Vừa nói xong, Lâm Vi Lam chỉ muốn che mặt mà khóc. Cái quỷ quái chết tiệt gì đây! Câu vừa rồi tuyệt đối không phải do cô nói!!!
Cô tỏ tình, cô tỏ tình. Cô lại đi tỏ tình trước!!! Cái thế giới chết tiệt gì đây!!!
Phát triển cái kiểu quái gì thế này? Không phải thông thường là con trai phải tỏ tình trước hay sao? Cô muốn chơi cái trò khỉ gió gì đây?!
“…” Lâm Vi Lam vẫn luôn tự hào rằng da mặt cực dày, vội vàng đưa tay lên che mặt, rồi… chạy trốn. Mất mặt quá đi mất.
Rốt cuộc Thẩm Ngạn Vân cũng kịp phản ứng, anh túm chặt lấy cái móng vuốt nhỏ của cô gái bé bỏng nhà họ Lâm đang định chạy trốn kia, nhìn cô nhóc xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, hai tay Thẩm Ngạn Vân càng siết chặt hơn, không cho cô cử động.
Em gái Lâm xấu hổ ngẩng đầu nhe răng dọa dẫm Thẩm Ngạn Vân: “Này, buông ra, coi chừng em đập anh đấy.”
“Em có đánh anh cũng không thả.” Thẩm Ngạn Vân chơi xấu. Anh mà buông tay, cô lại chạy mất thì làm sao bây giờ.
“Lưu manh.” Lâm Vi Lam trợn tròn mắt, cố gắng rút cái móng vuốt nhỏ của mình ra, nhưng không thể nào rút ra được.
“Có lưu manh anh cũng chỉ lưu manh với mỗi em.” Thẩm Ngạn Vân quyết định bất chấp tất cả, chơi xấu gì gì đó cũng được, thủ đoạn nào anh cũng dám dùng, chỉ cần giữ được Lâm Vi Lam lại là tốt rồi.
“Mình quen nhau đi, Vi Vi!” Đôi mắt đen, sáng như ngọc quý của Thẩm Ngạn Vân nhìn chằm chằm Lâm Vi Lam, sự dịu dàng trong đáy mắt khiến Lâm Vi Lam như muốn chìm đắm trong đó.
Bị Thẩm Ngạn Vân nhìn chằm chằm, Lâm Vi Lam cũng hơi ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng, sau đó lại dùng giọng điệu cực kỳ chán ghét nói: “Anh có cần phải ngây thơ như thế không?” Anh là Thẩm đại thiếu gia cao quý, lạnh lùng, đẹp trai, sao có thể nói ra miệng mấy lời ngu ngốc đến thế này chứ. Mất hết cả hình tượng.
“Ngây thơ à? Anh không thấy thế!!!” Thẩm Ngạn Vân ngẩn người, hình như anh không theo kịp suy nghĩ của Lâm Vi Lam…
“Thôi được rồi, Thẩm đại thiếu gia, đưa cho em số điện thoại của anh!” Lâm Vi Lam quơ quơ cái ví trong tay, hơi nhíu mày. Còn lâu cô mới nói cho Thẩm Ngạn Vân biết, ngày xưa cô đã hâm mộ và ghen tị đối với chuyện các bạn nữ cùng phòng ký túc xá buôn điện thoại buổi tối với bạn trai như thế nào đâu! Cô cũng rất muốn thử một chút xem cảm giác đó thế nào. Có điều, biểu hiện đầy bạo lực này của cô đã khiến tất cả trở thành mây bay ôi mây bay.
Sau khi hai người ù ù cạc cạc trao đổi số điện thoại xong, Thẩm Ngạn Vân tiễn Lâm Vi Lam quay lưng bước đi không một chút lưu luyến với anh, lệ rơi đầy mặt đứng phất phơ trong gió, đây thực sự là một màn tỏ tình nát bét!
Thẩm Ngạn Vân vẫn đang rưng rưng nước mắt, vừa quay đầu lại đã thấy cậu em trai tốt Thẩm Vĩ Bạch nhà mình đứng đằng sau, đang ra sức nháy mắt ra hiệu cho mình. Sau đó, Thẩm Ngạn Vân nhìn thấy ngay mẹ của mình — Tiền Phương, một vị phu nhân hơn bốn mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Khóe miệng Thẩm Ngạn Vân cứng lại, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng được. Đối với mẹ của mình, Thẩm Ngạn Vân chỉ có một chính sách duy nhất, trốn được thì trốn, không trốn được thì giả chết. Có điều, nhìn tình hình hiện tại, chắc chỉ có thể giả chết thôi.
Nhân lúc Tiền Phương không để ý, Thẩm Ngạn Vân hung dữ trừng mắt lườm Thẩm Vĩ Bạch một cái. Tên nhóc xấu xa này, mẹ đến cũng không báo cho anh một tiếng, muốn ăn đòn à?!
Thẩm Vĩ Bạch dùng ánh mắt vô tội nhìn anh trai nhà hắn. Hắn cũng bị tóm đến đây mà! Hắn cũng cực kỳ muốn chạy trốn ấy!!!
“Vân Vân, con với em trai con đang lén lút liếc mắt đưa tình với nhau đấy à? Thế là không được đâu. Các con có thể công khai làm mà, mẹ đâu có ngại!” Nghe xem, nghe xem, đây là những lời mà một người mẹ có thể nói ra sao? Làm người ta tức đến thối cả ruột ấy.
Mặt Thẩm Ngạn Vân và Thẩm Vĩ Bạch đều cứng lại như cương thi, hai con người nhỏ bé đều đang gào thét trong lòng: “Mẹ yêu dấu của con, mẹ có thể đừng suốt ngày gán ghép anh em chúng con vào với nhau không? Chúng con thẳng mà, là thẳng đấy, muốn ngất mất!”
Đúng thế, Tiền Phương, là một hủ nữ hơn bốn mươi tuổi. Thật đáng thương thay cho bố Thẩm và anh em nhà họ Thẩm. Quan niệm của bà ấy hoàn toàn khác hẳn với lẽ thường, hỗn loạn ghép đôi đến mức khiến bố con nhà họ Thẩm đau đầu vô cùng tận.
Tiền Phương chớp chớp mắt, nhìn Thẩm Vĩ Bạch rồi lại nhìn Thẩm Ngạn Vân, rối rắm nhíu mày nói: “Nhưng dáng vẻ vừa rồi của các con thực sự khiến trí tưởng tượng của mẹ bay cao mà!”
“Mẹ!” Thẩm Vĩ Bạch khẽ gầm lên, tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, có điều, gương mặt ửng hồng này lại hấp dẫn chết đi được cơ! Ánh mắt của Tiền Phương lại bắt đầu đảo loạn lên, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Ngạn Vân không biết nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình. Anh sai rồi, thật sự sai rồi, mẹ anh đang cố tình trêu hai anh em nhà anh mới đúng!
“Mẹ biết rồi, biết rồi.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu con trai cả, Tiền Phương rất sáng suốt tạm dừng chủ đề kia lại, và hỏi sang chủ đề mà bà đang quan tâm hơn gấp mấy lần: “Cô bé đó là ai thế?” Cô nhóc đó nhìn không tồi, rất đáng yêu.
Đừng cho rằng hai mắt bà mù rồi nhé, cảm xúc vừa rồi của con trai bà, rõ ràng là yêu người ta rồi còn gì! Có điều, nếu là cô bé đó thì…
“Mẹ, mẹ phải đứng về phía con đấy!” Thẩm Ngạn Vân không trả lời câu hỏi của Tiền Phương, mà chăm chú nhìn mẹ mình, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có. Cửa nhà họ Thẩm cũng không dễ vào như lời đồn. Việc lựa chọn dâu rể của các gia tộc lớn đều vô cùng thận trọng, không phải Thẩm Ngạn Vân sợ Lâm Vi Lam không phù hợp với yêu cầu của nhà họ Thẩm, mà là anh không muốn cô phải chịu một chút ấm ức nào. Dù sao, sẽ ở bên nhau cả đời là hai người bọn họ, chứ không phải nhà họ Thẩm.
Thẩm Ngạn Vân không ngờ mình đã lo nghĩ xa như vậy, anh khẽ cười, cô nhóc này chỉ có mấy ngày mà đã chiếm hết cả tâm trí của anh rồi. Quả nhiên là yêu mất rồi!
Nhìn nét mặt của cậu con trai cả, Tiền Phương không biết làm sao, đành hít sâu một hơi, không nói nên lời. Ông nội Thẩm đã tìm cho anh một người thích hợp nhất rồi, hôn nhân của các dòng họ lớn có nhiều khi không phụ thuộc vào mong muốn của bản thân.
“Mẹ không có ý gì đâu, nhưng mà, e là cô nhóc nhà họ Lâm kia không lọt được vào mắt của ông nội con.” Tiền Phương nhìn con trai, nói ra những điều cần phải nói. Dù tất cả bọn họ đều đồng ý, nhưng chỉ cần ông nội Thẩm không đồng ý… Một cuộc hôn nhân không được người lớn chúc phúc, sợ là cuộc sống của cô bé kia ở Thẩm gia sẽ rất khó khăn.
Thẩm Ngạn Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của mẹ mình, kiên định nói: “Ông nội sẽ thích Vi Vi. Vi Vi là một cô gái tốt, mấy lời đồn đó chỉ là tin đồn thôi.”
“Dù là tin đồn, nhưng địa vị của nhà họ Thẩm cũng sẽ khiến áp lực của cô bé ấy tăng lên rất nhiều.” Tiền Phương khẽ lắc đầu. Thẩm Ngạn Vân là con trai bà, bà hiểu anh rất rõ. Nhìn thì có vẻ như rất dễ nói chuyện, nhưng có lúc lại vô cùng cố chấp khiến người khác không biết làm sao.
“Mẹ, mẹ không tin con sao?” Thẩm Ngạn Vân chăm chú nhìn Tiền Phương, chắc chắn hắn không thể buông Vi Vi ra được.
“Mẹ luôn luôn tin tưởng con. Cho nên, mẹ sẽ luôn ủng hộ con.” Nhìn cậu con trai cả cố chấp, Tiền Phương cười bất đắc dĩ. Bà không ủng hộ hạnh phúc của con trai mình, thì ai sẽ ủng hộ đây. Hơn nữa, bà cũng không thích cái người mà ông nội Thẩm đã chọn cho Thẩm Ngạn Vân.
“Anh, em cũng ủng hộ anh. Cố lên, mau mau bắt chị dâu mang về thôi!” Thẩm Vĩ Bạch nãy giờ vẫn luôn đứng làm nền trang trí bỗng cầm tay Thẩm Ngạn Vân, trong mắt hiện rõ vẻ hào hứng chờ xem kịch vui.
“Bốp” Tiền Phương đập thẳng vào đầu Thẩm Vĩ Bạch không chút khách khí, bà trợn tròn đôi mắt phượng, giận dữ mắng: “Tên nhóc xấu xa này, chuyện của anh còn chưa xong đâu! Ít gây chuyện cho bà đây nhờ.”
Thẩm Vĩ Bạch xoa xoa đầu, ấm ức nhìn Tiền Phương, lặng lẽ rơi nước mắt! Mẹ ruột của con ơi, con trai thật sự không ức hiếp người khác mà! Thử nghĩ mà xem, không phải là hắn chỉ có hạ quyết tâm kiếm một người đẹp, rồi âm mưu 419 với người ta một lần thôi sao?! Vậy mà không những bị người đẹp kia tát cho một bạt tai, lại còn khéo lúc nào không khéo, đúng lúc ấy lại bị mẹ hắn bắt gặp được. Mà càng không khéo hơn nữa là mẹ hắn và người đẹp kia còn quen biết nhau nữa chứ. Bởi vậy mới nói, xui xẻo đến như thế là cái số chết tiệt gì?!
Được mẹ ủng hộ, Thẩm Ngạn Vân bỗng chốc thấy hăng hái như đánh tiết gà, sức chiến đấu lập tức tăng đột biến.
Nhìn dáng vẻ ngốc đến chết đi được của ông anh trai nhà mình, Thẩm Vĩ Bạch lẳng lặng lườm anh một cái đầy khinh thường. Giờ thì hắn tin rồi, con người ta cứ yêu là biến thành kẻ ngốc hết, chỉ số thông minh sụt giảm đến nghiêm trọng. Nhìn anh trai hắn mà xem, ngốc đến cùng cực luôn.
“Đúng rồi, Vân Vân này! Con đừng có về nhà, mẹ sợ bố con sẽ phát hỏa mất.” Nghe Tiền Phương nói vậy, Thẩm Ngạn Vân trợn trắng mắt. Mẹ ơi là mẹ, mẹ nói mấy lời này là có ý gì chứ? Tuy đây là sự thật, nhưng mẹ có cần phải nói trắng ra thế không?!
Việc anh làm hôm nay, e là đã truyền ra ngoài rồi, nhưng thế thì đã sao?! Vi Vi là người con gái anh yêu, anh muốn tất cả mọi người đều biết, khiến tất cả những kẻ đang có âm mưu rình mò Vi Vi phải tự biết thân biết phận mà cuốn xéo hết.
Cũng như giờ phút này, đối với hành động của Thẩm Ngạn Vân, mọi người xung quanh có người lo lắng hỏi thăm, cũng có người bắt đầu thay đổi đối tượng hợp tác, có người cười trừ, cũng có người tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bố của Thẩm Ngạn Vân thật ra lại cực kỳ hứng thú với chuyện này, tiếc là dưới ánh mắt kỳ quái của vợ mình, ông cũng không dám thể hiện quá mức, chỉ có thể len lén điều tra mà thôi.
Khi bố Lâm nghe được tin tức này, ông và mẹ Lâm quay sang nhìn nhau. Có một số việc, bọn họ cũng không nên can thiệp quá nhiều, chỉ cần con gái của họ hạnh phúc là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT