“Bờ vai rất mỏng manh, nhưng tôi lại cảm thấy, đủ để nương tựa.”
Hai người đến với nhau, nếu người yêu trước định sẵn sẽ là người thua cuộc, vậy tôi đã thua một cách triệt để.
Cậu ấy không bao giờ biết rằng, tôi yêu cậu ấy, đã lâu đến mức nào.
Thật ra, hai chúng tôi đã có rất nhiều lần đi ngang qua nhau rồi
chăng. Lên lớp, xuống lớp, giờ thể dục, thậm chí là khi vào nhà vệ sinh. Hai cô gái ở hai lớp học sát bên nhau, cơ hội chạm mặt không thể nào
không có.
Song, không có giao điểm.
Tôi không có, tin rằng cậu ấy cũng không.
Khách quan mà nói, cậu ấy rất bá đạo và ngang ngược. Hì hì, chính cậu ấy cũng thừa nhận điều này. Đó là một tính cách rất cuồng ngông, luôn
lấy mình làm trung tâm, những người khác đều phải nghe theo lời mình. Và người có tính cách như vậy, sẽ không để tâm chú ý đến những người không liên can.
Cậu ấy đi vào lòng tôi, là một sự ngẫu nhiên.
Một buổi chiều rất đỗi bình thường, tôi trở ra từ lớp Anh văn nâng
cao sau khi phụ giáo viên chấm bài, vội vã chạy đi ăn cơm để không bị
trễ giờ tự học buổi tối. Sân vận động lúc này vô cùng yên tĩnh, tôi ôm
chặt sách trong người, cắm cúi đi thật nhanh, vừa rẽ qua con đường ở
trước cổng sân vận động, tôi đã trông thấy cậu ấy.
Hoàng hôn rất đẹp, ánh sáng màu đỏ cam làm chiếc bóng bị kéo ra dài
thật dài. Có vẻ như cậu ấy vừa kết thúc buổi tập luyện, và đang bước
xuống các bậc thềm, trên đầu là chiếc khăn lông rất to, bàn tay đặt trên đó không ngừng lau lau vò vò.
Áo thun màu đen, quần thun vải mềm màu xám, chân trần với đôi dép
kẹp, vai đeo cặp chéo, đôi giày thể thao bị cậu ấy buộc lòng thòng trên
đó.
Khi tóc đã khô, cậu ấy kéo chiếc khăn lông xuống, ngẩng đầu lên.
Giây phút ấy, tôi chợt dừng bước, thừ người ra đó, ánh mắt nhìn cậu ấy thậm chí có hơi lưu luyến.
Vóc người cao, gầy nhưng khỏe khoắn, mái tóc hơi ẩm, làn da sạch sẽ,
đôi mắt hơi nheo lại vì đi ngược nắng, phong thái ung dung và điềm tĩnh.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đi dép kẹp ở trong trường, mà thần thái lại có thể thoải mái thong dong đến như vậy.
Yêu một người, có khi chỉ vì cảm giác của một khoảnh khắc nào đó. Có
lẽ có rất nhiều người cảm thấy không chân thật, nhưng tôi tin.
Không cố ý suy nghĩ đến những vấn đề cấm kỵ hay kết quả gì, đơn giản
thôi, nhưng lại không thể tự khống chế, tôi bắt đầu tìm kiếm con người
ấy.
Giờ tập luyện của đội bơi lội kết thúc vào lúc 5 giờ 30, tắm rửa thay đồ khoảng hai mươi phút, vậy nên mỗi ngày, tôi đều xuất hiện đúng giờ
trên con đường bóng râm cạnh sân vận động lúc 5 giờ 50.
Chỉ vì, muốn nhìn thấy cậu ấy.
Có lúc cậu ấy sẽ đi cùng một nhóm người, khi lại chỉ đi một mình. Tôi luôn có thể xác định vị trí của cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. Những khi
có người, cậu ấy sẽ chuyện trò rất vui vẻ rất sống động, những lúc một
mình, cậu ấy lại rất nhàn rỗi và tự tại.
Và tất cả, đều khiến tôi rung động.
Tôi từng nhìn thấy một người bạn chạy từ phía sau đến rồi nhảy lên
lưng của cậu ấy, khiến cậu ấy không thể không cúi khom người xuống.
Người bình thường chắc phải nổi giận rồi chăng? Ngay cả tôi cũng không
nhịn được mà chau mày.
Vậy mà cái xuất hiện trên gương mặt ấy lại là nụ cười ôn hòa, tay xoa xoa lên bờ vai bị đau, song lại chẳng hề để tâm.
Trái tim của tôi, thấp thoáng cảm thấy dễ chịu, và mềm nhũn.
Nhưng cậu ấy không nhìn thấy tôi. Hoặc là có nhìn thấy, nhưng không để ý.
Về sau khi đã đến với nhau, tôi từng hỏi cậu ấy. Quả nhiên là không hề có ấn tượng.
Đã nói trên kia rồi, cậu ấy rất ngang ngược và bá đạo. Rất nhiệt tình trong việc ra tay tương trợ.
Tôi từng nhìn thấy cậu ấy cãi nhau với người khác, ánh mắt rất hung
tợn, cằm thì nhỏm lên, môi thì cố làm ra dáng như bị trề, vẻ mặt ấy thật sự rất tức cười.
Tôi cười thầm trong bụng, bề ngoài lại tỏ ra rất nghiêm túc, bởi vì đối tượng tranh cãi với cậu ấy, là bạn cùng lớp của tôi.
Thao thao bất tuyệt, nói rất lý lẽ. Tôi kinh ngạc, thành tích thi
biện luận của lớp này tệ như vậy, sao lại không cử cậu ấy lên thi nhỉ?
Chắc chắn sẽ áp đảo quần hùng.
Trường chúng tôi có một người đàn ông chuyên chuyển nước khoáng vào
lớp học, mỗi khi người đó không đến thì sẽ có một phụ nữ độ khoảng năm
mươi tuổi làm thay ông ấy. Thùng nước to như vậy, chắc chắn là rất nặng. Nam sinh cao to đi đi lại lại rất nhiều, vẫn phớt lờ như không nhìn
thấy.
Nhưng cậu ấy đã bước tới giúp đỡ, một tay giữ lấy miệng thùng, tay
còn lại nâng đáy thùng, cái thùng trong suốt ấy cơ hồ được cậu ấy ôm hết vào lòng, bước chân đi trên cầu thang nghe rõ tiếng “lạch bạch”.
Tôi đi theo ở phía sau, chứng kiến cậu ấy cùng người phụ nữ không ngừng nói lời cảm ơn kia đi vào lớp học đang cần nước.
Vẫn tiếp tục đi, chỉ là cố ý bước chậm lại, bởi vì tôi biết, cậu ấy sẽ trở ra.
Khi lướt ngang qua nhau, tôi nghe thấy hơi thở hổn hển của cậu ấy,
bình nước đó rất nặng, chí ít đối với một người con gái, nó tuyệt đối
không phải chuyện dễ dàng. Tôi vờ như rất tự nhiên mà nhìn qua gương mặt ấy, bấy giờ làn da trắng trẻo của cậu ấy căng lên hồng hào, bàn tay đưa lên lau mồ hôi dính trên trán.
Bờ vai rất mỏng manh, nhưng tôi lại cảm thấy, đủ để nương tựa.
Khi kỳ thi tốt nghiệp chỉ còn cách chúng tôi hơn hai tháng, tôi bỗng dưng cảm thấy bối rối và hoang mang.
Nhưng vẫn chỉ biết lẳng lặng ôn tập, mong sao nỗi hoang mang này sẽ tự động biến mất.
Mãi đến khi các bạn ở lớp thể thao và nghệ thuật đều đã cơ bản quyết định hướng đi, tôi mới biết mình đang sợ hãi điều gì.
Thành tích của cái tên đáng ghét này thật sự đáng “kinh ngạc”, đặc biệt là môn Anh văn.
Tôi từng nhìn thấy bài thi của cậu ấy, trang hai sạch trơn, còn trang trắc nghiệm thì tô đen như đang xây nhà.
Nếu phải xa nhau, tôi phải làm sao đây? Nhưng đã từng quen nhau đâu, sao lại có chuyện xa nhau?
Giao phó cho thời gian, sau đó lãng quên ư?
Cũng chỉ có thể như thế. Cứ xem như là một ký ức thời niên thiếu, rất nhiều năm sau không chừng còn có thể lấy ra hồi tưởng lại. Để rồi vào
ngày kỷ niệm trường, hoặc giả có thể nhìn thấy cậu ấy của tuổi trung
niên.
Không cảm thấy đau, chỉ là, trong lòng rất đắng.
Vậy nên khi nghe thấy tin tức cậu ấy nhận được giấy tuyển sinh đặc
cách của Đại học **, chỉ cần các môn xã hội đạt tiêu chuẩn thì sẽ được
nhập học. Nỗi hoang mang trong tôi liền biến mất, tôi bắt đầu học theo
cậu ấy, bình tĩnh và ung dung mà làm những bài luyện thi đau đầu. Ngôi
trường ấy cũng nằm trong Top trọng điểm, tôi chắc chắn phải vào.
Lạc Dịch, cậu chạy không thoát đâu.
Có một vấn để nhỏ xảy ra khi điền nguyện vọng, thành tích của tôi có
thể vào trường tốt hơn. Ý kiến của ba mẹ là tôi nên thử xông thẳng vào
trường tốt nhất, nhưng tôi vẫn kiên trì quan điểm an toàn. Hì hì, thật
ra không phải vì an toàn, mà là vì cậu đấy.
Tôi không vội vàng, cũng không cố tình làm gì. Chỉ là, khi cần thiết phải tiến lên một bước, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội.
Giao điểm, nhiều lúc cũng cần phải có người chủ động, tôi không ngại
chủ động. Chủ động có thể rút ngắn thời gian đi đến tình cảm, có những
lúc, không cần phải từ từ.
Nhưng mà cậu ấy, lại nhát gan quá đấy.
Còn biết lẩn tránh tôi nữa. Vậy có nghĩa là…? Đối với cậu ấy, hoặc có thể nói ở trong lòng cậu ấy, giữa chúng tôi… là có thể xảy ra chuyện gì đó rồi chăng?
Không biết nên oán hay nên vui. Chỉ là khi không được nhìn thấy, trong lòng cứ cảm thấy buồn phiền.
May là cậu ấy không đủ kiên trì. Cũng may.
Vì vậy mỗi khi tôi cần, cậu ấy đều sẽ xuất hiện đúng lúc, điều này khiến tôi rất an lòng.
Từ nhỏ đến lớn, nếu muốn đạt được điều gì, tôi đều nỗ lực hết mình, tình yêu cũng vậy.
Tận sức mình, và nghe ý trời.
Chia ly, xảy đến hết lần này đến lần khác, tôi không thể ngăn cản.
Đời người, tình yêu là thứ không thể thiếu, song không phải là toàn bộ
của cuộc sống.
Tôi sẽ nối lại mỗi một đoạn đứt quãng ấy.
May mắn cho tôi, đó đều là điểm đứt tiếp diễn, không phải hàn nối lại từ đầu.
Nếu không, chắc sẽ cực lắm nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT