Khắc Khắc rất trượng nghĩa, nó dọn về nhà của mình và cho chúng tôi
mượn tạm căn hộ này. Mục tiêu của tôi là bồi bổ lại sức khỏe cho Ninh
Hải, vì vậy mỗi buổi sáng tôi sẽ thức dậy đi ra chợ mua ít rau quả và
hải sản tươi, làm đủ các món cho Ninh Hải ăn. Tôi không giỏi chuyện bếp
núc, cơ bản là vẫn còn trong giai đoạn tập sự, nhưng tôi rất cố gắng,
hơn nữa cảm thấy vô cùng vui sướng. Đã rất lâu rồi tâm trạng không được
thoải mái như vậy, cuộc sống của tôi dường như lại đã có hy vọng. Tôi
đeo tạp dề đi đi lại lại trong bếp, vừa làm vừa ngâm nga vài câu hát,
trông mong cho sức khỏe của Ninh Hải có thể ngày một khỏe hơn, có thể
làm lại cô gái xinh đẹp, rạng ngời, tự tin và ung dung như trước đây.
Nhưng sự thật lại không như thế, chẳng bao lâu tôi phát hiện sự việc
không lạc quan như tôi tưởng. Trước tiên, chính bản thân Ninh Hải đã là
một vấn đề. Sự việc đó mang lại tổn thương quá lớn đối với Ninh Hải, tạo nên nỗi ám ảnh rất nghiêm trọng về tâm lý. Cậu ấy trở nên nhạy cảm lạ
thường, thường xuyên vì một câu nói vô ý của tôi mà suy diễn lung tung. Ở trước mặt tôi, Tiểu Hải luôn tỏ ra rất cẩn trọng, có thể nói là sống mà nhìn sắc mặt của tôi, một cử chỉ khác thường của tôi cũng sẽ khiến cậu
ấy bất an. Nghiêm trọng hơn nữa là, Tiểu Hải không ngủ được.
Ban đầu tôi không hề nhận ra điều này. Lâu nay tôi vẫn ngủ rất say,
hơn nữa còn là ngủ thẳng giấc đến sáng, nếu không phải có tình trạng đặc biệt gì đó tôi sẽ không thức dậy giữa đêm. Có một hôm, đứa đầu bếp nhập môn như tôi vì lỡ tay nêm quá nhiều muối, dẫn đến việc uống quá nhiều
nước, cuối cùng làm cho nửa đêm phải thức dậy. Khi mở mắt ra tôi vẫn còn hơi mớ ngủ, quay sang nhìn Ninh Hải nằm ở bên cạnh theo thói quen, lập
tức, con sâu ngủ của tôi biến đi đâu mất dáng. Tiểu Hải… đang mở mắt
sáng trưng nhìn tôi.
“Hải.” Tôi khẽ gọi.
“Ừm.” Tiếng đáp lại nhẹ đến cơ hồ không thể nghe thấy, nhưng Tiểu Hải đích thực đang trả lời tôi, vậy cũng có nghĩa là, cậu ấy quả thật đang
thức.
“Sao lại không ngủ?”
“Không ngủ được.”
“Buổi sáng ngủ quá nhiều à?”
“Không.”
“Vậy sao lại không ngủ được?”
“Không sao đâu.”
Tôi liên tưởng đến việc trạng thái tinh thần của Ninh Hải đến nay vẫn không có khởi sắc gì, bèn như bừng tỉnh mà hỏi cậu ấy:
“Hải, có phải bấy lâu cậu đều không ngủ được không?”
“Không đâu, ngủ được một chút.”
Ninh Hải nói xong thì quay sang hướng khác như để che giấu gì đó, tôi cũng không thể hỏi thêm gì, nhưng, tôi đã bắt đầu chú ý. Đêm hôm sau,
tôi cố tình không để mình ngủ say. Quả nhiên, Ninh Hải không hề đi vào
trạng thái nghỉ ngơi. Hơi thở không điều hòa, những động tác trở người
liên tục đều nói lên một điều: cậu ấy đang thức. Mãi đến nửa đêm, Ninh
Hải ngồi dậy rời khỏi giường, trong bóng tối, tôi hé mắt nhìn cậu ấy,
gương mặt của Tiểu Hải dưới ánh trăng mang một thần sắc bơ phờ, ánh mắt
không có tiêu điểm trông như đang mộng du. Cậu ấy đi tới ngồi xuống bệ
cửa sổ, đôi mắt thất thần nhìn ra bên ngoài.
Tôi sợ lắm, phải chăng đêm nào Tiểu Hải cũng trải qua như vậy, gương
mặt của cậu ấy khiến người khác đau xót. Tôi ho nhẹ một cái, rồi ngồi
dậy. Ninh Hải quay lại nhìn tôi, có hơi hoảng loạn.
“Mình làm cậu thức giấc ư? Mình chỉ muốn ra đây ngắm sao thôi, mình….”
Không để cậu ấy nói hết, tôi bước tới bồng Tiểu Hải ngồi lên đùi
mình, kéo chăn lại quấn lên người của cả hai. Thềm đá này quá lạnh rồi,
cơ thể của Ninh Hải vốn là hàn tính, bấy giờ càng thêm buốt giá.
“Mình cùng ngắm sao.”
“Tiểu Dịch…”
“Hải, nói cho tớ biết, có phải lâu nay cậu đều như vậy, không ngủ được, phải không?”
Ninh Hải ngã đầu vào vai tôi, im lặng rất lâu mới chịu trả lời.
“Ừm.”
“Bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa, rất lâu rồi.”
“Có phải là sau chuyện đó?”
“……đại khái là vậy….”
Tôi không hỏi thêm nữa, tôi đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống của
Ninh Hải trong khoảng thời gian ấy rồi, chả trách cậu ấy lại ốm đến như
vậy, chả trách thần kinh của cậu ấy lại suy nhược đến như vậy. Là tôi đã quá sơ xuất, tôi đón cậu ấy trở về nhưng vẫn chưa thể cho cậu ấy cuộc
sống lành mạnh.
“Không ngủ được sao lại không gọi mình dậy?”
“Mình có thể nhìn cậu ngủ mà, thấy cậu ngủ ngon như vậy mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Cậu cứ như vậy thì làm sao có tinh thần?”
“Mình cũng không muốn, nhiều lúc rõ ràng rất buồn ngủ rất buồn ngủ,
nhưng không hiểu sao kiểu nào cũng không ngủ được.” Tiếng thì thầm của
Ninh Hải vọng đến từ vùng cổ của tôi, cánh tay đang ôm lấy eo Ninh Hải
càng thêm siết chặt hơn.
“Ngày mai, mình vỗ cậu ngủ nha, chịu không?” Tôi cúi xuống, hôn lên bờ môi ấy.
“Ừm.”
Hôm sau, tôi đến tìm một người bạn, ba của bạn ấy là giáo sư khoa Tâm lý học, đồng thời cũng có một phòng khám tư nhân. Sau khi nghe tôi
trình bày lại tình trạng của Ninh Hải, vị bác sĩ tâm lý có mái tóc bạc
phơ ấy nói với tôi, Ninh Hải đã mắc chứng bệnh u uất. Mất ngủ chỉ là một trong những triệu chứng, sự đa nghi và nhạy cảm của Ninh Hải cho thấy
tâm lý của cậu ấy có vấn đề. Song tình trạng vẫn chưa phải rất nghiêm
trọng, chỉ cần có sự dẫn dắt và chữa trị kịp thời, rất có khả năng sẽ
khỏi bệnh, trái lại thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Bác sĩ cho tôi một ít tư liệu, bảo tôi đừng quá khẩn trương, phải có
lòng kiên nhẫn thì mới giúp được người bệnh, đồng thời còn dạy tôi không ít phương pháp. Không khẩn trương? Nói ra cũng để gạt người thôi, tôi
không cách nào bảo mình từ tốn và bình tĩnh. Nhưng, tôi nhất định phải
kiên cường, trong việc lần này, tôi không thể dựa dẫm vào ai khác.
Tôi lên mạng tìm kiếm rất nhiều cách trị liệu chứng mất ngủ, rồi so
sánh từng cái một. Thuốc thì tuyệt đối không thể dùng rồi, vậy chỉ còn
cách đặt tâm huyết vào ẩm thực và sinh hoạt thôi. Đèn trong phòng ngủ
được tôi thay bằng loại có ánh sáng và màu sắc dịu hòa, những đồ dùng
trang trí sặc sỡ bị tôi cất đi hết, rèm cửa được thay bằng loại chắn
nắng. Sau bữa tối, tôi sẽ kéo Ninh Hải ra ngoài tản bộ, dụ cậu ấy chạy
nhảy để cơ thể mệt nhừ. Trước khi ngủ, tôi sẽ cùng Ninh Hải tắm nước
nóng, rồi chuẩn bị một ly sữa ấm. Sau khi nằm lên giường, tôi sẽ ôm lấy
Tiểu Hải và trò chuyện về những đề tài nhẹ nhõm, tay thì vuốt ve, vỗ về
lên người cậu ấy, giúp cậu ấy thả lỏng tinh thần. Thậm chí, khi điều
kiện sức khỏe cho phép, tôi sẽ quấn quýt với Tiểu Hải. Mệt mỏi có thể
đẩy nhanh cơn buồn ngủ, và tôi cũng có thể dùng phương pháp này để nói
với Tiểu Hải, tôi yêu cậu ấy. Sẽ không do dự nữa, tôi không còn bất kỳ
lý do gì để nghi ngờ, ngoài Ninh Hải ra, trên đời này sẽ không còn ai có thể yêu tôi như vậy nữa.
Một thời gian sau, phương pháp này dường như bắt đầu có hiệu quả.
Buổi tối, Ninh Hải đã có thể ngủ được một lúc, mặc dù không nhiều, nhưng cậu ấy có thể ngủ đã là một niềm hạnh phúc lớn lao đối với tôi. Ngày
thường, tôi cố gắng không nói về những đề tài nhạy cảm, ngoài việc đi
làm và về nhà, thời gian còn lại tôi đều ở bên cạnh Ninh Hải, cùng cậu
ấy làm những việc cậu ấy thích. Thật lòng mà nói, rất mệt, nhưng tôi cam tâm tình nguyện vả lại còn rất vui vì nỗi mệt nhọc này. Ninh Hải không
đi làm nữa, tôi cũng cảm thấy nên để cậu ấy nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Chí ít chúng tôi không có nguy cơ về tài chính, cho dù là cơm canh đạm bạc thì sao, chỉ cần được ở bên nhau, mọi việc khác đều không phải vấn đề.
Vào một ngày chủ nhật, Ninh Hải chợt nảy ý muốn làm sushi, đương
nhiên là tôi nghe theo rồi. Nhưng ở nhà không có rong biển, tôi bèn thay quần áo rồi chạy xe ra siêu thị, tiện thể mua một ít đồ dùng khác.
Khi xách đồ đi lên lầu thì tôi đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ.
Trong lòng có hơi nghi hoặc, ngờ đâu vừa rẻ sang hành lang, trước mặt đã xuất hiện mẹ của Ninh Hải và Ninh Tâm.
Bà Ninh già đi rất nhiều, phảng phất như đã già hơn mười mấy tuổi so
với gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng của trước đây. Tôi không biết có
thể nói gì, ở trước mặt mẹ hiền, người làm con như chúng tôi nói sao
cũng là kẻ ích kỷ.
“Nhạc Dịch.” Ninh Tâm mở lời.
Tôi cười miễn cưỡng.
“Mẹ không an tâm Kiêu Kiêu một mình nên muốn đến gặp nó.”
Tôi tiến tới, lấy chìa khóa ra mở cửa. “Vào đây đi, Tiểu Hải đang ở trong nhà.”
“Chúng tôi đã bấm chuông rồi, nhưng nó không chịu mở cửa.”
Động tác xoay tay cầm của tôi hơi khựng lại một lúc, cuối cùng vẫn
đẩy cửa ra. Họ đi vào theo tôi, thần sắc của bà Ninh hơi nôn nóng, tôi
mời họ ngồi rồi đi vào bếp.
Ninh Hải đang đứng trước bếp, không có phản ứng gì. Tôi bước tới ôm lấy cậu ấy từ phía sau.
“Mẹ cậu đến rồi.”
Ninh Hải không trả lời.
“Ra ngoài đi, họ đến là để thăm cậu.”
“Không.”
“Nghe lời nào, đừng như vậy. Đâu thể nào suốt đời không về nhà đúng không? Đừng làm vậy với mẹ.”
Động tác trên tay vẫn không ngừng, nhưng đôi mắt của Ninh Hải đã sóng sánh lệ.
“Kiêu Kiêu….” Giọng nói của bà Ninh vọng ra từ cửa nhà bếp, tôi vội
vàng buông tay và xoay người Ninh Hải ra ngoài. Ninh Hải không chịu,
song vẫn bị tôi nửa khuyên nửa ép mà đẩy ra đối mặt với mẹ.
“Ra ngoài đi, ra ngoài nói chuyện với mẹ một lúc nhé.” Tay tôi đặt ở eo của Ninh Hải, khẽ đẩy cậu ấy về trước.
Ninh Hải có hơi chần chừ mà tiến lên, khi đến gần, bà Ninh giơ tay ra muốn nắm tay Ninh Hải, nhưng bị cậu ấy lẩn tránh. Không khí có hơi
ngượng ngạo, song suy cho cùng Ninh Hải cũng đã không quá kháng cự.
Chờ khi họ đều đã ngồi vào sô pha, tôi muốn lánh mặt một lúc thì Ninh Hải chợt nắm lấy tay tôi.
“Mình không đi đâu hết, mình vào bếp cắt trái cây, hửm?” Tôi vỗ nhẹ lên tay Tiểu Hải trấn an.
Khi tôi làm hết mọi việc trong bếp và bưng mâm trái cây ra ngoài thì
gương mặt của ba mẹ con họ đều đã đẫm lệ. Tôi vờ như không nhìn thấy,
đặt trái cây xuống thì quay lưng định về phòng.
“Nhạc Dịch, con ngồi xuống đi.” Bà Ninh khàn giọng nói. Tôi nhìn Ninh Hải một cái, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
“Khí sắc của Kiêu Kiêu đã tốt hơn rất nhiều, cũng nhờ có con.”
Tôi không biết bà ấy sẽ nói gì tiếp theo, nên không biết phải đáp lại như thế nào, đành nhoẻn miệng cười một cái rồi im lặng.
“Dì đã hỏi rồi, đây là nhà của bạn con, hai con không thể ở mãi trong nhà của người ta được. Khu Vân Hoa vẫn còn một căn nhà của chúng ta,
hai con dọn sang đó đi.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của bà Ninh. Đôi mắt đỏ hoe và mái tóc lấm tấm bạc của bà nói cho tôi biết, đây là một người mẹ đã hết lòng
với con gái. Ai đã làm sai? Ai đến trả lời tôi câu hỏi này? Rốt cuộc là
lỗi của ai?
Tôi quay lại nhìn Ninh Hải, “Cháu nghe theo Tiểu Hải. Cậu ấy chịu dọn thì cháu sẽ dọn, nếu cậu ấy không chịu, cháu sẽ nghĩ cách. Bọn cháu có
thể thuê phòng trọ.”
“Dì biết con cũng là thật lòng thật dạ, đã đi đến bước này, dì cũng
không quản thúc được nữa. Về mặt vật chất, hy vọng hai con có thể hiểu
cho tấm lòng của người làm mẹ đã từng tuổi này vẫn còn bận tâm vì con
cái, đừng từ chối nữa.” Bà Ninh lại rơi lệ, tôi trưng mắt nhìn sàn nhà,
không biết nói gì.
“Chuyện của hai con, đi bước nào hay bước đó vậy, về phía ba của Ninh Hải, dì sẽ cố gắng thuyết phục, hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho
Kiêu Kiêu, hãy chăm sóc cho nó….”
“Mẹ….” Ninh Hải xòa vào lòng mẹ, buông tiếng khóc nức nở.
Tôi bịt mặt lại, nước mắt luồn qua kẽ tay, rơi xuống nền nhà.
Căn nhà ở khu Vân Hoa vốn dĩ là quà cưới của Ninh Hải, sớm đã được tu sửa hoàn chỉnh, chỉ vì lâu quá không có người ở nên mới bám nhiều bụi
trần. Tôi và Ninh Hải dùng hết một ngày để thu dọn nơi này, mỗi một ngóc ngách đều bị chúng tôi lau chùi sạch sẽ. Nhìn không gian thoáng mát như thế, tâm trạng của tôi cũng vui hơn.
Dọn nhà mới, theo thông lệ phải đãi tiệc tân gia. Chúng tôi không
tiện mời quá nhiều người, vì vậy chỉ gọi cho Trần Đam và Khắc Khắc. Thái độ của Ninh Hải đối với Trần Đam đã được cải thiện sau vài lần khuyên
nhủ của tôi, tuy vẫn còn hơi lạnh nhạt, song không còn bài xích nữa. Từ
buổi chiều chúng tôi đã bắt đầu bận rộn, tôi và Ninh Hải cùng xuống bếp, cậu ấy làm những món mà ba đứa chí cốt chúng tôi đều thích ăn, đúng bảy giờ, thức ăn vừa bày lên bàn thì chuông cửa cũng đồng thời vang lên.
Tôi chạy ra mở cửa, đi đầu là Khắc Khắc, nét mặt có hơi không vui.
Tôi tưởng nó lại sao nữa rồi, chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy người đứng
bên cạnh Trần Đam — Vương Nghiên.
Chững ra một lúc, song cũng không nói gì, tôi mời họ vào nhà. Ninh
Hải đi ra nhìn thấy mọi người cũng có hơi ngạc nhiên, nhất thời không ai nói được lời nào. Giây lát sau, tôi chợt nhận ra dẫu sao mình cũng là
chủ nhà, tôi phải tiếp đãi họ mới đúng.
“Mọi người ngồi đi. Đều là người một nhà cả, cứ tự nhiên ha.”
Trần Đam gượng cười nói: “Tiểu Nghiên nói lâu rồi không gặp Ninh Hải, nên muốn qua đây chơi cùng.”
“Được rồi được rồi, tới cũng tới rồi còn nói gì nữa? Cơm xong chưa?
Ha ha, không khách sáo đâu nha, đói chết đi được.” Khắc Khắc vừa nói vừa chạy tới bàn ăn, vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh và gọi: “Ninh Hải, qua
đây ngồi chỗ này nè.”
Thế là mọi người cùng vào chỗ, đây là bàn ăn dài, tôi ngồi ở ghế chủ
nhà, đối diện là Ninh Hải. Bên trái là Trần Đam và Khắc Khắc, bên phải
là Vương Nghiên. Ninh Hải mang canh ra, múc cho mỗi người một chén rồi
mới ngồi xuống.
Khắc Khắc cầm muỗng lên hớp ngay một miếng rồi chậc chậc thành tiếng: “Ninh Hải à, tay nghề không thua kém gì năm xưa nhá! Cái bao tử này bị
món kimchi hành hạ cũng đủ lắm rồi, ha, vẫn là món Trung Hoa của chúng
ta dễ ăn hơn.”
Ninh Hải cười nói: “Vậy thì phải ăn nhiều một chút đó.”
“Đương nhiên rồi, không khách sáo đâu!”
“Căn nhà này trông cũng được lắm đó.” Trần Đam nhìn quanh một vòng rồi nói với tôi.
“Ừm, hai người ở là vừa đủ.”
Đều là những câu chuyện trò rất đời thường, chúng tôi rất ăn ý mà
không nhắc về những chủ đề thương tâm. Thỉnh thoảng tôi lườm qua Vương
Nghiên, song không nói gì. Nhưng rồi đột nhiên, Vương Nghiên mở miệng,
còn là một câu nói làm mọi người kinh hoàng.
“Nhạc Dịch, xem ra cơ hội của em càng ngày càng nhỏ rồi.”
“Cô nói lung tung gì vậy?” Khắc Khắc cầm đũa chỉ vào Vương Nghiên. Vương Nghiên không phản bác lại mà chỉ nhìn tôi.
Tôi buông đũa, dùng khăn giấy lau miệng rồi ngước lên nhìn cô ấy.
“Cô vốn không có cơ hội, sao lại có chuyện lớn hay nhỏ.”
“Em đề nghị được cạnh tranh công bằng.”
“Tiểu Nghiên!” Trần Đam có hơi nổi nóng.
Không khí như ngưng đọng, không ai nói thêm lời nào nữa. Tôi vội vàng nhìn Ninh Hải, cậu ấy không biết bên trong có uẩn khúc gì, tôi sợ cậu
ấy sẽ hiểu lầm. Tiểu Hải lúc này đang cúi đầu lột vỏ hạt dẻ mà Khắc Khắc mang tới, tôi thích ăn món đó, nhưng lại lười, chỉ khi nào có ai lột
sẵn thì mới ăn.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, không khí căng thẳng lan tỏa. Tôi cảm giác cổ họng của mình như đã bị nghẹn lại.
“Tôi không thể cạnh tranh công bằng với cô.” Ninh Hải nói nhỏ.
“Ninh Hải, không phải như cậu nghĩ….” Tôi muốn giải thích.
“Mình biết. Mình đang nói với Vương Nghiên.”
Tôi bèn im lặng.
“Tôi không thể cạnh tranh công bằng với cô, bởi vì tôi không còn khả
năng thua thêm lần nữa. Ngoài Lạc Dịch ra, cuộc sống của tôi đã không
còn trọng tâm. Thật lòng mà nói, tôi rất hối hận vì sao trước đây lại
yêu cậu ấy, nhưng… yêu đã yêu rồi, tôi không có cách nào khác. Cô vẫn
còn trẻ, cuộc sống rực rỡ vẫn đang chờ cô, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội
để theo đuổi. Vì vậy, xin hãy buông tha Lạc Dịch, bất kể trước đây từng
xảy ra chuyện gì, xin hãy để cậu ấy lại cho tôi, đây đã là cái duy nhất
của tôi rồi.”
Tôi đứng dậy, bước tới bên Ninh Hải, ngồi xổm xuống, cầm khăn lau hết vệt lọ đen mà hạt dẻ để lại trên tay Ninh Hải. Từng chút một, tỉ mỉ và
nghiêm túc. Sau khi lau xong, tôi đưa bàn tay ấy đặt đến môi của mình và hôn nhẹ lên đó. Suốt quá trình này, tôi không nhìn bất kỳ ai, không ai
nằm trong mắt của tôi, chỉ ngoài Ninh Hải, trong mắt và trong tim tôi,
chỉ có Ninh Hải.
Tuy vậy, tôi vẫn phải đối mặt với một vấn đề rất lớn, đó chính là gia đình của tôi. Sau khi tôi bị thương, ba mẹ đã dung túng cho tôi rất
nhiều, không bao giờ nhắc lại chuyện cũ với tôi, nhưng không có nghĩ là
họ có thể chấp nhận một tình yêu như thế. Gia đình của tôi cũng giống
như những gia đình bình thường khác, không giàu có, cũng không có những
chuyện bậy bạ lung tung. Ba mẹ tôi đều là những con người lương thiện và chính trực. Họ cố gắng làm việc, tiêu xài tiết kiệm, chăm lo gia đình,
họ cho tôi một mái ấm vô cùng hạnh phúc, một cuộc sống tuy không xa hoa
nhưng đủ sung túc. Thế giới của người đồng tính, họ chưa từng tiếp xúc
và cũng không hiểu, trong mắt của họ, thế giới ấy ở rất xa rất xa. Nếu
đó là chuyện của người khác, hoặc giả họ có thể chấp nhận, nhưng nếu là
đứa con duy nhất của mình bước lên con đường này, vậy thì dù có thế nào
họ cũng không cho phép. Việc Ninh Hải trở về, tôi lựa chọn che giấu,
song, tình trạng thường xuyên qua đêm ở bên ngoài của tôi chẳng bao lâu
đã bị mẹ đoán ra.
Mẹ bắt đầu trần bày sự thật và giảng giải với tôi, từ luân thường đạo lý đến hiện tượng xã hội. Trong quan điểm của bà, tôi chẳng qua là đang bị mê hoặc, sẽ có một ngày tôi cảm thấy chán chường và muốn quay về với con đường tình cảm chân chính. Nhưng đến lúc ấy, có lẽ tôi đã lỡ mất độ tuổi đẹp nhất để kết hôn, và tôi sẽ đánh mất cuộc sống hạnh phúc cả
đời.
Người mẹ luôn mạnh mẽ của tôi bỗng chốc rơi nước mắt khi nói những
lời này, cảm giác trong tôi không lời nào có thể diễn đạt. Tôi không thể từ chối, song cũng không nói được lời chấp nhận, cuối cùng chỉ có thể
cùng mẹ rơi lệ. Đau khổ, là nỗi đau khó lòng gánh chịu hệt như khi tôi
đánh mất Ninh Hải. Người sinh tôi dưỡng dục tôi, người đã dùng hết tâm
huyết nuôi nấng tôi, lại vì tôi mà dùng lệ rửa mặt, tôi phải kiên trì
bằng cách nào đây?
Mẹ ngủ không yên giấc, tiếng thở dài nặng nề, tiếng khóc bị kìm nén,
tất cả đều khiến tôi cảm thấy bất an. Cũng vì thế mà tôi không thể ở bên Ninh Hải mỗi ngày nữa. Đây là một sự giày vò thực thực tại tại, nó
khiến tôi hoảng hốt và bần thần. Tôi thường xuyên nhớ về những chuyện
lúc còn nhỏ, rồi nhớ đến những ký ức cùng Ninh Hải. Cảm giác ấy thật sự
không khác gì cuộc sống dưới địa ngục, tôi không biết rốt cuộc mình còn
có thể kiên trì trong bao lâu.
May thay, họ đều không ép tôi, dù rằng những lời thỉnh cầu ấy khiến
tôi đau khổ, nhưng chí ít… quan hệ gia đình không vì thế mà trở nên gay
gắt. Tôi là con một ở trong nhà, là toàn bộ niềm hy vọng của mẹ, tai nạn xe ấy đã khiến bà hoảng sợ lắm rồi, bà không dám cho tôi quá nhiều áp
lực nữa. Một thời gian sau khi nhận ra những đạo lý ấy không có tác dụng với tôi, mẹ bắt đầu dùng một phương pháp khác chuyển dời sự chú ý, hơn
nữa còn là điểm mấu chốt, có thể trực tiếp phá hoại mối quan hệ giữa tôi và Ninh Hải — Xem mắt.
Mẹ tôi tận dùng hết mọi mối quan hệ, người thân và bạn bè gần xa
không ngừng giới thiệu với tôi những người được cho là thanh niên ưu tú. Lời từ chối của tôi không địch lại nước mắt thỉnh cầu của mẹ, cuối cùng không tránh khỏi những cuộc gặp gỡ ngượng ngùng. Mỗi tuần, tôi đều nhận được một đến hai cuộc gọi từ mẹ trong lúc làm việc, bảo tôi hãy chuẩn
bị đến nơi nào đó để gặp người nào đó.
Tôi không có cách khác, đành gọi điện cho Ninh Hải nói với cậu ấy tôi sẽ đi đâu. Tiểu Hải luôn im lặng khi nghe tôi nói những lời ấy, hai
chúng tôi chỉ nắm chặt điện thoại trong tay, lắng nghe hơi thở của nhau, cảm nhận nỗi đau của mình, nỗi khổ của đối phương. Mỗi khi kết thúc
buổi xem mắt, về đến nhà, Ninh Hải đều cố chấp mang thức ăn khuya cho
tôi, nước mắt của tôi luôn không kìm chế được mà hòa vào thức ăn. Tiểu
Hải không làm nũng, cũng không khiến tôi khó xử, nỗi uất ức của cậu ấy,
tôi đều hiểu. Một bên là người thân, một bên là người yêu, tôi không thể lựa chọn, cũng không thể buông bỏ. Những lúc yếu ớt, tôi thường nghĩ,
nếu có thể chết trong vụ tai nạn ấy, phải chăng sẽ không cần chịu giày
vò như vậy nữa?
Đêm rất yên tĩnh, ánh trăng rọi vào phòng phủ lên làn da của Ninh Hải một luồng sáng. Mái tóc đã ngày một dài ra của Tiểu Hải xõa trên gối,
đó là một nét đẹp ninh tịnh hệt như thánh nữ. Tôi nhìn cậu ấy với ánh
mắt biếng nhác, tạm thời quên đi những phiền não trần thế. Tiểu Hải tựa
vào tôi, thì thầm trong tiếng khàn khàn:
“Lạc Dịch, nếu như có người thích hợp, cậu hãy kết hôn đi. Mình không ngại làm người tình, không ngại chia sẻ cậu với người khác. Mình sẽ ở
đây, mãi ở đây, chờ khi cậu nhớ đến mình, đến tìm mình, yêu mình. Như
vậy mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Trong bóng tối, tay tôi chợt mất hết toàn bộ sức lực mà tụt xuống từ
bờ vai gầy gò của Tiểu Hải. Cái duy nhất còn có thể di chuyển trong lúc
này, đang rời khỏi khóe mắt của tôi, không ngừng tuôn chảy, không ngừng
tuôn chảy……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT