Ngày sinh nhật của Trần Đam. Mới buổi trưa nó đã gọi điện bảo tôi tối nay phải ra chơi, còn đặc biệt căn dặn nhất định phải đi cùng Ninh Hải, dài dòng hết sức, nói mãi không thôi, tôi không nhịn được liền chặn
họng:
“Định làm gì đây? Nôn nóng vậy là sao! Mày dám có ý nghĩ gì với Ninh Hải tao liều mạng với mày nghe chưa?”
“Hì hì…” Tiếng của Trần Đam nghe như rất xảo trá, “Đừng có mà không
biết lòng người tốt nhé, tao đây đang tạo cơ hội cho ai hả! Huống chi
tao cũng sắp đính hôn rồi, sẽ không làm quá đâu. Với cái tính ‘nhị suy’
của quý cô nương, chờ lúc mày nhận ra thì người ta đã bị giật đi mất
rồi, tới chừng đó muốn khóc cũng không biết đi đâu khóc cho mà xem.”
Tôi thắc mắc: “Tính cách ‘nhị suy’?”
“Thì suy đồi và ‘suy gan’.”
(Chú thích: “suy gan” chỉ là láy âm, ý muốn nói nhút nhát. Gan yếu => nhát gan)
Tôi lắc đầu, chẳng còn cách khác, tiếp tục hiệu chỉnh bài viết thôi.
Mười lăm phút sau tôi đột nhiên phản ứng ra, gì mà bị người khác giật
mất? Tôi có gì phải khóc? Cầm điện thoại lên định giải thích rõ ràng,
song khi ngẫm lại, tôi từ bỏ ý định. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chút
xíu tâm tư đó của tôi thì qua mắt được ai?
Ninh Hải rất chu đáo. Để ý thấy Trần Đam có hút thuốc, Ninh Hải đã
chọn một chiếc bật lửa Zippo làm quà sinh nhật. Tan ca là giờ cao điểm,
xe cộ xếp hàng dài, mà điện thoại của Trần Đam thì cứ như cuộc gọi truy
hồn, để đến khi chúng tôi có mặt ở nhà hàng thì đã trễ mất nửa tiếng.
Người phục vụ mở cửa phòng, tôi lập tức choáng ngợp với cảnh tượng bên
trong, vội vàng lui lại một bước trong vô thức, suýt nữa đạp phải Ninh
Hải đang đứng ở sau lưng.
Người trong đó khá nhiều. Có em trai của Trần Đam – Trần Lạc, hai anh em Vương Đông Huy, và hai nam ba nữ tôi không quen biết, căn phòng
thoắt chốc trở nên chật hẹp. Tôi lâu nay đã ghét những nơi đông người,
vì vậy chân mày rất tự nhiên mà chụm vào nhau.
“Giờ này mới tới à? Còn tưởng mày lấy chuyện công làm việc tư, giữa
đường bắt cóc Ninh Hải rồi chứ?” Trần Đam vừa nhìn thấy tôi đã không
quên trêu ghẹo.
“Tao nào có dám, chuyện khác không nói, bắt người là chuyên môn của
đại cảnh sát Trần đây mà, tao chạy đi đâu thì cũng bị bắt về thôi.” Tôi
vừa nói vừa nắm tay Ninh Hải đi vào.
Trần Đam đuổi người đàn ông đang ngồi cạnh em trai mình ra chỗ khác
để hai chúng tôi ngồi xuống. Ninh Hải trao cho Trần Đam một chiếc hộp
nhỏ rất tinh tế.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Ha! Vẫn là Ninh Hải tốt!” Trần Đam nhận lấy rồi cẩn thận cho vào túi. “Cám ơn nhá!”
Ninh Hải mỉm cười, Trần Đam quay lại gọi người phục vụ lên thức ăn. Tôi nhìn xung quanh, chẳng thấy Dương Căng đâu, bèn hỏi:
“Khắc Khắc đâu?”
“Hả? Chuyện gì?”
Tiếng nói còn chưa dứt thì nó đã nhỏm dậy từ chiếc ghế đang bỏ trống ở vị trí hơi xéo với tôi. Gương mặt ửng hồng, nhìn thì biết ngay là do
chui dưới gầm bàn nãy giờ, tay còn đang khuất ở dưới, chắc là Apollo
đang ngoe nguẩy đuôi rồi. Tôi bó tay, cầm tách trà lên uống. Khắc Khắc
vừa trông thấy Ninh Hải liền nhào tới, và không ngoài dự đoán, Apollo
rất trung thành mà lon ton theo sau.
Ninh Hải cười tươi vô cùng, Vương Đông Huy ở bên cạnh chủ động đứng
dậy nhường chỗ, thế là Khắc Khắc và Ninh Hải lại chụm vào nhau trò
chuyện. Trong lúc chờ món ăn lên, Trần Đam tranh thủ thời gian giới
thiệu mọi người quen biết nhau, bấy giờ tôi mới biết những người còn lại là bạn bè ngoài xã hội của Trần Đam, trông cũng không giống người xấu.
Tôi nhìn Vương Đông Huy, thì thầm vào tai Trần Đam:
“Mày chuẩn bị đính hôn?”
Trần Đam châm một điếu thuốc lên, trề môi.
“Không còn cách khác, là ý của gia đình, tao không đính hôn thì bà cô sẽ không giao xưởng dược cho tao.”
“Mày định kinh doanh thật sao? Không làm cảnh sát nữa à?”
“Đương nhiên là không phải, cảnh sát chắc chắn phải làm. Nhưng tao
thật sự không có lý do phản đối, đính hôn thôi mà, đâu phải kết hôn, có
lý do gì để từ chối?”
“Nhưng mà,” Tôi hơi khựng lại, “Nhưng mà, mày thích anh chàng đó sao?” Tôi vừa nói vừa lẻn nhìn về Vương Đông Huy.
“Không thích.” Trần Đam trả lời rất dứt khoát.
“Vậy sau này thế nào?”
“Thế nào gì? Thuận theo tự nhiên thôi, hơn nữa, với tính cách này của tao, kết hôn với ai cũng vậy thôi, thích hay không thích cũng chưa bao
giờ duy trì được hơn ba tháng, chi bằng cứ chọn anh ta vậy, chí ít đáng
tin cậy, lại vừa ý người ba mẹ, vui nhà vui cửa.”
Tôi không biết phải nói gì cho phải, ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, haiz!
Vừa quay lại, tôi bắt gặp em gái của Vương Đông Huy – Vương Nghiên
đang nhìn tôi, dường như là đang chú ý xem tôi và Trần Đam nói gì. Cô bé này chưa chi đã lớn vậy rồi, cũng xinh đẹp hẳn ra, chỉ là, ánh mắt ấy
có gì đó rất khó diễn đạt, cảm giác khá kỳ lạ. Tôi không nghĩ ngợi thêm, quay trở về gia nhập cuộc trò chuyện của Ninh Hải và Khắc Khắc.
Bữa tiệc diễn ra khá dung hòa, giữa chừng Tiểu Hải đi vào nhà vệ sinh, Khắc Khắc liền nhích qua ngồi cạnh tôi nói:
“Nhạc Dịch, khai mau đi.”
Tôi nhìn nó, đôi mắt rất sáng sủa, huống chi lâu nay Khắc Khắc vẫn
được phong là ngàn ly không say mà, đâu giống như không tỉnh táo?!
“Khai chuyện gì?”
“Hớ!” Khắc Khắc tỏ vẻ như xem thường, “Còn giả bộ nữa sao? Có mệt không vậy?”
“Uống bao nhiêu ly rồi?”
“Đừng đánh trống lãng, tao đang hỏi mà, Ninh Hải đó, mày định thế nào?”
Tim tôi chùn xuống, im lặng. Tuy biết Khắc Khắc rất có thể đã nhận ra gì đó, nhưng đến khi thật sự phải mang ra để thảo luận, tôi vẫn cảm
thấy không thoải mái.
“Tao biết mày nghĩ gì. Ý kiến của tao là, nếu có dũng khí tiếp nhận,
thì hãy nắm bắt cơ hội; Nếu không thì đừng làm tổn thương Ninh Hải. Tuy
chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng Ninh Hải thật sự là một cô gái rất tốt,
đừng tổn thương người ta.”
“Tao không biết.”
“Tao biết ngay mày sẽ tỏ thái độ này mà, bao nhiêu năm rồi mày vẫn cứ cái kiểu này, chết không chết sống không sống! Bỏ đi bỏ đi, không thèm
nói nữa, nghe ý trời vậy. Có câu… của mày thì chạy cách mấy cũng không
thoát, không phải của mày thì có giữ cũng chẳng được lâu.”
Khắc Khắc dứt lời thì lắc đầu ngồi về chỗ, đúng lúc Ninh Hải quay về, câu nói “Không phải của mày thì có giữ cũng chẳng được lâu” ấy khiến
tâm trạng tôi trở nên tệ hơn. Tự tôi biết nếu thật sự có một ngày để tôi nhìn thấy Tiểu Hải thuộc về một người khác, dẫu cho là một người đàn
ông đi nữa, thì cảm giác của tôi cũng chỉ có một: không đành lòng.
Sau bữa tiệc, nhóm người Trần Đam lại rủ nhau đi hát karaoke, tôi
không muốn đi, một mặt vì ghét đông người, hai là… tôi thật sự không có
tâm trạng. Vừa đứng dậy tôi đã cảm thấy mình như đi trên mây, hai chân
mềm nhũn, cơ hồ là không trụ vững. May thay đầu óc vẫn còn tỉnh táo, tôi biết, Ninh Hải đã đỡ lấy tôi. Trần Đam tiễn chúng tôi ra ngoài, gọi một chiếc taxi, Ninh Hải cũng đã uống rượu, đành để xe lại đây thôi. Vừa mở cửa là tôi chui ngay vào xe, sau đó nghe thấy Ninh Hải báo địa điểm với tài xế, là Học viện Kiến trúc. Tôi không nói cụ thể địa chỉ nhà của
mình, mà chỉ ngã lưng ra ghế, nhắm mắt lại, chỉ mong xoa dịu cơn đau đầu đang ập đến từng cơn dưới tác dụng của chất cồn.
Trong mơ màng, tôi cảm nhận được Ninh Hải tựa vào vai tôi, mái tóc
lướt qua cổ tôi có cảm giác nhồn nhột. Tay của Ninh Hải đặt trong tay
tôi, vẫn mát lạnh như ngày nào. Tôi cảm thấy lòng yên bình hơn, đầu cũng không đau như lúc nãy. Đột nhiên, bên tai vọng lên tiếng nói khe khẽ:
“Lạc Dịch, mình không biết nhà cậu ở đâu, về ký túc xá của mình nghỉ tạm được không?”
Mùi hương thoang thoảng hòa cùng mùi rượu truyền đến, tim của tôi
chợt lỡ mất một nhịp. Tôi và Ninh Hải không phải chưa từng thân mật như
vậy, nhưng trong tình huống này, không khí như bị dán lại bởi hồ. Tôi
“ừm” một tiếng, ngồi thẳng dậy, quay sang quàng tay qua vai của Ninh
Hải, nhìn vào mắt cậu ấy.
Không biết là vì tác dụng của cồn, hay vì tư thế này của tôi mang ý
nghĩa quá mập mờ, hai má của Ninh Hải thình lình ửng hồng, cúi mắt xuống không dám nhìn tôi, hàng mi khẽ chớp mở, tôi nghe Tiểu Hải nói:
“Cậu làm gì thế? Say đến vậy mà còn không ngồi yên, nhìn gì chứ?”
Tôi lấy hết dũng khí, song vẫn không dám vượt mức, cuối cùng chỉ hôn
nhẹ lên trán Tiểu Hải. Sau đó buông tay ra, dựa trở về ghế, miệng thì
cười. Mặt tôi nóng hổi, tôi tin giờ đây nó không khác gì bộ phận nào đó
của chú khỉ.
Ninh Hải vẫn chưa kịp có phản ứng, cậu ấy quay người nhìn ra cửa sổ,
còn tôi thì ngồi cười một mình. Một lúc sau, bàn tay man mát của Ninh
Hải lại chủ động đặt vào lòng bàn tay của tôi. Tôi phát hiện, mượn danh
say rượu, thật sự có thể làm nên rất nhiều việc.
Tiếc thay, tôi không thể tiến thêm bước nữa. Điện thoại của mẹ đã gọi đến, nghe ra được tôi đã say rượu, mẹ rống lên liên hồi, suýt làm thủng chiếc điện thoại của tôi. Tôi mang gương mặt trắng bệch quay lại nhìn
Ninh Hải, rằng tôi phải về nhà thôi, nếu như ngày mai cậu ấy còn muốn
nhìn thấy tôi.
Ninh Hải bật cười trêu ghẹo: “Sợ mẹ đến vậy sao? Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chịu thôi, ăn của người mà, mình ăn cơm mẹ nấu hai mươi mấy năm rồi, có thể không sợ sao.”
Ninh Hải không nói thêm nữa, tôi báo với tài xế địa chỉ khu nhà tôi ở rồi quay lại nhìn Tiểu Hải, trái tim tham vọng bỗng chốc an phận trở
lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT