Khi Ninh Hải về đến nhà thì đã là ba giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng cửa liền chạy vội ra phòng ngủ.
Người bước vào không chỉ có Ninh Hải mà còn có một người đàn ông. Tôi dụi mắt nhìn kỹ hơn, không sai, chính là người mà tôi đã trông thấy ăn
tối cùng Ninh Hải tại quán Nhật hôm trước. Bờ vai rất rộng, rất lực
lưỡng, đường nét trên mặt rất cứng cáp, mang đến cho người khác một áp
lực vô hình.
Đôi mắt bên dưới hàng chân mày rậm ấy mang một thần sắc kiêu ngạo và hung tợn, vừa nhìn vào nó, tim tôi đã bất giác chùn xuống.
Ninh Hải vỗ nhẹ vào vai tôi, “Sao lại chạy ra đây vậy? Mình làm cậu thức giấc à?”
“Làm sao mà mình ngủ cho được? Rốt cuộc là cậu bị sao vậy?”
“Lát nữa mình sẽ nói nhé. Đây là bạn của mình, Thạch Dương, hôm nay cũng nhờ có anh ấy. Thạch Dương, đây là Lạc Dịch.”
Ninh Hải đã lược qua thân phận của tôi, đây là điều mà chúng tôi đã
nhất trí với nhau, dẫu sao thì mối quan hệ như vậy cũng không thích hợp
quá phô trương.
Tôi lịch sự bắt tay chào hỏi, tay của Thạch Dương rất thô, nó khiến
tôi không thoải mái. Hắn lại còn xuất hiện cùng Ninh Hải tại nhà của
chúng tôi vào giờ này, đủ thấy gia giáo ra sao rồi.
“Mình vào lấy một bộ hồ sơ cho Thạch Dương, Lạc Dịch, cậu pha trà giúp mình nhé.”
“Ò.” Tôi mặc đồ ngủ hình gấu Pooh, lê bước chân lệch xệch vào bếp.
Thái độ của Thạch Dương đối với tôi giống hệt như thái độ của tôi đối với hắn, đều là khinh bỉ. Hắn căn bản chẳng xem tôi ra gì, chỉ biết đi
theo Ninh Hải vào phòng sách kiêm phòng khách của chúng tôi. Tôi chau
mày nhìn dấu giày dính đầy sình lầy của hắn trên sàn nhà, tức thì để lại gói trà vào hộp, mở tủ lạnh ra lấy một lon coca rồi đi trở về sảnh đặt
lên bàn.
Tôi nghe thấy tiếng nói của Thạch Dương và Ninh Hải bên trong phòng
sách, xem ra cả hai trò chuyện khá vui vẻ. Tôi thấp thoáng cảm nhận được một ngọn lửa đang bén dậy trong lòng.
Đá dép qua một bên, tôi quay về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại rồi vỗ
mạnh vào đèn giường cho nó tắt lịm. Tôi cố tình làm rất lớn tiếng, để
cho thấy thái độ không hài lòng của tôi.
Thấp thoáng có thể nghe thấy Ninh Hải chỉ đang nói về công việc, và
không ngừng cám ơn. Lôi thôi một hồi gần nửa tiếng đồng hồ mới nghe thấy giọng nói khàn khàn ấy chào tạm biệt. Ninh Hải còn đưa hắn xuống nhà
nữa, mở cửa đóng cửa hết mấy lần, không gian mới được trả lại sự yên
tĩnh, phòng tắm cũng bắt đầu vọng ra tiếng nước chảy.
Nhìn thấy Ninh Hải an toàn, tôi lại nhớ ra chuyện hôm nay, bao nhiêu
trông chờ và chuẩn bị cuối cùng lại nhận lấy kết quả này, đúng là chán
thật.
Ninh Hải tắm xong thì vào phòng mở đèn lên, cầm khăn lau tóc.
“Ngủ rồi à?”
Tôi im thin thít, thế là cậu ấy cũng không gọi tôi nữa. Một lúc sau
khi tóc đã được lau khô, Ninh Hải leo lên giường. Tôi tưởng cậu ấy sẽ
ngủ, ngờ đâu cậu ấy lại leo lên người tôi, dùng hai ngón tay bịt mũi tôi lại rồi nói:
“Dậy mau dậy mau…”
Tôi không thể giả ngủ nữa, bèn lấy tay Ninh Hải ra, quay đầu lại híp mắt hỏi:
“Làm gì vậy?”
“Cậu còn chưa nói sinh nhật vui vẻ mà.” Ninh Hải dùng sức xoay người tôi lại, xòa vào lòng tôi, ôm lấy cổ tôi mà nhõng nhẽo.
“Cậu tự xem coi mấy giờ rồi? Qua mất tiêu rồi còn gì, nói ra cũng không có ý nghĩa nữa.”
“Không được. Qua rồi cũng phải nói.”
“Thạch Dương không nói sao?”
Ninh Hải ngớ ra một lúc rồi bật cười, “Đồ nhỏ mọn.”
Tôi chau mày le lưỡi.
“Nói mau nói mau, nói xong sẽ đến lượt mình nói.”
“Cậu nói gì?”
“Cái mà cậu muốn biết đó.”
“Mình muốn biết gì?”
Ninh Hải tròn xoe mắt, nhìn tôi vừa như cười lại như không cười.
“Vậy thì thôi, đừng nói là mình không cho cậu cơ hội nhé.” Dứt lời
thì cậu ấy buông tay, rời khỏi người tôi rồi nằm xuống như muốn ngủ.
“Nói nói nói, nói ngay bây giờ.” Tôi vội vòng lấy eo Ninh Hải, tằng
hắng vài cái rồi phát biểu, “Chúc Ninh Hải của chúng ta phước như Đông
hải, thọ tỉ Nam sơn!”
“Mình sinh nhật 26 tuổi, không phải 86 tuổi đâu.”
Ninh Hải kéo tay tôi ngồi dậy, chúng tôi mặt đối mặt nhau.
“Vậy phải chúc gì đây?”
“Mình không cần nghe những lời lung tung ớn lạnh, cậu đi làm cả ngày
toàn là viết những thứ này, sớm đã thành thói quen rồi, cho dù có nói
cũng là học từ người khác, cốt yếu chỉ vì ham vui thôi. Mình muốn thực
tế một chút, chỉ cần bảy chữ.”
Tôi im lặng nhìn Ninh Hải.
“Cho dù là thực tế, mình cũng không cần cậu phải suốt ngày treo ngoài miệng, nói nhiều sẽ không có giá trị nữa, mà cậu cũng không xem trọng.
Nhưng trong những lúc đặc biệt thì nhất định phải nói. Được rồi, mình
chuẩn bị xong rồi đó, cậu nói đi. Đừng nói là không biết bảy chữ nào
nhé, nếu không mình sẽ đá cậu xuống giường.”
Khóe môi của tôi chầm chậm cong lên, ánh mắt ấm áp nhìn vào người tôi yêu, tôi mang tất cả tình yêu của mình dung hòa vào bảy chữ mà Tiểu Hải muốn nghe:
“Sinh nhật vui vẻ, mình yêu cậu.”
Ninh Hải rất mãn nguyện mà nhắm mắt lại rồi cho tôi một cái ôm vô cùng ấm áp.
“Mình rất hạnh phúc, Lạc Dịch, thật đó, tất cả nỗ lực của mình đều đã không uổng phí, một tình yêu nhận được hồi đáp là vô cùng quý báu.
Chúng ta nhất định phải kiên trì, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng bao
giờ bỏ cuộc, có được không?”
“Được. Nhưng hỏi thật nhé, thật ra cậu thích điểm nào của mình thế?
So với những người xung quanh cậu, hình như Lạc Dịch này đâu được xem là cổ phiếu blue chip.”
Người của Ninh Hải run run, chiếc cằm trên bờ vai cọ sát vào da thịt tôi, tôi biết cậu ấy đang cười.
“Khá hơn rồi nha, còn biết cổ phiếu blue chip nữa. Nhưng tình yêu
không phải trò chơi chứng khoán, không thể tùy tiện mua vào rồi bán ra,
cổ phiếu dù có lỡ tay mua nhầm, thì cùng lắm bán tháo, nói sao cũng có
thể bắt đầu lại. Nhưng tình yêu thì không, một khi xảy ra vấn đề, không
chỉ là mất cả vốn lẫn lời, e là ngay chính bản thân mình cũng bị rớt vào đó.”
“Cho dù bị rớt thì cũng là rơi vào tay mình thôi mà, sợ gì chứ?”
Ninh Hải không nói thêm, bàn tay đang ôm lấy tôi khẽ đánh tôi một
cái. Tôi chờ Ninh Hải định thần lại một lúc rồi đứng dậy lấy từ túi áo
ra một chiếc hộp nhung màu xanh.
“Nè, quà sinh nhật của cậu.”
Chiếc khăn lụa màu kem làm tôn thêm ánh lấp lánh của sợi dây chuyền.
Ngón tay thon dài rất xinh đẹp của Ninh Hải nhẹ nhàng nhấc nó lên, đưa
ngang tầm mắt đung đưa qua lại và nói:
“Lạc Dịch của chúng ta không phải là tiểu bạch kiểm* mà thành đại gia rồi nha.”
Nghe thấy câu nói này, tôi hơi giận. Mặc dù tôi là phụ nữ, nhưng bị xem là tiểu bạch kiểm cũng tổn thương lòng tự trọng lắm.
“Ninh Hải…”
“Gương mặt nhỏ trắng trẻo, tiểu bạch kiểm. Thôi mà, đeo vào cho mình đi.”
(Chú thích: 小白脸 “Tiểu bạch kiểm” nói nôm na theo kiểu Thuần Việt là thư sinh ăn bám, sống nhờ phụ nữ. Nhưng do ở đây Ninh Hải chơi chữ,
vì “tiểu” là nhỏ, “bạch” là trắng, “kiểm” là gương mặt, hợp lại sẽ là
gương mặt nhỏ trắng trẻo.)
Ninh Hải thấy tôi lườm cậu ấy thì lập tức đánh lạc hướng. Tôi biết rõ chiêu thức của cậu ấy, chỉ là không muốn đôi co thôi, tôi vòng tay qua
cổ Ninh Hải tháo sợi dây mặt Phật bằng ngọc xuống và đeo sợi mới vào.
“Rồi nhé, bây giờ đến lượt cậu nói.”
“Nói gì? Trời sắp sáng rồi, ngủ thôi!”
“Ninh…. Hải…..?” Tôi nghiến răng phun ra hai chữ, hai tay đưa lên
miệng hà hơi thủ sẵn tư thế như sẽ thọt lét cậu ấy. Đây là điểm yếu của
Ninh Hải, thử trăm lần là thắng trăm lần, quả nhiên, chưa chờ tôi ép
cung thì cậu ấy đã ngoan ngoãn chịu trận.
“Mình nói mình nói.”
“Mau lên!”
“Sáng nay mình qua bên kia xử lý xong công việc thì cũng chỉ mới mười giờ, Thạch Dương nói bên đó có một điểm du lịch mới phát triển khá thú
vị, nhất mực đòi đi. Mình thấy cũng còn sớm, lại ngại từ chối nên cũng
đồng ý. Ngờ đâu trên đường xuống núi xe lại bị rơi vào một khe suối bên
vách núi. Xung quanh chẳng có một ai, điện thoại lại không có tín hiệu,
cậu không biết là mình lo đến mức nào đâu, lúc ấy mình muốn đi bộ xuống
núi cho xong. Nhưng cả hai đều không biết đường, lỡ đi lạc thì càng khỏi mong về nhà, chẳng còn cách nào khác nên đành đứng yên chờ đợi. May mà
khi trời sụp tối, tình cờ có hai người dân gần đó đi ngang, bèn cho họ
ít tiền nhờ họ gọi người đến phụ kéo xe ra.”
“Vậy nếu không có những người dân ấy, có phải hai người định sẽ ở trên núi, giữa rừng sâu, cô nam quả nữ?”
Còn chưa nói xong thì tôi đã bị Ninh Hải chỉ vào trán làm tôi ngã ra sau.
“Nói gì vậy? Muốn ăn đòn phải không?” Ninh Hải rất thích tỏ vẻ bạn
gái ương bướng, nhưng số lần đưa lời nói vào hành động thật sự là ít đến đáng thương.
“Nói trọng tâm nói trọng tâm!”
“Trọng tâm gì? Chuyện là vậy đó, còn có trọng tâm gì nữa?”
“Tên Thạch Dương đó từ đâu ra vậy? Còn bày đặt lấy tên là con dê đá nữa chứ, sao không tên là ngựa gỗ đi.”
Chính tôi cũng cảm thấy lời nói của mình đầy mùi giấm chua, Ninh Hải lườm tôi.
“Khi nào thì cậu có thể chín chắn hơn một chút nhỉ? Xem cậu kìa!”
“Mình thế nào? Hắn mới là không có gia giáo đó, vào nhà người ta mà
cũng không biết thay giày, hắn tưởng đây là nhà bà ngoại hắn sao?”
“Ơ vậy cậu là bà ngoại à?”
“He he, mình sẽ rất vui lòng.”
Ninh Hải bị chọc đến bật cười, giựt mền lại rồi nằm xuống song song với tôi.
“Nói cậu nghe đây, sau này không được ghen tuông nữa, biết chưa?”
“Ừm.”
“Mình và Thạch Dương đã biết nhau từ nhỏ.”
“Thanh mai trúc mã.” Vừa dứt lời thì bắp đùi đã bị véo một cái.
“Còn ngắt ngang nữa thì ngừng kể!”
“Không dám nữa.” Tôi xoa xoa đùi của mình, rúc vào trong chăn, đồng thời nhích nhích đến gần Ninh Hải.
“Thấy ghét…. Ba của Thạch Dương và ba của mình là bạn học, quan hệ
của hai gia đình khá tốt, nên từ nhỏ đã chơi chung với nhau. Sau khi lên phổ thông thì Thạch Dương sang Anh du học, vừa mới tốt nghiệp trở về,
hiện đang làm thư ký cho bác Lý – người tiếp quản phát triển kinh tế nhà nước. Đúng lúc gần đây có chút công việc qua lại với công ty của mình,
đương nhiên là mình phải tiếp đãi thật tốt rồi, huống chi bác Thạch cũng rất tốt với mình.”
“Sao mà nghe như đã có đính ước từ nhỏ vậy?” Tôi ló đầu ra khỏi chăn, chớp mắt hỏi.
“Hôm nay cậu không tìm gì đó để làm thì sẽ khó chịu phải không?”
“……..”
Sau sự việc đó, tôi và Ninh Hải đều cảm thấy cách sống như vậy rất
ổn, thành thật là rất quan trọng trong tình yêu. Cũng vì thế mà an tâm
dành không gian riêng tư cho đối phương, góp phần để cuộc sống thêm dung hòa. Chúng tôi đều cảm thấy, có như vậy thì sau này dù gặp phải khó
khăn gì, chỉ cần chúng tôi đồng lòng thì nhất định có thể vượt qua. Tuy
nhiên, chúng tôi đều đã quá xem thường sự tàn khốc của hiện thực, tôi
không biết có phải cuộc sống quá hạnh phúc định sẵn sẽ không thể dài
lâu, nếu biết trước phải đối mặt với tương lai như thế, tôi chẳng thà
mình chưa từng được hạnh phúc bên Ninh Hải.
Ninh Hải rất bận rộn, đi sớm về khuya. Ban đầu tôi cũng rất ngoan, ở
nhà xem phim lên mạng, còn học nấu vài món đơn giản, làm cơm chờ cậu ấy
về. Cuộc sống rất thực tế, những người giàu có và rảnh rỗi, không cần đi làm mà chỉ việc đàm tình thuyết ái chỉ xuất hiện trong phim ảnh của
thím Quỳnh Dao. Ninh Hải rất biết cách kiếm tiền, vậy nên cậu ấy không
thể nhàn rỗi.
Điều này tôi có thể thông cảm, song, những bữa tối bị tôi chờ thành
bữa ăn khuya dần khiến tôi cảm thấy lạc lõng, hơn nữa những lúc như thế, Ninh Hải luôn về nhà và mang theo hơi rượu, món ăn do tôi làm cậu ấy
không còn tâm trí thưởng thức. Thế là, cuộc sống của tôi chợt trở nên
nhàm chán, tôi bắt đầu tìm kiếm thú vui cho mình.
Hình thức sống trong khoảng thời gian Ninh Hải chưa quay về thành phố này đã giang tay nghênh đón tôi, mỗi ngày tôi đều đi chơi với Trần Đam
và Khắc Khắc. Ninh Hải biết tôi một mình ở nhà sẽ buồn nên cũng không có ý kiến, chỉ nhắn nhủ tôi đừng đi chơi quá muộn. Vì lý do này mà cơ hội
gặp nhau của chúng tôi trở nên ít đi. Dẫu rằng thời gian ra cửa và về
nhà rất gần nhau, nhưng chỉ với chút thời gian rửa mặt đánh răng tắm rửa ấy thì chẳng là gì, ngày thường cũng chỉ liên lạc qua điện thoại và tin nhắn. Tôi không còn cuồng nhiệt như ban đầu, mỗi ngày đều nhắn mười mấy hoặc thậm chí là mấy chục tin, chưa kể nó có thể ảnh hưởng Ninh Hải làm việc. Qua lại cũng chỉ có ăn cơm chưa, đang làm gì, hoặc đọc thấy
truyện cười nào vui vui sẽ gửi cho cậu ấy. Có lúc cũng cảm thấy cứ tiếp
tục như vậy là không được, nhưng lại không có thời gian cũng không có cơ hội thảo luận với Ninh Hải.
Mùa hè lại cận kề, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái sống không sống
chết không chết. Những buổi chiều khiến con người ta mồ hôi đầm đìa như
ngồi trong phòng xông hơi ấy, Ninh Hải không ở nhà, máy lạnh và quạt đều tắt, tôi giang rộng hai tay hai chân nằm trên giường như một con cá sắp chết vì bị mắc kẹt trên bãi cát. Những lúc thế này, bất kể một bể bơi
nào cũng có thể hùng vĩ như một chiếc chảo chiên sủi cảo, nhưng tôi
không có dũng khí đi khiêu chiến cái cảm giác tiếp xúc da thịt với người xa lạ, đành âm thầm chịu đựng. Và những khoảnh khắc ấy không bao giờ là vui vẻ, hoặc nói khác hơn là sao cũng được.
Phải chăng khi cơ thể không thoải mái, tinh thần của con người cũng
sẽ trở nên yếu đuối? Tôi hy vọng Ninh Hải có thể ở bên cạnh, có thể giúp tôi tắt và mở máy điều hòa để duy trì căn phòng ở một nhiệt độ thích
hợp, để tôi có thể ôm một quả dưa hấu đông lạnh ngồi xem truyền hình,
như vậy thì hay biết mấy. Nhưng Ninh Hải không có ở nhà, tôi không có
sức lực để làm bất kỳ việc gì giữa thời tiết này, trong lòng càng thêm
khó chịu.
Tình trạng như thế kéo dài một khoảng thời gian, trạng thái của tôi
trở nên rất tệ. Một cảm giác bị bỏ rơi bao trùm lấy tôi, vả lại còn
không có chỗ để giải tỏa. Tính cách của tôi không cho phép tôi tìm đến
Ninh Hải để làm nũng, để cậu ấy chú ý đến tôi, vậy nên chỉ có thể tự
mình gánh chịu. Đến cuối cùng, trái lại biến thành tôi cố ý lẩn tránh
Ninh Hải.
Cậu không quan tâm mình bỏ mặc mình chứ gì? Được thôi, mình cũng
không thèm nói chuyện với cậu. Buổi sáng tôi chờ Ninh Hải ra cửa rồi mới ngồi dậy, cậu ấy gọi tôi không trả lời. Buổi tối tôi bật máy lạnh lên
rồi đắp chăn trùm qua đầu, dẫu cho cậu ấy mấy giờ về, tôi cũng tắt hết
đèn tự mình đi ngủ. Ngày cuối tuần, tôi chạy về nhà ba mẹ, hơn nữa còn
ngủ lại ở nhà mình. Tóm lại, khi Ninh Hải có thời gian, tôi nhất định sẽ khiến cho mình rất bận rộn, đây là tác phong điển hình của một đứa trẻ
không hiểu chuyện, nhưng biết làm sao, trước giờ tôi vẫn vậy, Khắc Khắc
nói tôi đã bị nuông chiều quá mức, vậy mà Ninh Hải lại tán đồng. Tôi
càng thêm tức giận, càng giận càng làm quá.
Dần dần, lòng bao dung của Ninh Hải bị tôi bào mòn, chúng tôi bắt đầu cãi nhau. Tôi có nguyên nhân của tôi, Ninh Hải cũng có cái lý của cậu
ấy, ai cũng giữ vững lập trường không ai nhường nhịn ai. Chúng tôi không ngừng tranh cãi vì những chuyện không đáng.
Cãi vã, chiến tranh lạnh, làm hòa, lại cãi.
Cứ thế, chúng tôi đã trải qua mùa hè khắc nghiệt trong không khí chẳng hề vui vẻ.
Mùa thu, công ty của Khắc Khắc điều cô ấy qua Hàn Quốc đào tạo một
năm, tôi và Trần Đam không ngừng rủ Khắc Khắc đi ăn đi uống, tạm biệt
hết lần này đến lần khác cuối cùng nó mới chịu khởi hành. Cũng vì vậy mà tôi không rảnh rỗi đôi co với Ninh Hải.
Sự rời khỏi của Khắc Khắc khiến tôi và Trần Đam cảm thấy lạc lõng,
nhưng Trần Đam có rất nhiều việc để làm, vậy là tôi lại chỉ còn mình
tôi. Lễ Quốc khánh, vốn dĩ đã hẹn với nhau cùng đi Cổ thành Phượng
Hoàng, tiền cũng nộp rồi, vậy mà Ninh Hải lại đột nhiên nói có công việc không đi được, tôi vô cùng giận dữ, Ninh Hải cũng để mặc tôi nổi giận.
Vào một đêm khi tôi và Ninh Hải vừa kết thúc chiến tranh lạnh, cậu ấy về đến nhà, ngay cả quần áo cũng không thay thì đã ngồi xuống sô pha.
Tivi đang mở, nhưng tôi lại ngồi ở một chiếc ghế khác đọc báo.
“Lạc Dịch.”
“Hửm?” Tôi đáp lại, mắt vẫn dán vào tờ báo.
“Thạch Dương đã cầu hôn mình.”
Âm thanh trong tivi quá lớn, tôi khựng lại một lúc lâu mới phản ứng
ra, lập tức mở to mắt nhìn vào Ninh Hải. Cậu ấy không nhìn tôi, sắc mặt
nghiêm trọng và đang nhìn vô thức về phía trước.
Tôi nhìn Ninh Hải một lúc, lựa chọn im lặng, tiếp tục cúi xuống tờ báo, nhưng lại chẳng đọc được một chữ nào.
Nói gì đây? Nói như thế nào? Chuyện như thế này mọi người đều hiểu, nói gì cũng là uổng phí.
“Cậu không hỏi gì sao?” Ánh mắt của Ninh Hải vẫn nhìn về phía trước.
“Hai người đã hẹn hò?”
“Tiếp xúc trong công việc, thỉnh thoảng có uống cà phê, hai gia đình
có dùng cơm vài lần, Thạch Dương tưởng rằng như vậy đã là đủ.”
“Hắn bị bệnh sao?” Tôi phản ứng lại theo bản năng.
Ninh Hải nhắm mắt lại, không phản hồi câu hỏi ác ý của tôi.
Im lặng rất lâu. Lần này là tôi mở lời trước.
“Mình những tưởng, dạo trước cậu thật sự bận rộn vì chuyện của công
ty.” Tôi biết mình không nên nói như vậy, lời nói như vậy rất tổn thương người nghe, nhưng cảm xúc đã chiến thắng lý trí, nó khiến tôi nói ra
những lời không hay.
“Ý cậu là sao?”
“Ý cậu là sao?”
“Không tin mình?”
“Cậu có thể khiến mình tin sao?”
“Tình cảm của mình trong mắt cậu yếu ớt đến vậy sao?”
“Hóa ra tình cảm của cậu là dành cho mình à? Ha ha, mình cơ hồ đã quên rồi đấy!”
“Lạc Dịch cậu đừng quá đáng!”
“Người quá đáng là cậu! Phó tổng Ninh!”
“Là Thạch Dương đã hiểu lầm.”
“Cậu không cho hắn cơ hội thì hắn có thể hiểu lầm sao?”
“Chẳng lẽ ngoài cậu ra thì mình không thể có bạn bè nào khác ư?”
“Đương nhiên là được, cũng đến mức cầu hôn rồi, nói như vậy mà cậu cũng không thấy ngượng?”
“Lạc Dịch!”
“…..”
Lần tranh cãi này, chúng tôi đều không nói lý lẽ như trước đây mà chỉ một lòng muốn thuyết phục đối phương, chúng tôi dùng những lời ngắn gọn nhất nhưng mang sức sát thương nhất, liên tục đâm vào nhau. Cuối cùng,
tôi dùng một tiếng hứ lạnh và ánh mắt khinh miệt kết thúc cuộc giao
tranh này, đứng dậy rời khỏi sảnh khách.
Với tính cách của tôi, xảy ra chuyện như thế thì chắc chắn phải làm
gì đó để bộc lộ cơn giận trong lòng. Ví dụ như bỏ đi. Nhưng lần này lại
không, thậm chí ngay cả lúc cãi đến long trời lở đất, tôi cũng chỉ nhấn
mạnh đó là lỗi của Ninh Hải chứ không phải nói lời chia tay để cậu ấy
tiếp nhận lời cầu hôn của Thạch Dương. Sự tổn thương mà tôi mang đến cho Ninh Hải trong lần trước vẫn còn in sâu trong đầu, tôi không thể đi trở vào vết xe đổ. Nguyên nhân vì tôi không muốn chia tay, sâu trong lòng
tôi, vẫn luôn khát khao được bền vững lâu dài.
Vì thế, cách mà tôi bộc lộ sự kiêu ngạo của mình chính là không thèm
hỏi han đến chuyện này nữa, cứ xem như nó chưa từng xảy ra hoặc Ninh Hải chưa từng nói với tôi. Tôi không biết Ninh Hải sẽ giải quyết như thế
nào, dẫu cho trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an, nhưng tôi vẫn im lặng. Chúng tôi không cãi nhau, trái lại trở nên lạnh nhạt hơn. Ninh Hải đã
rất lâu rồi không cười, và tôi, cũng đã bao ngày rồi không cảm nhận được niềm vui?
Thời gian không hề vì ai mà dừng bước, ngày tháng vẫn cứ trôi. Trần
Đam thấy tôi không vui nên hễ có thời gian thì rủ tôi đi chơi. Lần nào
cô ấy cũng bảo tôi dẫn theo Ninh Hải, nhưng tôi rất cố chấp, tôi không
chịu dùng cơ hội này để làm dịu mối quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi vẫn sống chung một nhà, nhưng lại không còn như trước.
Một buổi tối nọ, khoảng bảy giờ hơn, Trần Đam chợt gọi điện cho tôi,
nói vừa giải quyết xong một vụ án ở tỉnh khác, hẹn tôi ra ăn tối. Ninh
Hải vẫn chưa về, một mình ngồi xem tivi ở nhà cũng vô vị, thế là tôi
mang giày ra ngoài.
Chúng tôi đi ăn ở nhà hàng Hoa Thái tại thành tây, Trần Đam rất thích món Teppanyaki ở đây. Vừa vào cửa, tôi đã nhìn thấy Ninh Hải và Thạch
Dương đang ngồi ở vị trí cạnh vách kính, trên bàn là rượu đỏ và nến,
thật là quý phái.
Tôi cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là huyết khí xông lên đỉnh đầu,
cái gì gọi là tức đến không nói nên lời. Không nghĩ đến hậu quả, tôi đi
xồng xộc đến đó. Trần Đam không kịp ngăn cản tôi, đành đi theo sau.
Nhìn thấy tôi, Ninh Hải có hơi hoảng loạn, điều này càng khiến tôi bốc lửa.
“Ninh tiểu thư, đây chính là cái mà cô gọi là tăng — ca—?”
Ninh Hải đứng dậy, “Lạc Dịch, mình….”
“Chỗ tăng ca của cô cũng không tệ nhỉ? Chất lượng bữa ăn của công ty cũng khá đấy, đồng nghiệp cùng tăng ca cũng chu đáo thật.”
“Nhạc Dịch, có chuyện gì từ từ nói.” Trần Đam nhắc nhở tôi.
“Ha! Còn có gì để nói nữa, thôi không phá rối Ninh tiểu thư đây dùng
bữa nữa, mất công người ta cảm thấy chúng ta chướng mắt đấy.”
“Lạc Dịch….” Ánh mắt của Ninh Hải thậm chí đang mang ý thỉnh cầu, nhưng tôi lựa chọn phớt lờ, quay lưng bỏ đi.
“Chờ đã.” Giọng khàn khàn kia vang lên, Thạch Dương đã mở lời.
Tôi quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.
“Nói xin lỗi với Kiêu Kiêu.”
Thật là không dám tin vào đôi tai của mình, hắn tưởng hắn là ai? Sứ
giả hộ hoa sao? Hay là thần hộ mệnh của Ninh Hải? Còn gọi cả tên thân
mật nữa.
“Anh bị bệnh sao?” Cuối cùng tôi cũng thốt ra câu hỏi mà tôi muốn hỏi nhất.
“Thạch Dương, bỏ đi.” Ninh Hải vốn dĩ muốn chuyện nhỏ hóa không, ngờ
đâu câu nói này lại khiến ngọn lửa trong tôi cao thêm mấy tấc, nói vậy
là sao? Không câu nệ với cái đứa phá rối bữa ăn của họ ư?
“Tôi bảo cô xin lỗi Kiêu Kiêu.” Đôi mắt bạo lực của Thạch Dương trợn lên nhìn tôi.
“Xin hỏi quý ông là cái thá gì của Ninh Hải hả?”
Lời còn chưa dứt thì Thạch Dương đã đứng dậy đẩy mạnh tôi một cái,
tôi không hề phòng bị nên ngã lăn xuống đất, Trần Đam và Ninh Hải chưa
kịp can ngăn thì hắn đã tiến lên đá thẳng vào hông tôi, lực độ ấy làm
tôi nhất thời không hớp được một hơi nào.
Trần Đam nhanh chóng giữ chặt tay của Thạch Dương rồi lấy còng cố
định hắn ở bàn ăn. Ninh Hải hoảng hốt chạy tới bên tôi, tôi rất đau,
nhưng cũng không quên hất tay cậu ấy ra.
Trần Đam đi tới đỡ tôi ngồi dậy, tôi dựa vào người cô ấy nửa ngày
trời mới thấy đường hô hấp thông thoáng trở lại. Bảo vệ, người phục vụ
và giám đốc nhà hàng đều lần lượt xuất hiện, những người muốn xem náo
nhiệt cũng vây lên. Cục diện như thế tôi nào có ngờ được, có thể nói là
bị cú đá ấy làm cho chẳng biết trời trăng mây gió, lẳng lặng bò dậy, tôi đẩy hết mọi người qua một bên rồi đi thẳng ra ngoài.
Ninh Hải lại chạy đến kéo tay tôi, tôi mượn thế quay lưng mà hất mạnh cánh tay ấy ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Giọng nói rất lớn, đây là lần đầu tiên tôi dùng thái độ thô lỗ như
vậy đối xử với Ninh Hải. Mặt của chúng tôi đều đỏ bừng, Ninh Hải là vì
lo lắng, còn tôi là vì giận dữ. Tôi dùng một ngón tay chỉ vào mặt Ninh
Hải, nghiến răng nói:
“Được lắm, cô hay lắm!” Nói xong là lập tức bỏ đi.
Đại khái là Ninh Hải vẫn còn muốn đuổi theo, nhưng Trần Đam đã khuyên cậu ấy ở lại, tôi không biết họ đã nói gì, cũng không muốn biết. Sau
khi lên xe, tôi bảo Trần Đam chạy về Học viện Kiến trúc.
“Về đó làm gì?”
“Dọn đồ, dọn nhà!”
“Có cần vậy không?”
“Không cần sao? Còn muốn sao nữa? Có đi không? Không đi thì tao tự đón taxi!”
Thấy tôi đang kích động, Trần Đam cũng không khuyên nhủ gì thêm, đành lái xe đến đó. Tôi nhanh chóng thu dọn những thứ cần thiết, đó đều là
những thứ tôi đã mang đến khi dọn vào đây. Những thứ Ninh Hải mua cho
tôi không lấy một món nào, ngay cả điện thoại tôi cũng rút sim ra rồi
vứt lại trên bàn. Trước khi ra khỏi cửa, tôi lại một lần nữa đập mạnh
xâu chìa khóa ấy lên quầy bar, nhấc hành lý lên đóng sầm cửa lại, ra đi
không hề ngoảnh mặt.
Xuống lầu, tôi ngồi vào xe của Trần Đam, vừa khởi động động cơ xe thì trông thấy Ninh Hải đi xe của Thạch Dương về đến, Trần Đam dừng xe lại, tôi quay qua hét vào mặt nó:
“Dừng lại làm gì? Còn không đi đi??”
Ninh Hải vội vã xuống xe chạy nhanh tới vừa vỗ vào kính xe vừa gọi
tên tôi, tôi không thèm quay lại nhìn. Trần Đam mở khóa, Ninh Hải liền
kéo cửa ra.
“Lạc Dịch cậu bình tĩnh lại, nghe mình giải thích được không?”
“Tôi bình tĩnh? Hơ!”
“Là lỗi của Thạch Dương, mình bắt anh ta xin lỗi cậu được không? Lạc
Dịch cậu đừng như vậy, Lạc Dịch, mình xin lỗi cậu được không?”
Đứng ở trước mặt Trần Đam mà Ninh Hải có thể nói như vậy đã là không
dễ dàng, cậu ấy đã buông bỏ mọi lập trường và lòng tự trọng, nhưng lúc
ấy tôi đã bị cơn giận làm cho mù quáng, tôi chỉ chìm đắm trong nỗi uất
ức của riêng mình, không hề suy nghĩ đến bản chất của sự việc và phương
pháp xử lý, tôi chỉ một lòng muốn Ninh Hải khó coi.
“Biết có lỗi là được rồi, xin lỗi thì không dám nhận đâu, sau này hãy cố gắng dạy dỗ lại đi. Chỗ này tôi nhường lại cho hai người đó, không
làm phiền nữa, phó tổng Ninh!”
Tôi vừa nói vừa bẻ tay của Ninh Hải, đẩy cậu ấy ra rồi đóng cửa lại
và tiện tay khóa chốt. Lúc này Thạch Dương cũng đã xuống xe và đi sang
đây, ánh mắt lộ rõ ác ý. Trần Đam vốn dĩ còn đang khuyên tôi, hy vọng
Ninh Hải có thể xoa dịu cơn giận của tôi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ
của Thạch Dương, lại thêm vào thái độ kiên quyết của tôi, cô ấy không do dự nữa, phóng nhanh rời khỏi.
Thông qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy Ninh Hải rượt theo xe một
đoạn ngắn rồi dừng lại, vẻ mặt tiều tụy mà nhìn chúng tôi xa dần. Thạch
Dương đi tới, đứng rất gần, như là đang an ủi. Tôi dựa ra ghế, sắc mặt
băng lạnh, trong lòng trống rỗng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT