Sau chuyện lần đó, tôi và Ninh Hải trở nên vô cùng thân thiết, ngoài
giờ học và giờ ngủ, cơ bản chúng tôi đều đi cùng nhau. Ninh Hải nhanh
chóng thu hút một bầy ong bướm, tôi cũng rất tự nhiên mà trở thành người mai mối hàng đầu. Thường xuyên có những chàng trai đến tìm tôi hỏi thăm tin tức của Ninh Hải mà không cần biết tôi có quen biết họ hay không,
thậm chí có người còn mang phần ăn đến ngồi cạnh chúng tôi trong căn
tin. Tôi rất nhiệt tình với công việc này, tự động biến mình thành một
thiết bị kiểm duyệt. Ai dáng vẻ bê bối mặt mầy khó ưa, chỉ mới đến vòng
của tôi thì đã bị “đá” văng đi chỗ khác, song khi nhìn thấy những người
có chất lượng, tôi sẽ cầm thông tin của người đó, hớn hở chạy tới quảng
cáo với Tiểu Hải.
Buổi tự học tối hôm ấy, tôi xách theo quyển “Đao Phong” chạy vào lớp
tự học của Tiểu Hải. Chờ cậu ấy ngồi xuống lấy sách vở ra đâu vào đấy
xong, tôi nằm bò ra bàn, mặt dán lên mặt bàn, mắt hướng về Tiểu Hải mà
nói: “Em gái nè, chị đây vừa tìm thấy một hắc mã hoàng tử, có hứng thú
nghe không?” Ninh Hải không trả lời, nhìn tôi một cái rồi tiếp tục lật
sách. “Hì hì, bên khoa Tin học đó, nhìn cũng được lắm, khá cao nhé, một
mét….”
“Lạc Dịch.”
“Hả? Có hứng thú á?”
“Tại sao cậu lại tên Lạc Dịch?”
“Hửm? Vì mình thích tên Lạc Dịch.” Tôi thấy lạ, sao tự nhiên lại
chuyển qua đề tài này, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Ba tớ học Nhạc,
mẹ họ Dịch, cho nên là Nhạc Dịch, không phải Lạc Dịch đâu nha, là
‘nhạc’, nhạc của âm nhạc.”
“Ồ.”
Thấy Hải không nói gì nữa, biết là đề tài đó đã kết thúc. Tôi e hèm một tiếng chuẩn bị tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Anh bạn đó…”
“Lạc Dịch.” (Lại là Lạc Dịch, từ lúc biết nhau đến nay cậu ấy chưa bao giờ thay đổi.)
(Chú thích: Trong tiếng Trung Quốc, 乐意 phiên âm là “Le Yi”, dịch
Hán Việt là “Lạc Dịch”, nghĩa là vừa ý, bằng lòng, vui lòng (làm gì đó). Chữ 乐 có 2 cách đọc “Le” và “Yue”, đọc là “Yue” có nghĩa là nhạc trong
âm nhạc, tên của nhân vật là 乐易, chính xác phải đọc là “Yue Yi”: Nhạc
Dịch. Nhưng Ninh Hải cứ thích gọi là “Lạc Dịch”, mang nghĩa như trên.)
“Hửm?”
“Mình không muốn quen bạn trai.”
“Tại sao? Hoa có chủ rồi phải không nè?”
“Không có.”
“Tớ cũng đoán biết là không có. Trứng Bắc Thảo từng nói cậu thanh cao lắm, mấy tên thời phổ thông cậu chẳng thèm nhìn đến ai. Nhưng mà bây
giờ khác rồi, bây giờ đã là đại học, cậu xem nhé…”
“Trứng Bắc Thảo là ai?”
“Từ Hiểu Đan bên lớp mình.”
“Cô ta nhìn thấy mình thanh cao hồi nào?”
Tôi chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội giải thích: “Không phải vậy đâu, thật ra thì bạn ấy muốn nói cậu rất có khí chất. Xem nhé, cậu đâu thể
nào suốt đời cô đơn một mình như vậy đúng không? Con gái lớn thì không
nên giữ, giữ đi giữ lại sẽ thành nỗi sầu.”
“Vậy sao cậu lại giữ?”
Tôi bị hớ, lập tức lựa chọn mất trí cục bộ việc mới nãy còn gọi người ta là “em gái”, nhanh chóng biện bạch: “Tớ nhỏ hơn cậu mà, cậu còn chưa giải quyết thì sao tớ dám hành động chứ đúng không?” Tiểu Hải lấy ba lô lên mở dây kéo ra, tôi còn tưởng cậu ấy định tìm gì đó đánh tôi, ai ngờ một hộp sữa chua xuất hiện trước mũi. Từ sau buổi sáng hôm đó, trong ba lô của Tiểu Hải bao giờ cũng có sữa chua, hễ đói tôi sẽ mở ba lô của
cậu ấy. Tôi ngẩng đầu lên, đẩy sữa chua qua một bên, “Mình không đói.”
Vẫn muốn tiếp tục đề tài ấy. Nhưng Tiểu Hải lại giật hộp sữa qua, giận
hừng hực mà chĩa qua cho tôi, “Không đói cũng phải uống! Nhét miệng cậu
lại!” Tôi đành cắn ống hút lật sách, chốc chốc lại quay sang xem Tiểu
Hải đã chuyển từ mây đen sang trời quang chưa.
Hôm ấy, mãi đến khi tiết tự học kết thúc Tiểu Hải mới nói chuyện với
tôi, nói chính xác thì cậu ấy chỉ là gọi đứa ngủ gật trên bàn dậy.
Tôi mơ mơ màng màng đứng dậy đi ra ngoài theo Tiểu Hải, vừa ra khỏi
lớp, lập tức phát hiện chàng hắc mã hoàng tử bên khoa Tin học vẫn đang
chờ tin của tôi, bấy giờ mới sực nhớ tôi đã hứa với người ta hỏi xong sẽ ra báo kết quả ngay. Lần này tiêu rồi, vội chạy lên nói với Tiểu Hải:
“Đây là Triệu Nhất Tồn của khoa Tin học” tôi còn chưa nói xong mà Ninh
Hải đã đi một mạch về trước, “Ninh Hải! Ninh Hải!” Đành quay sang hẹn
Triệu Nhất Tồn ngày mai vậy, sau đó đuổi theo Tiểu Hải.
Ngờ đâu Tiểu Hải không về ký túc xá mà đi ra sân vận động. Tôi vừa đi vừa hỏi “Đi đâu thế? Làm gì thế?” Giờ này sân vận động không có nhiều
người, thấp thoáng chỉ có những cặp tình nhân đang tản bộ. Gió đêm lướt
qua làm mát lạnh cả người, lẽ ra là rất thoải mái, nhưng vì tôi mới ngủ
dậy, nên chợt rùng mình. Ninh Hải đi đến trước một thiết bị tập luyện
thì dừng lại, vốn thích vận động, đúng lúc để cân bằng thân nhiệt, tôi
bèn nhảy lên đó. Tiểu Hải không nói chuyện, tôi cũng im lặng. Đang xoay
vòng vòng trên máy luyện cơ tay thì đột nhiên, Ninh Hải ôm lấy tôi từ
phía sau. Tôi tức thì cứng đơ. Một lúc sau, Ninh Hải cọ sát mặt lên cổ
tôi, khẽ nói: “Lạc Dịch, lạnh.” Cổ họng tôi như có một chiếc bánh nghẽn
lại ở đó, khó khăn lắm mới ráp các chữ thành câu: “Vậy mình về thôi,
buổi tối gió lớn.”
“Lạc Dịch.”
“Hửm?”
“Vì sao cậu lại thích giới thiệu bạn trai cho mình?”
“Vui mà. Nếu cậu không thích, sau này mình không giới thiệu nữa.” Tiểu Hải im lặng. Một lúc sau mới buông tay ra, “Về thôi.”
“Ồ.” Thế là tôi đi phía sau Ninh Hải, trở về ký túc xá với chiếc đầu trống rỗng, thần sắc đờ đẫn.
Tối hôm đó, tôi không còn là Nhạc Dịch cứ ngả lưng ra giường là có
thể tìm Châu Công trò chuyện nữa, mà biến thành một miếng bánh nướng
trên “vỉ” giường. Tôi biết sự việc đang phát triển theo chiều hướng
không mấy lý tưởng, tôi bức thiết phải dập tắt ngọn lửa này. Quá khứ
khiến tôi không lạnh mà run, nỗi đau đó, sự giày vò đó và cả cái cảm
giác lên trời không đường xuống đất vô phương ấy, bây giờ nghĩ lại vẫn
khiến tôi rùng mình. Phải trải qua quá trình cơ hồ là rút xương ráp lại, tôi mới có thể miễn cưỡng về bờ. Ngay cả tôi cũng không xác định mình
có đủ năng lực để chịu đựng thêm một lần hay không. Tôi biết, ắt sẽ là
vạn kiếp bất phục. Huống chi đó là Tiểu Hải, cứ nghĩ đến những gì mà đôi mắt sáng ngời trong vắt và gương mặt trắng hồng sạch sẽ ấy phải chịu
đựng, tim tôi đã bất giác nhói đau. Không được! Tuyệt đối không được!
Bất kể thế nào cũng không thể tổn thương Hải. Tôi tự nói với mình.
Lật người lại, thiếp ngủ.
Hai hôm sau, nhân lúc đang ngồi ăn trong căn tin, tôi mượn chuyện nói với Tiểu Hải: “Cậu và những người bạn cùng phòng thế nào rồi?”
“Bình thường.”
“Mình thấy có vẻ như không có tiến triển gì so với lúc khai giảng nhé?”
“Cũng vậy.” Ninh Hải không biết tôi sắp nói gì, vì vậy cũng trả lời vô cùng thong thả.
“Cậu như vậy là không được đâu.”
Ninh Hải ngước lên nhìn tôi, “Sao vậy?”
“Cậu nghĩ xem, lúc chúng ta vừa đến, không ai quen biết ai, nhưng dần dần rồi cũng thân đó thôi. Ở cùng một phòng, phải gắn bó với nhau thì
mới thoải mái được. Cậu suốt ngày không nóng không lạnh thế này, người
ta đâu thể chạy đến xin làm bạn đúng không?”
“Họ không thích mình.”
“Ai không thích cậu? Người ta đã nói thẳng ra là không thích cậu sao?”
“Không.”
“Thì đó. Cậu không thử làm quen với người ta thì làm sao biết người
ta không thích mình?” Tôi hớp một ít súp, nói tiếp: “Ninh Hải của chúng
ta vừa xinh lại vừa dịu dàng, ai mà không thích cho được? Đúng không?”
Ninh Hải ngậm đũa ngồi cười. “Vậy nên, vấn đề chủ yếu là cậu phải chủ
động một chút, nói chuyện với người ta.”
“Nói gì đây?”
“Đương nhiên là phải tùy cơ ứng biến rồi, chẳng lẽ mình còn phải dạy
cậu từng câu sao?” Tôi trề môi, “Bắt đầu từ hôm nay đi ha, lát nữa ăn
xong cậu hãy cùng họ về phòng. Cậu nhìn xem, họ đang ở bên kia kìa phải
không? Về chung đi.” Tôi vừa nói vừa chỉ ra phía sau Ninh Hải. Tiểu Hải
vừa nãy còn cười vui vẻ nhóp nhép thức ăn tức thì khựng lại, cậu ấy nhìn tôi, biết tôi không phải đang đùa, đành rất không tình nguyện mà nhìn
ra sau, tay cầm đôi đũa chọc chọc xuống bàn, không lên tiếng.
“Mới ban đầu sẽ thấy hơi ngượng, dần dần sẽ quen thôi.”
“Vậy còn cậu?”
“Mình cũng sẽ đi với mấy bạn cùng phòng của mình, đã hẹn với nhóm của Tiểu Lan đi đánh bóng bàn rồi.”
“Mình cũng đi!”
“Cậu thích chơi bóng từ lúc nào vậy? Không được trốn tránh, nói sao
cũng phải có một sự khởi đầu. Ăn mau lên, ăn xong thì đi qua đó.” Tôi
nói xong thì cúi đầu không ngừng chĩa mũi vào chén, không cho Tiểu Hải
cơ hội từ chối.
Đêm ấy khi chuẩn bị tắt đèn, Ninh Hải gọi điện cho tôi, nói chuyện một hồi sau, “Lạc Dịch, vậy sáng mai…”
“Hôm nay cậu đã đi cùng mấy bạn cùng phòng chứ?”
“Ừm.”
“Vậy ngày mai tiếp tục thôi. Thừa thắng xông lên đánh nhanh rút gọn,
tranh thủ chơi thân với họ trong vòng nửa tháng. Mình sẽ ủng hộ cậu trên tinh thần!” Tuy giọng nói nhanh nhảu vui vẻ, nhưng tôi cảm thấy mình
thật vớ vẩn, còn lôi thôi hơn cả mẹ của Ninh Hải nữa. Ninh Hải không nói gì, chào tạm biệt tôi rồi cúp máy. Tôi nhìn điện thoại trong tay, thất
thần rất lâu.
Tôi bắt đầu cố tình xa rời Ninh Hải, tôi né tránh tất cả những hoàn
cảnh có thể gặp nhau. Những lúc không có tiết tôi sẽ chạy vào lớp của sư tỷ khóa trên chơi, hoặc đi dạo bên ngoài trường. Ngày ba bữa tôi đều
nhờ bạn cùng phòng mang về. Có lúc tình cờ gặp nhau tôi cũng vờ như đang bận việc, nói vội vài câu là chạy đi. Chính vì không gặp, nên tôi cũng
không biết Ninh Hải nghĩ thế nào. Nhưng sự thật là tôi rất khó chịu, chí ít không vui vẻ như vẻ ngoài mà tôi tạo ra. Trước đây cứ đến buổi tối
tôi sẽ cùng Ninh Hải vào lớp tự học, cậu ấy ôn bài và tôi thì đọc tiểu
thuyết, nhiều lúc còn lấy đùi của Hải làm gối ngủ, cũng có lúc không làm gì cả, chỉ trườn ra bàn nhìn Ninh Hải, nghe cậu ấy đọc những cái tài
chính gì đó. Giờ đây, cứ đến bữa tối thì tôi lại rầu, không biết phải đi đâu. Những lúc lên lớp xuống lớp, đi đi một hồi tôi sẽ bắt đầu nhìn
trái nhìn phải, tìm kiếm Ninh Hải trong vô thức, thỉnh thoảng nhìn thấy
bóng lưng cậu ấy, tôi có thể vui suốt một ngày. Tôi không biết tôi bị
gì, nhưng vẫn hết sức cảnh tỉnh mình, phải lý trí phải lý trí. Dẫu rằng, nó có vẻ không mấy hiệu quả.
Một buổi tối, trong giờ tự học, tôi chạy ra ngồi trên dãy ghế khán
giả của sân vận động, cúi đầu cầm đầu dây giày xỏ đi xỏ lại vào lỗ dây
để giết thời gian (Thông cảm, sở thích hơi quái), đột nhiên một bóng đen xuất hiện trên đầu, hú hồn hú vía. Ngước mặt lên, thì ra là Quách Phong Dương. “Muốn dọa chết chị gái mày à?” Tôi khá thích làm lớn, dẫu rằng
tôi nhỏ hơn Quách Phong Dương hai tuổi, thậm chí nhỏ hơn Ninh Hải nửa
năm, nhưng cũng không trở ngại tôi thích xưng là chị gái trước mặt họ.
Hắn cười khờ, tay lại gãi gãi lên đầu theo thói quen.
“Làm gì vậy? Rảnh lắm sao? Hôm nay không cần tập bóng rỗ?”
“Vừa kết thúc thôi, nhìn thấy em nên qua đây chào một tiếng. Hì hì.”
Tôi trề môi, “Là anh em thì ngồi lại nói chuyện, sắp chán chết rồi đây.”
“Tính theo phút nhá.” Tên này không biết đã trở nên lẻo mép từ lúc
nào, làm tôi tức đến mức giơ chân đạp hắn một cái, ơ vậy mà hắn né kịp,
vóc dáng con gấu vậy mà cũng nhanh nhẹn thật.
“Sao em không đi tự học với Ninh Hải?” Thiệt tình, chuyện không muốn nói thì nói ngay chuyện đó, tôi buồn phiền lắc đầu.
“Không muốn đi.”
“Lại cãi nhau sao? Sao mà đi tới đâu là cãi tới đó thế?”
“Quách nệm giường, có tin là chị đây cho mày cảm nhận cái lạnh của mùa đông sớm hơn không?”
“Tin!”
“Tin thì đừng lảm nhảm nữa, đi mua lon coca về đây!”
“Được thôi.” Cũng còn nghe lời lắm, lập tức chạy về phía tiệm tạp hóa.
Tôi nhìn vào không khí, thở phù một hơi, quay ngang người nằm xuống
ghế, nhắm mắt, suy nghĩ tâm sự. Một lúc sau, có thứ gì đó chạm vào tay
tôi, tôi nắm lại, là một lon nước ngọt. Vẫn nhắm mắt, tôi nói: “Tốc độ
có chậm quá không vậy? Từng ấy thời gian cũng đủ đi ra đường lớn phía
Nam rồi.”
Không có tiếng đáp lại, cảm giác có người đã ngồi xuống cạnh đỉnh
đầu, tôi bật dậy, Ninh Hải ôm lấy ba lô, đang nhìn tôi với nét mặt không biểu cảm. Niềm vui chỉ thoáng lên trong tích tắc, tôi nhanh chóng che
đậy nó.
“Ủa? Sao cậu lại đến đây? Không vào lớp à?”
“Lạc Dịch.”
“Hả?” Nụ cười của tôi vô cùng ngây thơ trong sáng.
“Tại sao cậu lại lánh mặt mình?”
“Hửm? Gì? Lánh mặt? Sao tớ phải lánh cậu chứ?”
“Mình đang hỏi cậu.”
“Đâu có, lánh cậu làm gì chứ?” Ninh Hải không nói thêm nữa, chỉ nhìn
tôi như suy nghĩ gì đó. Tôi chột dạ, nhưng vẫn tỏ ra vô tội, “Tiểu Hải
cậu nói gì vậy? Mình chẳng qua là muốn quan hệ giữa cậu và các bạn cùng
phòng tốt hơn thôi mà.”
“Lạc Dịch, cậu có thích mình không?” Tôi tuy không động đậy, nhưng
chỉ tích tắc hai giây, tôi biết trái tim mình đã chạy hết hai vòng sân.
Song ngoài mặt, vẫn không tỏ ra gì.
“Thích chứ. Tớ đã nói rồi mà, Ninh Hải của chúng ta vừa xinh, tính tình lại tốt, ai mà không thích.”
“Lạc Dịch.”
“Sao?”
“Mình cũng thích cậu.”
Tim loạn mất một nhịp.
“Ồ, vậy à. Thế thì vụ này không lỗ rồi.” Đây là câu cửa miệng của
tôi, chuyện gì tôi cũng thích nói “Vụ làm ăn này hời rồi” hoặc “Vụ này
lỗ rồi”, nhưng câu nói này trong thời điểm hiện tại có hơi gì đó, tôi
xoa xoa mũi, lấy lại phong độ, “Cậu xem, chúng ta như vậy là đôi bên
cùng có ý rồi! Cho nên, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
“Vậy ư?” Một nỗi buồn man mác đượm lên đôi mắt của Tiểu Hải, lên bờ
mi dài và cong ấy, khiến tôi nhất thời quên mất nên trả lời như thế nào.
Hiện thực đã dùng tốc độ của sấm sét để phủ định kế hoạch của tôi.
Hôm sau tôi xuống lớp muộn, chạy nhanh vào căn tin, vừa vào đã thấy một
nhóm người quây quần bên nhau, một giọng nữ đặc biệt khó nghe đang la
hét gì đó. Tôi ghét nhất cái tính thích vây xem chuyện bao đồng của
người nước mình, trề môi một cái quyết định mua cơm về phòng ăn. Cầm
trên tay hộp cơm chiên và vài món xào trộn lẫn bên trong, khi đi ngang
nhóm người ấy, đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói khe khẽ:
“Không phải đâu….”
Tôi đẩy vòng người ra chen lấn vào trong. Quả nhiên, Ninh Hải đang
mặt đỏ tía tai đứng đấy, người đối diện chính là cô trưởng phòng có tạo
hình giống hệt Migiwa trong “Maruko”, to tiếng lại khó nghe, các “móng
vuốt” cứ chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Mày có gì hay hả? Tưởng mình đẹp à? Nhà có mấy đồng tiền thối thì
không cần biết mình họ gì à?” Những lời đại loại như vậy cứ thế mà phun
ra cùng với nước vãi.
Tôi đứng ở sau lưng, vỗ lên vai cô ta.
“Làm gì? Muốn lo chuyện bao đồng sao?” Cô ta tỏ ra không vui vẻ mà
quay mặt lại. Và tôi, úp hết nguyên phần cơm chiên trộn đồ xào nước chấm vào mặt cô ta.
“Á………….!” một tiếng thất thanh. Tôi nhìn cô ta, và trông thấy Ninh
Hải bật cười khẽ sau khi nghe thấy tiếng hét như pháo nổ liên hồi ấy.
Chờ khi “Migiwa” lau sạch những thứ trên mặt mình và nhìn rõ xem là ai
thì, “Ảo” một cái, một vật thể to xông tới chỗ tôi. Trời ạ! Bộ dạng dơ
bẩn của cô ta thế này làm bẩn đồ của tôi thì biết làm sao? Thế là tôi
vội lui lại vài bước, những người xung quanh cũng nhanh chóng tản ra.
Vậy là, “Migiwa” đã hôn lên đế giày của tôi. Tôi vô cùng oan ức, tôi
tuyệt đối không có đá cô ta, tôi chỉ để tư thế võ cước trong Taekwondo,
tự cô ta đã không thắng kịp mà đụng vào tôi. Phút tiếp theo, “Migiwa”
ngồi luôn trên nền đất của căn tin, giận dữ gọi điện thoại:
“A lô? Triệu Quân phải không? Gọi hết đồng hương của tụi mình ra đây, tao bị ăn hiếp ở căn tin!” Dứt câu thì phủi mông đứng dậy nói với tôi:
“Hãy đợi đấy!”
Tôi nhướn mày gật đầu, “Được thôi, nhưng đừng lâu quá nhé, tôi còn chưa ăn đấy.”
Ninh Hải đi đến bên tôi, kéo kéo tay tôi. Tôi mỉm cười nhìn cậu ấy,
vỗ vỗ lên tay cậu ấy an ủi. Tôi đâu phải đứa khờ, đứng chờ kiểu này
không đến nửa tiếng tôi sẽ chết rất khó coi. Hơ! Tưởng chỉ mình cô biết
gọi điện à? Tôi soạn nhanh một tin nhắn cho Quách Phong Dương.
—–“Dẫn đội bóng rổ của anh đến căn tin.”
Hai mươi giây sau tin nhắn hồi lại.
—– “Ok.”
Tôi yên tâm rồi, gập điện thoại lại bèn nói với “Migiwa”:
“Tôi cho cô biết Migiwa à, Ninh Hải nhà này chính là giỏi vậy đấy,
chính là xinh đẹp đấy, cô không thừa nhận cũng chẳng làm được gì. Còn
nữa, nếu không phải vì nhà Ninh Hải có tiền, cô có cơ hội dùng kem dưỡng mắt Lancome của cậu ấy để bôi cái túi mắt của cô và dùng CKBE để che
cái mùi hồi thối trên chân của cô sao? Cô có thể mượn tiền mà giữ mãi
không trả sao?”
Xung quanh cười ồ lên, “Migiwa” mặt mầy tái xanh. Cũng trong lúc này, Quách Phong Dương đã dẫn cùng đội bóng rổ đến trước cửa căn tin, khí
thế này thật giống như đội bóng Shohoku đi thi đấu. Đợi đã, sao lại có
một Kaede Rukawa thế này? Da trắng mắt sáng, vẻ mặt lạnh lùng, đi phía
sau Quách Phong Dương, đoán chắc cũng được 1m85 chăng, anh chàng mặc áo
hoodies màu trắng, hai tay thọc trong túi quần, khiến tôi nghĩ ngay đến
một từ: Ngọc thụ lâm phong*. Chưa chờ họ vào đến căn tin thì Triệu Quân
gì đó cũng đã dắt theo nhóm người được gọi là đồng hương của “Migiwa”
giết tới.
Tôi chu chu môi về nhóm người kia nói: “Tiểu thư kia kêu hãy đợi đấy, cũng không biết là kêu đợi gì nữa.”
Quách Phong Dương rất hiểu tính tôi, những chuyện tương tự như vậy xử lý cũng đã thành thói quen. Nhìn tôi rồi lại nhìn “Migiwa”, biết tôi
không bị thiệt thòi gì, bèn bước tới nói chuyện với “Migiwa” và Triệu
Quân: “Em gái của tôi tính tình hơi cọc, hai vị thông cảm cho. Tuy
nhiên, em tôi cũng không phải người không nói lý lẽ. Chuyện hôm nay chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, tôi không hiểu rõ nên cũng không tiện bình
luận. Chúng ta đều ở cùng một trường, oan gia nên giải không nên kết,
làm to chuyện chẳng có lợi cho ai cả. Tôi thấy, chuyện này mạnh ai nấy
về kiểm điểm lại là được, xóa đi. Hai vị thấy sao?”
Tên này còn biết nói “Oan gia nên giải không nên kết” nữa chứ? Quả
đúng là ba ngày không gặp thì thay da đổi thịt nhỉ. “Hai vị” kia đứng
đấy ngẩng đầu lên nhìn Quách Phong Dương, e là cũng khó mà có ý kiến gì. Triệu Quân gì đấy cười hì hì với Quách Phong Dương, khách sáo vài câu
rồi nhanh chóng lôi “Migiwa” rời khỏi.
Tôi đã kéo Ninh Hải sang một bên để chuẩn bị xem phim, ngờ đâu người ta không khai chiến. Tôi tặc lưỡi luyến tiếc.
“Đi rồi.” Quách Phong Dương đến nói với tôi.
“Ừm.” Tôi gật đầu, nhưng chợt phát hiện “Rukawa” kia đang nhìn Ninh
Hải. Tim tôi chợt vang lên một tiếng “keng”, đứng nhìn bóng lưng họ rời
khỏi mà thất thần.
Buổi chiều hôm ấy, tôi giúp Ninh Hải mang hết đồ đạc dọn sang một
phòng khác. Vừa đặt xuống thì Ninh Hải đã đưa cho tôi một hộp sữa chua.
Tôi cắm ống hút vào, vừa hút vừa thọc tay vào túi lấy 500 đồng ra đưa
cho Hải. Cậu ấy nhìn tôi kinh ngạc.
“Đây là tiền mà Migiwa mượn cậu. Mình đã lấy lại dùm khi dọn đồ.”
“Ồ. Mình không định kêu bạn ấy trả lại.”
“Sao phải thế? Đối với loại người đó tuyệt đối phải lạnh như mùa đông ấy.”
“Ừm…., vậy mình dùng tiền này mời cậu ăn nhé?”
“Ha! Vụ này hời đấy! Được thôi! Đến Pizza Hut được không?” Ninh Hải
tươi cười gật đầu. Tôi lo nhìn cậu ấy, cúi đầu muốn ngậm ống hút, kết
quả là cạp đến ba lần mới kiếm được ống hút ở đâu. Nụ cười của Ninh Hải
càng thêm ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT