“Này, cái người nào đó kia, tôi đã cảnh cáo cậu rồi cơ mà. Cậu tránh xa em gái tôi một chút, cách xa hơn trăm mét mau!!!” Ngay khi Thẩm Ngạn Vân đang muốn tiến lên thêm một bước lại gần Lâm Vi Lam, thì không biết Lâm Thần Hàn đột ngột xông từ xó xỉnh nào ra, bước một bước tới chặn trước mặt Lâm Vi Lam, ánh mắt nhìn Thẩm Ngạn Vân không có chút thiện chí nào. Với tất cả những hành động, biểu hiện của Thẩm Ngạn Vân, Lâm Thần Hàn chỉ vừa nhìn là đã hiểu ngay, đại đa số những lúc hắn muốn theo đuổi phụ nữ, hắn cũng đều hành động như vậy.

“Chào anh…” Nhìn Lâm Thần Hàn che trước mặt Lâm Vi Lam như gà mẹ che chở gà con, khóe miệng Thẩm Ngạn Vân co rút mạnh, thì ra chính anh cũng không phát hiện Lâm Thần Hàn lại quan tâm đến em gái hắn như vậy!

“Này nhóc, thu hồi cái biểu cảm ghê tởm đó của cậu lại, vừa nhìn đã khiến tôi buồn nôn rồi. Còn nữa, cậu cách xa em gái tôi ra một chút.” Hiện giờ tất cả các dây thần kinh của Lâm Thần Hàn đều vô cùng căng thẳng. Tên nhóc này muốn theo đuổi em gái hắn à? Hừ, mơ đi!!!

Khóe miệng Thẩm Ngạn Vân cứng lại, hình như anh vợ tương lai không thích anh lắm! Phải làm thế nào bây giờ nhỉ?! Anh vợ tương lai thích gì? Rượu ngon? Gái đẹp à?

“Tôi có thể kháng cự lại tất cả mọi thứ, chỉ trừ sự cám dỗ thôi.” Lâm Thần Hàn nói đầy vẻ chính nghĩa, nhìn Thẩm Ngạn Vân, cự tuyệt ý đồ muốn chạy cửa sau của anh.

Vừa nghe thấy anh mình nói như vậy, Lâm Vi Lam không kìm được liền đưa tay lên xoa trán, đây là cái quỷ gì gì gì thế?! Sao anh cô lại nói như vậy? Chẳng lẽ Thẩm Ngạn Vân thật sự có ý với cô hay sao? Kể truyện cười thế giới đấy à?! Nhà họ Thẩm có địa vị thế nào? Tuy nhà họ cũng không tệ, nhưng còn kém nhà họ rất rất rất nhiều! Cô rất biết thân biết phận đấy chứ!

“Anh, chúng ta phải mau quay về thôi. Nếu không, để bố mẹ biết được sẽ thảm lắm!” Chuyện hai người lén trốn sang đây, tuyệt đối không thể để bố mẹ cô biết được. Cô thật sự không chịu nổi cái cảm giác ấm cúng đó đâu!!!

“Chúng ta sẽ lập tức lập tức quay về.” Lâm Thần Hàn quay lại nhìn Thẩm Ngạn Vân với vẻ mặt không hòa nhã gì, ý muốn nói không cho phép anh đuổi theo, rồi mới kéo tay Lâm Vi Lam chạy nhanh ra ngoài.

Đối với hành động đột nhiên quản lý em gái chặt chẽ của anh mình, Lâm Vi Lam cảm thấy vô cùng nhức trứng. Hiện giờ, tất cả chi phí của bọn họ đều do Thẩm Ngạn Vân chi trả, có cần phải cư xử như thế không?!

“Anh, anh đang theo đuổi Lâm Vi Lam đấy à?” Thẩm Vĩ Bạch nãy giờ vẫn không đi xa, nhìn theo bóng hai em anh kia đến khi họ đi khuất, rồi mới bước tới bên cạnh Thẩm Ngạn Vân. Tuy hắn rất thích nhìn thấy những vẻ mặt khác thường của ông anh trai nhà mình, nhưng trong chuyện lớn thế này, thì hắn tuyệt đối nghiêm túc. Tuy nhà bọn họ cũng không yêu cầu quá cao gì đối với phía nhà gái, thân phận, địa vị này nọ cũng không quan trọng. Nhưng tối thiểu cũng phải có phẩm chất, tính cách tốt. Nhà họ Thẩm của bọn họ không phải ai cũng có thể bước vào được.

Hỏi câu này xong, Thẩm Vĩ Bạch không chờ Thẩm Ngạn Vân trả lời, đã nói tiếp: “Gia thế của nhà họ Lâm coi như cũng môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Nhưng danh tiếng vốn có của cô ấy thì không được tốt lắm. E rằng ông nội sẽ xăm soi đấy!”

“Ông nội sẽ thích Vi Vi!” Thẩm Ngạn Vân tin vào ánh mắt của mình, cũng giống như việc anh biết rõ rằng không phải ai cũng có thể bước chân qua cửa nhà họ vậy!

“Nhìn kìa, ngay cả tên cũng gọi thân mật thế rồi cơ à. Anh trai, không phải là anh yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?” Nhìn bộ dạng của Thẩm Ngạn Vân, Thẩm Vĩ Bạch bị suy nghĩ trong lòng làm cho chết khiếp. Người anh trai luôn làm việc rất nghiêm túc cẩn thận của hắn, mà cũng có ‘tình yêu từ cái nhìn đầu tiên’ trong truyền thuyết sao? Việc này quá Vô lý!!!

“Sao? Không thể à?” Thẩm Ngạn Vân lườm Thẩm Vĩ Bạch một cái đầy sắc bén, nói như một lẽ dĩ nhiên, yêu từ cái nhìn đầu tiên thì đã sao? Đúng thế, anh yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Vi Lam, tim của anh đã bắt đầu đập loạn lên không theo một quy luật nào cả. Anh biết rằng, anh đã yêu!

Nhìn nụ cười ngốc nghếch trên mặt Thẩm Ngạn Vân, Thẩm Vĩ Bạch ghê tởm, rùng mình một cái, rồi vội vàng lùi về sau hai bước: “Nhưng người ta mới có mười mấy tuổi thôi! Anh à, anh không cảm thấy là mình trâu già gặm cỏ non hay sao?”

“Thằng nhóc thối này, chú mà còn gọi chị dâu cả bừa bãi nữa, thì đi sang Mỹ tìm thằng hai đi.” Thẩm Ngạn Vân trợn trừng mắt lên nhìn Thẩm Vĩ Bạch. Nếu bà xã tương lai của anh mà chạy mất, Thẩm Vĩ Bạch, chú chờ bị lột da đi! Còn về chuyện trâu già gặm cỏ non mây bay gió thoảng gì gì đó… xin lỗi nhé, anh không nghe thấy!

“…” Thẩm Vĩ Bạch vô cùng ấm ức, anh trai à, em là em ruột của anh đấy! Sao anh có thể độc ác như vậy chứ? Hắn không muốn đi tìm anh hai hắn để mà lăn lộn với đám xã hội đen đâu!!!

***

Suốt chặng đường quay về thành phố W, Lâm Thần Hàn và bạn hắn không dám gây chuyện gì nữa. Thật ra là vì sắc mặt của Lâm Vi Lam quá khó coi, dáng vẻ cứ như muốn nói: anh cứ thử gây một chút đi, anh nhất định sẽ chết đấy! Khiến hai người đều ngoan ngoãn không dám làm bậy thêm nữa.

Thẩm Ngạn Vân cũng không quay về cùng Lâm Vi Lam, không phải là anh không muốn về, mà là bên Macao xảy ra một số chuyện nên anh phải ở lại giải quyết.

Thẩm Ngạn Vân không về cùng, trong lòng Lâm Vi Lam cũng thầm thở phào một hơi. Cũng tại ông anh cô nói linh ta linh tinh, khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cái khỉ gió ấy, vì cái lông gì mà cô phải cảm thấy xấu hổ chứ! Phiền chết đi được!

Quay về thành phố W đã ba ngày, Lâm Vi Lam vẫn nhớ rõ chuyện ngu xuẩn mà anh cô đã làm tại bữa tiệc của Tả Khưu Nghị. Tuy cô thật sự không muốn gặp lại Tả Khưu Nghị, cũng không nghĩ rằng chính mình phải khúm na khúm núm đưa lão anh nhà mình đi xin lỗi. Nhưng mà, vì cái lông gì mà cô luôn có dự cảm rằng, nếu cô không đi, mọi chuyện sẽ trở nên cực kỳ tồi tệ! Tình tiết câu chuyện này hãm hại nhau đến mức cô không thể nào bỏ qua được, Tả Khưu Nghị là nam chính rồi, cho nên là, ông anh yêu quý, xin lỗi anh nhé!

Lâm Thần Hàn sao có thể dễ dàng đi xin lỗi Tả Khưu Nghị được. Lâm Vi Lam quả thực đã phải dùng tất cả các thủ đoạn tồi tệ như kéo, đẩy, dọa dẫm, quát mắng, đánh đập, mới có thể kéo được anh cô tới cửa nhà họ Tạ. Nhìn cánh cửa lớn của nhà họ Tạ, khóe miệng Lâm Vi Lam co rút, trò đùa của nguyên tác đã thắng, cô lại gặp lại Tả Khưu Nghị.

Có điều, khi Lâm Vi Lam nhìn thấy Dương Nham Du trong nhà Tả Khưu Nghị, cô mới phát hiện ra, trò đùa dai của nguyên tác này đã mạnh mẽ đến mức cô không thể nào ngăn cản nổi. Bạn nói thử xem, vì sao bọn họ lại có duyên đến thế chứ?! Cô thực sự muốn quỳ xuống mà bái lạy luôn ấy! Cảm ơn nhé!!!

“Cô Lâm, không ngờ lại gặp được cô ở đây, chuyện lần trước, thật sự rất xin lỗi cô.” Vừa nhìn thấy Lâm Vi Lam, Dương Nham Du đã đứng bật dậy từ ghế salon, kích động đi tới bên Lâm Vi Lam, cầm chặt lấy móng vuốt bé nhỏ của Lâm Vi Lam.

“Tiểu Ly…” Lâm Thần Hàn chỉ cần vừa nhìn thấy Dương Nham Du, ánh mắt liền trở nên trống rỗng, không kìm được lại gọi lên cái tên trong lòng mình.

Lâm Vi Lam lập tức siết chặt bàn tay đang bị Dương Nham Du cầm lấy, khiến Dương Nham Du đau đớn kêu ai da một tiếng, mặt trắng bệch.

“Tiểu Ly, em sao thế?” Hừ, IQ của Lâm Thần Hàn lại tụt xuống số âm rồi!

“Tôi… tôi không sao.” Nhìn thấy Lâm Thần Hàn, Dương Nham Du bất giác lùi về phía sau hai bước, tái mặt lắc đầu. Có phải cô ta không nên tới xin lỗi cô Lâm hay không? Nhìn người anh trai này của cô ấy có vẻ thần kinh không bình thường lắm.

“Két… két…!” Tiếng động gì đó? Dương Nham Du hoảng sợ nhìn Lâm Vi Lam, dường như âm thanh vừa rồi vọng ra từ miệng cô Lâm thì phải, trời ạ!!! Sắc mặt Dương Nham Du càng trắng bệch hơn.

Lâm Vi Lam trừng mắt nhìn Lâm Thần Hàn, ánh mắt hung dữ như muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh. Hỏng hẳn, hỏng hẳn, vừa nhìn thấy Dương Nham Du, IQ đã tụt xuống số âm, hết thuốc chữa!!!

“Để mọi người đợi lâu rồi, ngại quá!” Tả Khưu Nghị xuất hiện rất đúng lúc, phá vỡ không khí kỳ quái trong phòng khác.

Lâm Vi Lam vội buông tay Dương Nham Du ra, nhân tiện đá mạnh cho Lâm Thần Hàn một cú, đồng thời nháy mắt với hắn một cái, còn giả vờ điên khùng nữa, em giết anh đấy!

Tuy Lâm Thần Hàn cứ nhìn thấy Dương Nham Du là như ngớ ngẩn, nhưng đến thời điểm mấu chốt, hắn cũng vẫn còn giữ được chút lý trí, không tiếp tục giả khờ giả ngốc với Dương Nham Du nữa.

Tuy hắn không thèm quan tâm đến Tả Khưu Nghị một trăm vạn lần, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thảm thương, ấm ức của em gái nhà mình, hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Vì thế hắn mới đến đây, tuy Tả Khưu Nghị căn bản cũng chẳng đáng để hắn phải tới xin lỗi. Thôi, quên đi, đắc tội bớt đi một người cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

Nói xin lỗi xong, Lâm Vi Lam vội vàng kéo Lâm Thần Hàn đi. Dương Nham Du cái gì gì đó, coi như cô không nhìn thấy đi. Lâm Thần Hàn còn muốn nói chuyện với Dương Nham Du, nhưng bị em gái kéo mạnh đi khiến hắn cũng không có cơ hội nào, chỉ đành dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn Dương Nham Du, rồi để mặc cho em gái kéo mình ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play