Edit: Linhlady

Beta: Phuongman48

"Không phải tang thi?! Vậy vì sao đồng tử của hắn lại là màu trắng?"

Hoàng Tiểu Nguyệt không màng cảnh cáo lúc trước của Lý Lỗi, giọng nói cao vút lên.

Mọi người bị một tiếng thét chói tai nhát sợ tới mức lập tức cảnh giác, cùng lúc đó ánh mắt khi nhìn về phía Hoàng Tiểu Nguyệt trên mặt mang theo biểu tình chán ghét rõ ràng.

Tại vùng dã ngoại, thanh âm cao như vậy rất dễ dàng đưa tới tang thi.

Phải biết rằng khứu giác và thính giác của tang thi so với con người còn nhạy bén hơn.

"Câm miệng!"

Lý Lỗi gầm nhẹ với Hoàng Tiểu Nguyệt.

Nếu không phải phía trên có mệnh lệnh nói cần thiết đem những người này mang về, hắn đã sớm đem Hoàng Tiểu Nguyệt đuổi đi để cô ta tự sinh tự diệt rồi.

Nghe thấy Hoàng Tiểu Nguyệt nói xong, Tô Linh Nhi cảm thấy nếu mình không làm gì đó nhất định những người này sẽ không tin tưởng.

Tô Linh Nhi rút dao nhỏ của một binh lính bên cạnh, như quỷ mị biến mất ở trước mắt mọi người, chờ đến khi người ở đây phản ứng lại, Hoàng Tiểu Nguyệt đã sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, thấy ánh mắt lạnh lẽo trước mặt, nhìn chủy thủ trong tay Tô Linh Nhi, run rẩy nói: "Cô...... Cô muốn làm gì? Tôi...... Nói cho cô! Cô...... Cư nhiên bởi vì tôi vạch trần các người...... Muốn giết tôi!"

Bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Linh Nhi nhìn Hoàng Tiểu Nguyệt sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Sau đó cầm một bàn tay Hoàng Tiểu Nguyệt.

"A!"

"Cô muốn làm gì!"

"Lý đội trưởng, anh thất thần làm gì còn không nhanh lại đây cứu tôi!"

......

Hoàng Tiểu Nguyệt giống như nổi điên, dùng sức muốn thoát khỏi khống chế của Tô Linh Nhi.

Nhưng Hoàng Tiểu Nguyệt là tay trói gà không chặt, làm sao có thể phản kháng được nguyên chủ sáu tuổi đã bắt đầu thập võ.

Thời điểm vừa rồi Tô Linh Nhi thuận tay lấy chủy thủ binh linh bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo ở lòng bàn tay Hoàng Tiểu Nguyệt rạch một đường chừng mười lăm cm.

Trong nháy mắt, giữa không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.

"A! Giết người! Các ngươi còn thất thần làm gì! Còn không chạy nhanh lại đây cứu tôi!"

Hoàng Tiểu Nguyệt nổi điên kêu.

Nhưng mà bất kể cô ta làm cái gì cũng không thoát khỏi tay Tô Linh Nhi.

Những người kia vốn đang định mở miệng, sau khi chạm vào ánh mắt lãnh khốc đến cực điểm của Tô Linh Nhi đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tô Linh Nhi cứng rắn kéo Hoàng Tiểu Nguyệt đi tới trước mặt Minh Xa.

Sau đó đem bàn tay bị máu tươi nhiễm hồng giơ lại gần Minh Xa.

Hơn nữa xoay người, dùng một loại ngữ khí lạnh lùng mở miệng nói: "Từ nay về sau, nếu ai lại giống như cô ta nói hươu nói vượn, vết cắt này cũg không đơn giản là ở trên tay đâu!"

Mọi người không khỏi lạnh run.

Giờ phút này Tô Linh Nhi phát ra khí thế so với khi bọn hắn nhìn thấy tang thi lợi hại nhất còn mạnh hơn nhiều!

Quả thực tựa như...... Một ác ma!

Khi ánh trăng chiếu xuống, tất cả mọi người tinh tường nhìn thấy Minh Xa nhìn thấy tay Hoàng Tiểu Nguyệt kia máu tươi đầm đìa, vẻ mặt ghét bỏ che cái mũi lại.

"Ngô ngô......"

Hắn muốn ăn chính là tinh hạch mĩ vị có thể nâng cao thực lực, mà không phải cái loại tanh tanh này, đồ vật nhão dính dính dơ bẩn.

"Được rồi, em biết anh đói bụng!"

Không khí giương cung bạt kiếm lại bị Tô Linh Nhi đột ngột dùng một câu nháy mắt đánh vỡ.

Tô Linh Nhi buông ra tay sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc Minh Xa, ngữ khí ôn nhu nói: "Muốn nghe lời em nói, đợi lát nữa lại cho anh ăn!"

Hoàng Tiểu Nguyệt không có trọng tâm lập tức ngã trên mặt đất.

Quần chúng vây xem căn bản cũng không dự đoán được người này đột nhiên đem cẩu lương rải như vậy.

Hơn nữa lại phối hợp lời Tô Linh Nhi nói lại khiến người khác suy nghĩ miên man, mọi người đều không khỏi đỏ bừng mặt.

Ăn?!

Là ăn thịt người sao?!

Bọn họ thật sự không phải cố ý hiểu sai.

19.8.2018

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play