Lâm Vi Lam nhẹ chân nhẹ tay bước vào căn phòng phát ra tiếng động, vừa nhìn vào trong, cô lại trợn tròn mắt tiếp. Hóa ra Lâm Thần Hàn chính là người ném lung tung đồ đạc trong nhà ra ngoài.
“Anh… anh đang làm gì thế?” Cho dù bọn họ vừa mới làm mấy chuyện quá đáng này nọ, cũng không đến mức phải ném hết ra ngoài như thế chứ!
“… Sắp xếp lại đồ đạc, cô không thấy à?” Nhìn thấy Lâm Vi Lam, sắc mặt Lâm Thần Hàn thoáng cứng lại, sau đó lắc lắc thứ gì đó trong tay, ra vẻ thoải mái nói.
“Đây đâu phải là sắp xếp, anh muốn giải quyết hết tất cả đấy chứ!” Khóe miệng Lâm Vi Lam co rút liên tục, chỉ tay vào tấm ra trải giường thảm thương bị ném trên mặt đất.
“À, cái đó bẩn quá, bỏ đi!” Lâm Thần Hàn nhìn cũng không thèm nhìn tấm ra giường vứt trên mặt đất kia, tuyên bố thẳng thừng số phận của nó.
“Anh… chuyện đó… có phải chúng ta nên tâm sự một chút không?” Thật ra, cứ tiếp tục ở chung mà lại không giải quyết vấn đề tồn tại giữa hai anh em, thật sự không phải tính cách của Lâm Vi Lam, sống như vậy xấu hổ lắm ấy!!!
Bàn tay đang cầm chiếc chăn của Lâm Thần Hàn cứng đờ lại, nhìn Lâm Vi Lam đang dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn hắn. Lâm Thần Hàn rất chi là sầu não, từ trước đến giờ, hắn cũng không thường tâm sự với em gái hắn, không hợp lý chút nào! Hắn mới là anh trai cơ mà, sao cuối cùng lại thành ra để cô em gái nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi khuyên bảo chứ? Hắn đã suy đồi đến mức ấy rồi sao?!!! =.=!!!
“Anh, thật ra tất cả những con đường này, đều do chính anh bước đi mà. Vì sao lại muốn dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt chính mình chứ?! Rốt cuộc là ai làm tổn thưởng anh? Ai bị tổn thương nhiều nhất, em nghĩ anh còn rõ hơn em. Vì sao anh còn phải làm như vậy? Anh muốn bố cứ phải luôn đau khổ thì mới chịu bỏ qua sao?!” Không chờ Lâm Thần Hàn đáp lại, Lâm Vi Lam đã tự mình nói. Giọng điệu cô rất bình tĩnh, không có sự thất vọng hay giận dữ như lúc sáng, cũng không có ý răn dạy gì cả. Cô chỉ muốn làm cho anh mình nhìn cho rõ, anh trai cô đã từng là một người xuất sắc như vậy cơ mà?! Vì sao hiện giờ lại biến thành một tên công tử phóng đãng, một cậu ấm nhà giàu không nên thân như thế chứ?”
“Việc bố làm lúc đó là không đúng. Nhưng có người bố nào lại đi hại con trai mình đâu? Chẳng lẽ, lúc đó những chuyện anh làm đều đúng hết sao?! Anh, có lẽ anh chưa từng nghĩ, vì sao bố lại ra sức ngăn cản, không cho hai người ở bên nhau như vậy đúng không?! Cái người tên Thẩm Ly Ly kia, thực sự tốt như anh nói sao?!” Ngày hôm đó, thật ra bố Lâm đã nói chuyện với Lâm Vi Lam rất lâu, mỗi chuyện đều nói rõ ràng, chỉ là anh cô cứ đắm chìm trong đáy vực sâu thẳm đó, không muốn đứng dậy mà thôi. Thời gian có lẽ sẽ dần xóa tan mọi chuyện, nhưng đôi khi cũng khiến người ta càng lún càng sâu, không thể thoát ra được.
Có một số việc bố Lâm mẹ Lâm khó nói rõ ràng được, vậy thì để cô nói. Lúc trước, mỗi khi anh trai cô không có ở đó, Thẩm Ly Ly kia cư xử, làm khó bố mẹ Lâm thế nào, thì hai người không hề nói. Nhưng Lâm Vi Lam có thể tưởng tượng được tâm trạng của bố mẹ già nhà mình lúc đó thế nào, làm sao họ có thể để một cô ả như thế hủy hoại đi đứa con trai mà họ vẫn luôn tự hào chứ.
“Cô đừng nói nữa.” Lâm Thần Hàn giống như một chú gà trống bại trận, suy sụp ngồi trên giường, đầu vùi chặt vào lòng bàn tay. Sao hắn có thể không biết chứ!
Lâm Vi Lam hít sâu một hơi, lại nói, làm chị gái tâm tình gì gì đó vốn không phải tính cách của cô, cô vốn không biết cách an ủi người ta mà! Thôi đi, cô nên quay về phòng ngủ một giấc là hơn. Lâm Thần Hàn là một người trưởng thành, nếu những gì cô nói mà hắn còn không nghĩ thông suốt được, mẹ kiếp, đi ăn cứt luôn đi cho chị đây nhờ!!!
Quay về phòng, Lâm Vi Lam gọi điện thoại cho bố Lâm, thông báo cho bố biết tin tức sắp tới của Lâm Thần Hàn, cũng nhân tiện nói về chuyện buổi đấu giá của nhà họ Dương. Tuy cô là một kẻ gà mờ, không hiểu gì hết, nhưng bố Lâm của cô thì không phải như vậy. Chuẩn bị trước một chút, để nhà họ Dương đừng mơ đến chuyện lên mặt.
Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa xong, cô gái nhỏ xinh đẹp Lâm Vi Lam ngủ suốt một đêm dài. Sáng hôm sau, cô nàng thần thanh khí sáng, lưng không mỏi, chân không đau, dù leo một lèo lên năm tầng lầu cũng không thấy mệt.
Đưa tay buộc túm mái tóc như tổ quạ của mình lên, Lâm Vi Lam đi thẳng xuống nhà, sau đó, cô kinh ngạc và vui vẻ phát hiện ra, khắp căn nhà đều đầy mùi vị của buổi sáng sớm.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy anh trai cô mặc tạp dề, đi từ trong bếp ra. Đợi đã, mặc tạp dề à? Sét đánh trúng đầu cô sao???? Mắt cô mù rồi à?!!!
“Anh… anh… thật ra, em chưa tỉnh ngủ đúng không?” Lâm Vi Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn anh cô bê sữa và trứng rán ra, nói cũng không nên lời. Nhất định là lúc mở mắt ra, cô dùng sai phương pháp, nếu không, làm sao có thể xuất hiện một hình ảnh thần kỳ đến thế này chứ?!
“Chỉ rán một quả trứng thôi mà. Ai chẳng làm được. Nếu dậy rồi thì tới ăn cơm đi!” Nhìn bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của em gái nhà mình, Lâm Thần Hàn hơi xấu hổ, nói lảng sang chuyện khác.
Đàn ông biết rán trứng thực ra cũng đâu có gì đâu! Lâm Thần Hàn, anh nghĩ quá nhiều rồi!!!
“A, vâng, vâng!” Lâm Vi Lam ngẩn người ngồi bên bàn ăn, ăn bữa sáng mà anh trai cô làm, nước mắt lưng tròng, cô là một người mà đến trứng cũng không biết rán, thật sự rất rất xấu hổ, huhuhu!!!
Nhìn Lâm Vi Lam ăn cơm, Lâm Thần Hàn nghĩ một chút, rồi nói: “Anh sắp nhập ngũ để rèn luyện, khi anh về, em sẽ không thể đánh được anh nữa đâu!” Lâm Thần Hàn ra vẻ thoải mái, quơ quơ nắm đấm nói với Lâm Vi Lam.
“Anh muốn nhập ngũ sao?” Lâm Vi Lam uống một ngụm sữa, trợn tròn mắt, đi bộ đội à? Khổ sở lắm đấy có biết không? Nhớ lại cái thời cô học đại học, suýt chút nữa là đi tong cái mạng già này rồi!
“Em nói rất đúng, anh không thể để một người con gái hủy đi cả cuộc sống của mình được. Cho nên, anh quyết định phải đền đáp cho tổ quốc.”
Phụt ~ Em gái nhà họ Lâm phun mạnh toàn bộ số sữa trong miệng vào mặt anh trai nhà mình, người đàn ông hư hỏng muốn đi đền đáp cho tổ quốc kìa. Mọi người mau tới đây mà xem đi!!!
“Anh, xin lỗi, em không cố ý, anh mau lau mặt đi.” Lâm Vi Lam vội vàng đưa giấy ăn cho Lâm Thần Hàn, mặt hắn lúc này đang trắng loang lổ vì sữa. Không phải cô nghĩ nhiều đâu, nhưng nhìn đống sữa trắng phun lên mặt hắn, sao nhìn giống cái gì kia thế!!! Tuyệt đối không phải là cô nghĩ quá nhiều mà!!!
Lâm Thần Hàn lau sữa trên mặt mình, nhìn em gái ruột rồi bất đắc dĩ nói: “Em có cần phải phản ứng mạnh mẽ như thế không?”
“Không, chỉ là nhất thời cảm thấy vô cùng kinh hãi thôi!!! Đúng rồi, anh, anh đã nói với bố mẹ chưa?” Anh của cô muốn phấn đấu, sẽ tránh xa nữ chính, tránh xa nội dung máu chó của nguyên tác, hành động này đương nhiên là Lâm Vi Lam sẽ giơ hai tay hai chân tán thành. Có điều, nếu nhập ngũ, thì sẽ rất lâu anh trai cô không quay về nhà!
“Thật ra, anh vẫn luôn muốn đi bộ đội, nhưng không ngờ lần này lại trì hoãn tới tận ba năm.” Lâm Thần Hàn vừa nói vừa khẽ cười khổ. Nếu không phải mấy ngày gần đây em gái hắn đến thức tỉnh hắn, thì thật ra hắn đã nghĩ sẽ mãi mãi cứ mơ mơ màng màng mà sống cho qua ngày như trước.
“Anh, em tin anh!” Lúc này, Lâm Vi Lam nhìn anh mình giống như đang nhìn một ngôi sao thần tượng vậy, trong mắt tóe ra đầy những ngôi sao nhỏ.
Nhìn Lâm Vi Lam tràn đầy tin tưởng, khóe miệng Lâm Thần Hàn bất giác run lên. Em gái à, dáng vẻ này của em, nhìn ‘chân chó’ lắm em biết không?!” (chân chó = nịnh hót)
“Chuyện đó… anh… cuối tuần này chúng ta về nhà ăn cơm đi!” Nếu anh trai đã muốn nhập ngũ, có phải muốn nói rằng, anh trai đã có thể quên đi quá khứ kia không? Lâm Vi Lam thận trọng hỏi thử.
“… Được.” Lâm Thần Hàn thật sự không thể từ chối để đả kích sự hăng hái của em gái mình. Mà thôi, cũng nên về nhà một chuyến, sau này, e rằng sẽ không có thời gian nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT