay đòi mạng người ta chứ?! Lừa trẻ con nó còn không tin! Coi cô là đầu đất à? Có thể chuyên nghiệp hơn chút được không?!
“Vi Vi, chúng ta…” bàn tay Dương Nham Du túm mạnh vào cánh tay Lâm Vi Lam, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Không có tiền à. Ha ha…” Gã cầm đầu cười nham hiểm, rồi vung dao về phía trước: “Cái giá phải trả cho việc lừa ông mày cao lắm đấy. Chúng mày không kham nổi đâu!”
“Chúng tôi không có tiền. Các người mà dám động thủ, pháp luật sẽ xử lý các người!” Dương Nham Du kích động lao ra từ sau lưng Lâm Vi Lam, nói xong lại vội vàng rụt người lại.
Nếu không phải thời gian và địa điểm không cho phép, thì giờ phút này, Lâm Vi Lam thật sự muốn phì cười vì bộ dạng khôi hài của Dương Nham Du! Dương Nham Du, cô có thể không diễn theo kịch bản được không?
“Pháp luật à? Ông mày là luật đây! Mau nôn tiền ra đây, nếu không, coi chừng ông mày xử chúng mày!” Mấy gã cướp gầm lên.
“Tôi không có tiền, một lũ du côn các người, nhất định tôi sẽ báo công án bắt các người lại.” Dương Nham Du cũng hét lên, giọng nói hơi run rẩy.
“Báo công an à? Này con nhóc, mày muốn chết thế nào hả? !(#*&@*$@(&!#…”
“Tôi không sợ các người đâu. !*#&!(*$^$@!” Dương Nham Du đáp.
Lâm Vi Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Nham Du và đám côn đồ cãi cọ ầm ĩ với nhau, đầu còn không kịp suy nghĩ. Này này, thục nữ cãi nhau thế không được đâu. Dương Nham Du, hình tượng của cô nát bấy rồi đấy!
“Mẹ kiếp. Cho chúng nó đi ăn cứt!” Mấy tay côn đồ hiển nhiên không phải là đối thủ của Dương Nham Du trong trận đấu võ mồm này. Gã chỉa dao về phía Dương Nham Du, hét.
“A a…” Nhìn thấy tình huống chuyển biến như vậy, Dương Nham Du hét lên một tiếng, vội vàng lùi về phía sau.
Tuy Dương Nham Du rất đáng ghét, nhưng nếu bảo cô trơ mắt nhìn cô ả bị thương, thì Lâm Vi Lam thực sự cũng không làm được.
Lâm Vi Lam lao đến, tung một cước đá bay con dao của gã kia, sau đó kéo tay Dương Nham Du chạy trốn. Đằng trước đằng sau đều bị chặn, Lâm Vi Lam đành phải kéo cô ả Dương Nham Du chạy sâu vào rừng. Đúng là xui xẻo không gì bằng!!!
“Chết tiệt, đuổi theo cho ông!” Gã côn đồ giận dữ, cả tám người bắt đầu điên cuồng đuổi theo.
Dương Nham Du thất tha thất thểu chạy theo sau Lâm Vi Lam, vài lần cực kỳ nguy hiểm, còn suýt bị bọn họ bắt kịp.
Lâm Vi Lam nghiến răng ken két. Dương Nham Du, tiếng kêu của cô thật sự vô cùng đáng ghét, cô còn không có cả chút kiến thức thông thường nhất nữa! Cô có biết bây giờ chúng ta đang chạy trốn không hả?! Cô hét ầm lên như thế thì làm sao trốn?! Không phải cô đang muốn gào lên cho họ biết, chúng tôi đang ở đây, mau tới cứu chúng tôi sao?! Mẹ kiếp!
Lâm Vi Lam không nhịn được nữa, liền bịt mồm Dương Nham Du, kéo cô ta vào một lùm cây, nghiến răng nói: “Dương Nham Du, cậu nghe đây! Lát nữa tôi sẽ đánh lạc hướng mấy người này, cậu mau chạy đi tìm người đến. Nghe rõ chưa? Còn nữa, không được kêu to, không được khóc!” Tới giờ phút này, tinh thần trách nhiệm của Lâm Vi Lam khiến cô không thể vứt bỏ Dương Nham Du được. Dù cô chán ghét người này đến mức nào, thì cô vẫn nhớ rõ, cô đã từng là cảnh sát, một người cảnh sát nhân dân!
“Ừ!” Hai mắt Dương Nham Du rưng rưng lệ, gật mạnh đầu, khẽ ừ một tiếng.
“Được! Vậy thì chạy về bên trái đi. Hướng đó là nơi tổ chức lửa trại, có ánh đèn.” Lâm Vi Lam thả tay đang bịt miệng Dương Nham Du ra, ngón tay ấn mạnh vào môi cô ả, ý muốn nói, còn hét nữa tôi đập cậu ngất xỉu!
Lâm Vi Lam buông tay ra, chạy về hướng ngược lại với nơi tổ chức lửa tại. Cô phải đảm bảo để Dương Nham Du có thể an toàn trốn thoát được sự truy đuổi của những gã này.
Dương Nham Du bịt miệng, tránh trong lùm cây, nghe những âm thanh hùng hùng hổ hổ của mấy gã kia, cho đến lúc hoàn toàn không còn chút tiếng động nào, cô ả mới chậm rãi đứng lên, nhìn xung quanh bốn phía đều im ắng không có âm thanh gì, cô ả sợ hãi vội vàng gạt lùm cây ra, bỏ chạy! Thật đáng sợ!
Lâm Vi Lam dần rời xa chỗ trốn của Dương Nham Du, tự giấu mình vào một lùm cây rậm rạp. Nhìn thấy mấy người kia rốt cuộc cũng tránh xa nơi Dương Nham Du đang trốn, cô mới cố tình gây tiếng động nhỏ, rồi co chân bỏ cạy. Mẹ kiếp, không ngờ cô cũng có lúc thành thánh mẫu thế này! Lần sau mà còn gặp trường hợp này nữa, thì đừng hòng nhé! A a a, đuổi theo kìa, chạy, chạy, chạy chạy… tôi chạy đây…
“Ở đâu? Tìm đi!” Nghe tiếng tiếng động của Lâm Vi Lam, tám gã kia hăng máu như đánh tiết gà, quát to một tiếng rồi đuổi theo cô.
Lâm Vi Lam phát điên mất. Mấy gã này là keo con voi đấy à?! Sao không cắt đuôi được chứ?!
Cô không nắm rõ lắm tình hình bốn xung quanh, nên càng không biết mình phải chạy đi đâu. Chạy trốn hoàn toàn dựa trên bản năng, vì thế, Lâm Vi Lam vô cùng xui xẻo lao ngay tới cạnh một con sông nhỏ, không còn đường nào để chạy nữa. Đường cùng rồi!!! Tình hình này sao quen thuộc thế chứ? A a a a cái thế giới chết tiệt này!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT