Sau khi đám người Hoàng Tiểu Nguyệt đi khỏi, Lý Lỗi vội vàng đuổi theo hướng Tô Linh Nhi bỏ đi.
Thật vất vả mới đuổi kịp, Lý Lỗi có chút cấp bách giải thích nói: "Ngô tiểu thư, lúc trước tôi cũng không biết thân phận của bọn họ, thật ngại quá."
Nghe vậy, Tô Linh Nhi nhìn vẻ mặt chưa đã thèm của Minh Xa, nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến anh, chỉ cần đem các người đưa đến địa điểm an toàn, tôi cũng hoàn thành giao dịch của chúng ta."
"Được!"
Lý Lỗi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Chỉ cần Tô Linh Nhi dẫn theo đội ngũ này, tâm bọn họ vẫn có thể thả lại trong bụng.
Có lẽ là thật sự sợ hãi Tô Linh Nhi ở trong tối âm mưu chuyện gì đó.
Tóm lại, ở thời gian kế tiếp, một đám người Hoàng Tiểu Nguyệt cũng không có tới tìm Tô Linh Nhi gây phiền toái.
Tô Linh Nhi cũng vui vẻ vì được thanh tĩnh, mượn thời gian nhàn dỗi kia dùng tinh hạch tới cùng Minh Xa ve vãn đánh yêu.
Chỉ là Tô Linh Nhi phát hiện tinh hạch trong túi càng ngày càng ít, phiền não lại càng ngày càng nhiều.
Phiền não thứ nhất: Tô Linh Nhi quan sát mấy ngày nay, phát hiện theo số lần ăn uống, chỉ số thông minh của Minh Xa giống như cũng nhanh chóng gia tăng.
Phiền não thứ hai: Đó chính là ăn nhiều tinh hạch như vậy, lại vẫn là không có phát hiện dị năng trên người mình.
"Ai!"
Tô Linh Nhi tùy tay cầm một đoạn cây khô buồn bực ném tới ném đi.
Chờ đến khi Minh Xa hoàn toàn khôi phục ký ức, mình lại không có thức tỉnh dị năng, chẳng phải là phải bị ăn gắt gao.
"Ngô ngô......"
Trong lúc Tô Linh Nhi vô cùng buồn bực, Minh Xa đột nhiên hưng phấn chạy tới, lôi kéo cánh tay Tô Linh Nhi.
"Làm gì?"
Tô Linh Nhi không kiên nhẫn hỏi.
"Ngô ngô...... Tay......"
Hiện tại Minh Xa đã có thể nói một ít từ đơn giản.
"Tay em làm sao vậy?"
Tô Linh Nhi khó hiểu cúi đầu nhìn nhìn tay mình.
"Tay...... Nhánh cây......"
Tuy rằng Minh Xa nói chuyện đứt quãng nhưng Tô Linh Nhi lại hiểu được ý Minh Xa muốn biểu đạt, vội vàng nhìn xuống nhánh cây khô trong tay mình.
Vật cô cho là không quan trọng, tức khắc đem Tô Linh Nhi doạ sợ.
Chỉ thấy nhánh cây khô vàng úa dễ dàng vỡ vụn bay giờ như được phủ một lớp sơn màu đen, nhìn như một viên tinh hạch bị kéo dài
"Ăn...... Cho anh...... Ăn......"
Minh Xa mắt trông mong nhìn thoáng qua Tô Linh Nhi sau đó lại dời đi tầm mắt, gắt gao nhìn chằm chằm cành cây khô trong tay Tô Linh Nhi.
"Anh muốn ăn?"
Tô Linh Nhi còn chưa bao giờ nhìn thấy qua Minh Xa hứng thú với cái gì ngoài tinh hạch.
Cái này làm cho trong đầu cô hiện ra một suy nghĩ lớn mật!
"Ừ"
Minh Xa gật đầu một cái, sau đó vươn tay.
"Anh xác định muốn ăn?"
Tô Linh Nhi hỏi lại lần nữa.
Ngộ nhỡ Minh Xa ăn xong hỏng bụng,cô lại không có cách nào giúp!
Tang thi cũng không có giống nhân loại nha!
"Ừ, anh......"
Bình thường Minh Xa đã không nói lưu loát, bây giờ gấp tới độ nói lắp.
"Được rồi, biết anh muốn ăn, cho anh!"
Tô Linh Nhi đem cành cây khô "Biến dị" đặt vào trong tay Minh Xa.
Cầm được cành cây Minh Xa không nói hai lời trực tiếp bỏ vào miệng.
Nhìn qua như đứa trẻ tham ăn!
Tô Linh Nhi nhìn Minh Xa ăn, sau đó dời lực chú ý về phía đám người Hoàng Tiểu Nguyệt thấy bọn họ cũng không để ý tới đây.
Không để ý một cái, Minh Xa đã ăn hết một chút không dư thừa.
Ăn xong còn chưa đã thèm xoè tay trước mặt Tô Linh Nhi, ý muốn ăn tiếp.
Vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, Tô Linh Nhi nhặt một cục đá nắm ở lòng bàn tay.
Chờ đến Tô Linh Nhi mở tay ra, Viên đá nàu xanh nhạt đã biến thành màu đen nhánh.
23.8.2018
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT