Địa điểm mà Nhã Đình chọn khá tốt, những người sống ở khu này đều là
cư dân lâu đời, nó cách nhà tôi, nhà của tôi và Ninh Hải, thậm chí là
chỗ làm của tôi, đều rất xa, chúng tôi cơ hồ không gặp được người quen
thuộc nào. Tôi đóng liền hai tháng tiền thuê, đóng cột tại đây. Vốn dĩ
tôi muốn chuyển sang chỗ khác có điều kiện tốt hơn, nhưng Nhã Đình không chịu. Nơi này cũng là nơi cô ấy trưởng thành, cô ấy sợ bắt gặp người
quen hơn tôi gấp nhiều lần. Khu phố cổ này tuy hỗn tạp nhưng kín đáo, có thể giúp cô ấy cảm thấy an toàn. Tôi hiểu điều này, vì vậy đã không
kiên trì đổi chỗ. Sau đó, tôi dẫn Nhã Đình đi mua ít đồ dùng sinh hoạt,
cô ấy chẳng mang theo gì ngoài vài bộ đồ để thay. Giống như cô ấy đã nói vậy, chẳng còn gì nữa cả. Tôi chuẩn bị chu toàn tất cả những gì tôi có
thể nghĩ ra, còn kiếm vài tấm hình em bé dán lên tường. Nhã Đình nhìn
thấy chúng, gương mặt tái nhợt tức thì hiện lên dấu vết hồng hào.
Tôi đã tuân thủ lời hứa, không kể lại chuyện này với Ninh Hải. Mỗi
ngày sau khi tan ca, tôi đều sang đây trước, đến khi không còn việc gì
thì mới về nhà. Cũng chính vì vậy mà tôi đã từ chối thói quen nếu có
thời gian sẽ đến đón tôi tan ca của Ninh Hải. Buổi tối tôi cũng không đi chơi với A Đại và A Tam nữa. Nhã Đình luôn tìm được việc để giữ chân
tôi, trì hoãn thời gian về nhà của tôi, như mua ít gì đó, hoặc sửa giắc
cắm, thậm chí là xoa bóp đôi chân đã hơi sưng phù của cô ấy… Những việc
vốn dĩ phải do một người làm chồng phụ trách, mà tôi, vô duyên vô cớ
phải chịu đựng, hơn nữa không cách từ chối. Ánh mắt của Ninh Hải chứa
đầy nghi hoặc, tôi biết cậu ấy đang suy đoán và chờ đợi. Nhưng tôi không mở lời, chỉ im lặng đối mặt, vậy nên Ninh Hải cũng đành trầm lặng.
Những ngày tháng ấy khiến tôi cảm nhận được một sự mệt mỏi chưa bao
giờ có. Tạm gác việc phải bôn ba qua lại không nói, Nhã Đình vì vấn đề
sinh lý mà tính tình trở nên vô thường, một phút trước có thể còn đang
nói cười với tôi, phút tiếp theo cô ấy đã hét vào mặt tôi kêu tôi cút.
Tôi hiểu tình cảnh của cô ấy, nên không oán trách. Về đến nhà, ánh mắt
ngờ vực của Ninh Hải khiến tôi không chốn lẩn tránh, không khí trở nên
trầm buồn và nặng nề đến đáng sợ, tôi ứng phó trong mệt mỏi. Rất nhiều
lần, tôi nằm trên sô pha xem truyền hình rồi ngủ lúc nào không hay,
những giấc mơ hỗn tạp luôn đeo bám tôi. Buổi sáng thức dậy nhìn mình
trong gương, sắc mặt xám xịt, ánh mắt vô hồn, làn môi khô đến nứt nẻ.
Tôi tự hỏi mình, Nhạc Dịch, mày có thể kiên trì đến khi nào?
10 giờ 30 tối, tôi mở cửa vào nhà. Ninh Hải đang ngồi trên sô pha chờ tôi.
“Cậu đi đâu vậy? Sao không về nhà ăn cơm?”
“Tòa soạn có chút việc.” Tôi vừa cởi giày vừa trả lời trong mệt mỏi.
“Hay lắm, biết nói dối rồi, còn nói dối không chớp mắt nữa.” Ninh Hải nhướng mày, tôi nhìn cậu ấy, “Mình gọi điện cho cậu nhưng di động đã
tắt máy, gọi đến công ty thì không có người nghe. Mình lại gọi cho Đoạn
Phi Phi, cô ấy nói cậu đã ra về từ sớm rồi.”
Tôi im lặng, đi một mạch vào phòng tắm.
“Cậu đứng lại!” Giọng của Ninh Hải không lớn, nhưng rất uy nghiêm.
Tôi dừng chân, Ninh Hải bước tới đứng bên cạnh tôi. Tôi nhắm mắt lại,
chuẩn bị nhận lấy những lời chất vấn và khiển trách.
Nhưng không, không gian yên lặng rất lâu, tôi mở mắt ra, đập vào mắt
là sự dịu dàng, quan tâm và thương xót trong mắt của Ninh Hải.
“Lạc Dịch, rốt cuộc cậu bị sao vậy? Vì sao gần đây lại như người mất
hồn? Nhìn cậu rất mệt mỏi, có thể cho mình biết đã xảy ra chuyện gì
không?” Ninh Hải đưa một tay vắt lên cổ tôi, tay còn lại vuốt nhẹ lên
mặt tôi.
Tôi chớp mắt đáp lại: “Không có gì.”
Ninh Hải nhíu mày, “Được, nếu cậu không muốn nói, mình sẽ không ép,
mình cho cậu không gian riêng. Nhưng cậu không thể thấu chi sức khỏe của bản thân như vậy, cậu đã tự nhìn đôi mắt của mình chưa, đầy mạch máu
đỏ. Cậu không thể ỷ mình còn trẻ mà lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn.”
Tiểu Hải nói rất nghiêm túc, đột nhiên, tôi rất sợ hãi, bèn ôm lấy vòng
eo của Ninh Hải, kéo cậu ấy đến gần, tôi hỏi:
“Tiểu Hải, cậu sẽ không bỏ mình đâu phải không?”
Ninh Hải vén lại mái tóc trước trán tôi, “Không, mình sẽ không rời xa cậu.”
Tôi cười, ôm cậu ấy vào lòng. Một lúc sau, Tiểu Hải hối thúc tôi:
“Đi tắm mau lên rồi ngủ sớm.”
Tôi gật đầu, đi về phía phòng tắm.
“Lạc Dịch.” Ninh Hải chợt gọi tôi, tôi quay lại, “Cậu… sau này đừng
gạt mình được không? Bất kể xảy ra chuyện gì, cũng đừng nói dối với
mình. Cậu có thể lựa chọn im lặng, nhưng đừng bao giờ nói dối, được
không?”
Tôi im lặng một hồi mới hỏi: “Cậu có biết, người khiến mình nói dối nhiều nhất là ai không?”
Ninh Hải lắc đầu.
“Là mẹ. Chỉ những người mình quan tâm, mình mới nói dối với họ, không phải vì mình đã làm sai chuyện gì, chỉ là… mình sợ lời nói thật lòng sẽ tổn thương họ.” Dứt câu, tôi đi thẳng vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Một tháng trôi qua, ý chí của tôi dần đi đến cực hạn. Hôm ấy, tôi đi
mua cơm tối cho Nhã Đình theo lời dặn của cô ấy. Ăn xong tôi rửa chén,
nấu nước, giúp cô ấy vệ sinh. Thật ra cô ấy chỉ mới mang thai bốn tháng, những việc này hoàn toàn có thể tự làm, song cô ấy vẫn ỷ lại vào tôi,
có lẽ cuộc sống trước đây đã tạo cho cô ấy thói quen được chăm sóc, và
tôi, cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là khi làm những việc này, tôi luôn
im lặng.
Sau khi mọi việc ổn thỏa, tôi vừa cầm áo khoác lên thì Nhã Đình khẽ nói:
“Nhạc Dịch, đêm nay ở lại với mình được không?” Tôi nhìn vào đôi mắt trông chờ của Nhã Đình, chân mày bất giác chụm vào nhau.
“Ban đêm ở đây một mình, sợ lắm.”
Có một tiếng nói ở trong lòng đang không ngừng gào thét: Không được!
Đừng quên ở nhà còn có Tiểu Hải đang chờ mày! Có lần thứ nhất thì sẽ có
lần thứ hai thứ ba, sau này biết phải làm sao? Nhưng, tôi lại không thốt ra được lời nào, chỉ ậm ừ:
“Mình…. Ninh Hải….”
“Chỉ một lần này thôi. Mình thật sự rất khó chịu, mình muốn có người ở bên cạnh, chỉ đêm nay thôi được không?”
Cổ họng của tôi nghẹn ngào, im lặng rất lâu. Cuối cùng tôi đã không địch lại ánh mắt của Nhã Đình.
“Vậy… mình ra ngoài gọi điện đã.”
“Ừm!”
Nhạc chờ vang lên. Tôi đứng bên ngoài hành lang, thầm nghĩ không biết nên mở lời như thế nào với Tiểu Hải.
“A lô? Lạc Dịch?”
“Ừm, là mình. Tiểu Hải, mình…”
“Cậu đang ở đâu thế? Khi nào mới về tới nhà vậy? Mình vừa nấu cháo bắp xong, còn không về thì sẽ nguội hết đấy nhé.”
“À.” Tôi nuốt nước bọt, “Mình… đêm nay mình không về.”
Bên kia điện thoại chợt im lặng, tôi gọi:
“Tiểu Hải.” Vừa định nói thì Ninh Hải đã vội vàng ngắt lời tôi.
“Được rồi, mình biết rồi, cậu không cần nói lý do nữa. Buổi tối ngủ nhớ đắp chăn, hãy tự chăm sóc bản thân.”
Tôi cảm giác nước mắt của tôi đã sắp trào ra, chỉ biết khẽ gọi:
“Tiểu Hải…”
“Lạc Dịch, cậu phải nhớ ở nhà còn có người chờ cậu.” Dứt lời, Ninh
Hải đã nhanh chóng gập máy. Tôi bần thần rất lâu mới cúp máy và đi trở
vào. Ánh mắt háo hức trông chờ của Nhã Đình dõi theo tôi.
Đêm ấy trôi qua rất bình thường, tôi nói chuyện với Nhã Đình một lúc
rồi mạnh ai nấy ngủ. Tôi nghe thấy hơi thở đều đặn của cô ấy, quay người lại nhìn trần nhà tối thui thủi trước mắt. Sáng hôm sau khi thức dậy,
tôi đưa ra một quyết định, tôi không biết nó đúng hay sai, nhưng, tôi
không có lựa chọn nào khác.
Tôi rửa mặt sạch sẽ, chào Nhã Đình rồi rời khỏi. Tôi không đi làm, mà đã đến công ty chứng khoán Đồng Đạt nơi Ninh Hải đang công tác. Hôm nay là thứ năm, cậu ấy không có tiết, vì vậy chắc chắn sẽ ở đây. Sau khi
nói với lễ tân, cô gái gọi điện vào trong rồi quay lại nói với tôi:
“Phó tổng Ninh mời cô lên lầu.”
Tôi vào thang máy bấm lên lầu 10, rẽ trái, đi đến căn phòng thứ ba,
trên cửa là tấm biển bằng vàng sáng lấp lánh với dòng chữ “Phòng phó
tổng giám đốc – Ninh Hải”. Tôi gõ cửa, bên trong vọng ra câu nói công
thức hóa:
“Mời vào.”
Đẩy cửa ra, Tiểu Hải đang đứng ở phía sau bàn làm việc, đầu hơi cúi
xuống theo dõi tập hồ sơ trên tay. Hôm nay cậu ấy mặc đồ công sở màu xám nhạt, nhưng vì điều hòa trong phòng rất ấm, vì vậy áo khoác được cởi ra và vắt trên ghế da. Trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo
hơi tẻ ra, để lộ sợi dây chuyền. Tay áo được xắn lên đến khuỷu tay, làm
phơi bày cánh tay trắng mịn, cổ tay trái là chiếc đồng hồ Swatch. Tiểu
Hải trang điểm rất nhạt, mái tóc uốn gợn xõa tự nhiên trên vai, có vài
lọn tụt ra phía trước. Hình ảnh này khiến tôi ngây người, đây là một cô
gái xinh đẹp và nho nhã biết dường nào, đây là cô gái vốn dĩ đã thuộc về tôi, vậy mà bây giờ, tôi lại phải buông tay.
Ninh Hải ngước lên nhìn tôi, không nói gì, lại cúi xuống.
“Sao cậu lại đến đây?” Giọng nói buồn bã, tôi nhìn thấy đôi mắt ấy, hơi sưng.
“Có chút việc.”
“Có chuyện gì mà phải đến phòng làm việc để nói? Về nhà nói không được sao?” Ninh Hải nhìn tôi.
Đúng lúc này, thư ký gõ cửa đi vào, đưa cho tôi một tách cà phê, tôi
nhận lấy và cảm ơn. Cô ấy quay trở ra, cửa phòng lại được khép kín. Tôi
ngồi xuống sô pha, im lặng một hồi. Đắn đo rất lâu, cuối cùng tôi nâng
tách lên hớp hai ngụm, rồi nhẫn tâm nói ra những lời ấy.
“Ninh Hải, mình muốn dọn ra ngoài một thời gian.”
Bàn tay đang cầm tập hồ sơ của Ninh Hải run lên một cái, tôi đã nhìn
thấy, song lại vờ như không biết, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
“Vì sao?”
Tôi cười cười, “Cậu muốn mình im lặng? Hay là nói dối?”
Ninh Hải đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi ngồi xuống, xoay ghế qua một bên và nhắm mắt lại, khuỷu tay chóng trên tay cầm của chiếc ghế, ngón trỏ
và ngón giữa xoa lên vầng thái dương. Tôi nhìn vào nửa gương mặt của cậu ấy, sóng mũi rất cao, chiếc cằm nhỏ nhắn, cặp mi dài khẽ lay động. Suýt chút thì tôi đã từ bỏ quyết định của mình, bởi vì tôi không cầm được
lòng muốn ôm con người này vào lòng, muốn hôn lên gương mặt ấy.
Một lúc sau, Tiểu Hải mới do dự mà mở lời:
“Là vì… Châu Nhã Đình ấy ư?”
Tôi uống cà phê, im lặng.
“Cậu đến văn phòng của mình nói chuyện này, là muốn mình dùng lý trí
khống chế cảm xúc, để mình từ bỏ, không ngăn cản cậu, phải vậy không?”
“Đúng một nửa.”
“Vậy còn nửa kia?”
“Suốt ngày hôm qua mình không được gặp cậu, rất nhớ, vì vậy muốn sang đây nhìn cậu.”
“Ha!” Ninh Hải bật cười, “Một ngày không nhìn thấy thì phải qua đây
gặp? Vậy sau này dọn ra ngoài, ngày nào cũng không gặp, lẽ nào ngày nào
cậu cũng đến đây?”
Tôi lại im lặng.
“Cậu nói chuyện đi có được không? Đừng suốt ngày im lặng như khúc gỗ
có được không? Đừng làm ra vẻ mặt lầm lì muốn tức chết người khác có
được không?” Giọng nói của Ninh Hải bắt đầu cao hơn, tôi biết cậu ấy đã
cố gắng hết sức kìm chế cảm xúc của mình.
“Đây là lời giải thích cho việc không về nhà của cậu ư? Mình chờ suốt một đêm, để đổi lấy câu nói này? Dọn ra ngoài? Dọn đi đâu? Chỗ của
người yêu cũ?”
Tôi vẫn im lặng. Tôi không phải cố tình im lặng để chọc giận Tiểu
Hải, mà tôi thật sự không biết phải nói gì. Tôi đã hứa phải giữ bí mật
cho Nhã Đình, tôi không thể nói với bất kỳ ai, ngoài chân tướng của sự
việc, tôi còn có thể nói gì?
Ninh Hải đứng dậy vòng qua bàn làm việc đi thẳng tới trước mặt tôi,
kéo cổ áo tôi và dựng tôi dậy. Tôi nhìn vào đôi mắt ấy mà lực bất tòng
tâm. Sự giằng co của Tiểu Hải làm nước mắt của tôi lăn khỏi khoang mắt,
tôi nói trong nghẹn ngào, trong tiếng nấc:
“Tiểu Hải, mình rất nhớ cậu. Mình không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa. Tiểu Hải, làm sao đây Tiểu Hải?”
Ninh Hải bị tôi làm cho hoảng hồn, tôi chưa bao giờ khóc trước mặt
cậu ấy. Lâu nay tôi luôn kiên cường và lạc quan, chuyện lớn cách mấy tôi cũng có thể mỉm cười đối mặt. Nhưng lần này, tôi đã khóc, khóc ở trước
mặt Ninh Hải, hệt như một đứa trẻ. Ninh Hải hoang mang quá vội buông cổ
áo tôi ra lau nước mắt cho tôi.
“Tiểu Dịch đừng khóc! Tiểu Dịch, mình xin lỗi mình không nên lớn
tiếng mắng cậu như vậy, Tiểu Dịch đừng khóc.” Nói xong, Ninh Hải chạy về bàn làm việc muốn tìm khăn giấy, nhưng kéo liền mấy ngăn tủ cũng không
thấy. Tiểu Hải quay mặt ra vách kính sau lưng, một tay vịn trên thành
ghế, một tay bịt miệng lại, bờ vai run lên.
Tôi thừa nhận, giây phút ấy, tim tôi như bị xé nát, chỉ muốn bỏ mặc
tất cả, ôm Tiểu Hải của tôi vào lòng, nói với cậu ấy tôi yêu cậu ấy đến
mức nào. Nhưng tôi vẫn đã lựa chọn im lặng, tôi đứng yên bất động. Tính
tôi tuy nóng nảy, nhưng tôi hiểu rõ mình không thể từ bỏ việc chăm sóc
Nhã Đình, dẫu cho không còn yêu, cũng không thể nhìn cô ấy đi vào đường
cùng.
Trải qua rất lâu, khi Ninh Hải đã bình tĩnh lại, cậu ấy hỏi tôi:
“Cậu muốn dọn ra ngoài bao lâu?”
Tôi nhanh chóng tính toán trong lòng, “Nửa năm chăng, hoặc có lẽ, sẽ lâu hơn.”
Ninh Hải nhìn tôi trong kinh ngạc, “Nửa… năm…?”
Nhìn thấy nét mặt khẳng định của tôi, cậu ấy thất thần, ánh mắt mơ màng. Cuối cùng, Tiểu Hải gật đầu. Tôi quay lưng định ra về.
“Lạc Dịch, chúng ta không có bao nhiêu cái nửa năm có thể lãng phí.”
Bước chân của tôi chợt khựng lại, song không hề quay đầu.
Tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới. Buổi sáng đi làm, sau khi tan ca
thì mua thức ăn về nhà cùng ăn với Nhã Đình, rồi dọn dẹp, rửa bát. Bàn
tay ngâm trong nước lạnh giữa mùa đông, buốt đến tê dại. Ga giường, chăn nệm, quần áo của hai người. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cơ hồ không còn giặt quần áo nữa, lúc ở nhà, người mẹ vốn ưa sạch sẽ của tôi chưa
chờ quần áo của tôi dơ thì đã bắt tôi cởi ra để giặt. Về sau sống cùng
Tiểu Hải, tôi căn bản chẳng hiểu cách sử dụng của máy giặt điện tử ấy,
vì vậy tôi luôn yên tâm yên lòng mở tủ áo rồi lấy quần áo đã được giặt
sạch ủi thẳng mà mặc. Tiểu Hải nuông chiều tôi, cậu ấy dung túng mọi
thói lười biếng của tôi.
Thế nhưng giờ đây, tôi lại không biết mỏi mệt mà tất bật vì một cô
gái khác, thậm chí không có oán trách, dẫu cho phải nhẫn nhịn cả những
lời nhục mạ của cô ấy. Giống như mẹ tôi đã nói, kiếp trước ai nợ ai đều
đã định sẵn. Ban đêm khi ngủ, ngay cả quần áo tôi cũng lười cởi ra. Chỉ
một lòng muốn chìm nhanh vào giấc ngủ, ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy cực khổ, không thấy khó khăn, sẽ không sống ngày mà tựa như năm trong nỗi
nhớ đối với Tiểu Hải. Từ sau cuộc trò chuyện tại văn phòng hôm ấy, chúng tôi không còn gặp nhau nữa, ngay cả điện thoại cũng không. Tôi không
biết nên nói gì, tôi sợ nghe thấy giọng nói của cậu ấy. Tôi sợ một khi
giọng nói ấy vọng vào tai mình, thì những kiên trì bao ngày qua của tôi
đều sẽ sụp đổ. Rất nhiều lần, tôi siết chặt điện thoại trong tay, nhìn
tấm hình cười tươi như hoa bên trong màn hình mà thất thần.
Tiểu Hải, cậu vẫn khỏe chứ? Những ngày không có mình, cậu có cô đơn không?
Lời hẹn nửa năm ấy ngay chính bản thân tôi cũng cảm thấy hư ảo đến
đáng sợ. Nửa năm, nửa năm sau, tôi có còn là tôi không? Trái tim của
Tiểu Hải, có còn rộng mở vì tôi không? Chúng tôi còn có thể quay về như
trước đây không? Nghĩ đến đây, trái tim của tôi như bị dao xén vào, vậy
nên, tôi lại lựa chọn lẩn tránh. Không nghĩ, không hỏi, chỉ cố gắng
không để mình rảnh rỗi, sự bận rộn có thể giúp tôi thoải mái, có thể làm nỗi đau trong tôi không quá rõ ràng.
Ngày 24 tháng 12, đêm giáng sinh. Sinh nhật của tôi.
Sáng sớm vừa thức dậy, tiếng chuông quen thuộc đã vang lên. Tôi lục
tìm điện thoại như một kẻ điên dại, mở ra, quả là có một tin nhắn, là
tin nhắn của Tiểu Hải.
— Hôm nay sinh nhật, cùng ăn tối nhé.
Nước mắt của tôi bất chợt trào ra, nhưng miệng lại cười toe toét. Hôm nay, bất kể thế nào tôi cũng không ở lại đây. Tôi phải tìm Tiểu Hải,
tôi phải ngắm nhìn cậu ấy thật lâu thật kỹ, tôi phải nói cho cậu ấy biết tôi đã bị nỗi nhớ giày vò đến mức nào.
Tôi thông báo với Nhã Đình hôm nay sẽ không về ăn tối, bảo cô ấy gọi
điện cho người mang tới, hoặc xuống nhà ăn ở dưới lầu. Nhã Đình không
nói gì, mà chỉ nhìn tôi. Khoảnh khắc ấy tim tôi chợt run lên, nhưng vì
đang đắm chìm trong niềm vui sắp được gặp Tiểu Hải, tôi đã không suy
xét.
Có những việc, người tính không bằng trời tính, vận mệnh đã định thì
chẳng ai có thể thoát khỏi. Nhã Đình một lòng muốn giữ đứa con này,
nhưng nó lại không có duyên với cô ấy. Mười giờ sáng, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của ông chủ nhà trọ, ông ấy nói Nhã Đình bị lăn xuống cầu thang, đã được đưa vào bệnh viện. Tôi xông nhanh ra ngoài bắt một chiếc taxi rồi phóng thẳng đến bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, gương mặt của bác sĩ rất nghiêm trọng.
“Người nhà của Châu Nhã Đình đâu? Cô là gì của Châu Nhã Đình? Nếu có chuyện gì cô có thể chịu trách nhiệm không?”
Tôi có thể chịu trách nhiệm không? Một giọng nói từ đâu vang lên. Nhưng, tôi còn có thể thế nào?
“Tôi, tôi là chị họ của Châu Nhã Đình.”
“Vậy được, ký tên vào Giấy cam kết phẫu thuật đi. Sau đó đến đóng cọc viện phí, trả trước 20 ngàn, không đủ bổ sung sau.”
Thật không hổ danh là bệnh viện lớn, còn chưa nói sẽ trị bệnh như thế nào mà đã bắt đóng tiển. Tôi run rẩy hỏi:
“Vậy, Châu Nhã Đình….”
“Sẩy thai, mất máu quá nhiều. Người nhà phải có tâm lý chuẩn bị,
chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả như thế nào thì phải xem bản thân cô ấy.”
Tôi lại bị một cú làm cho mơ màng, nhưng, hiện thực trước mắt không
cho phép tôi ngẩn ngơ. Tôi giao cho bác sĩ một tấm danh thiếp, nói với
bà ấy có việc gì hãy gọi điện cho tôi. Sau đó thì chạy nhanh ra ngoài,
nhiệm vụ quan trọng trước mắt, tôi cần tiền.
Tính của tôi trước nay đều không để ý chuyện tiền bạc. Đương nhiên,
không thể nói là tôi không thích tiền, chính xác là khi tôi cần thứ gì
đó mà tiền lại đúng lúc có thể làm thỏa mãn nguyện vọng của tôi thì tôi
sẽ đặc biệt thân thiết với nó. Tôi còn có một thói hư là hay bị mất
tiền, vài tờ nhân dân tệ để trong túi, nếu tôi không nhanh chóng tiêu
hết thì chắc chắn vài ngày sau, nó sẽ không cánh mà bay. Sau khi Tiểu
Hải tiếp quản cuộc sống của tôi, tôi đã lấy lại thẻ nhận lương từ mẹ của mình, và rất an tâm mà giao nó cho Tiểu Hải. Từ đó chỉ cần làm trưởng
quầy xòe tay thôi, chẳng cần bận tâm gì nữa. Tiểu Hải học ngành tài
chính, tôi có thể không an tâm sao? Tiền của tôi đã đi đâu tôi không
biết, tôi chỉ biết mình ăn ngon mặc ấm, thỉnh thoảng lại có thêm quần áo mới, những thú vui trào lưu không có món nào là tôi không có, thậm chí
những thứ người ta chưa từng thấy chưa từng chơi, Tiểu Hải cũng sẽ mua
về cho tôi sau mỗi chuyến công tác. Tôi biết rõ mấy đồng bạc mà tôi tìm
được từ công việc cỏn con ấy căn bản chẳng đủ cho tôi tiêu xài, nhưng
mỗi khi tôi về nhà, Tiểu Hải đều sẽ chuẩn bị vài món đồ cho ba mẹ của
tôi và kèm thêm một phong bì bảo tôi gửi cho bố mẹ, cậu ấy nói “Tiền tuy không nhiều, nhưng đó là tấm lòng của cậu.” Tôi cũng không nghĩ ngợi
gì nhiều, cứ thế mà làm. Ninh Hải luôn chú ý kiểm tra ví tiền của tôi,
thấy trống thì sẽ thêm tiền vào. Khi ra ngoài mời bạn bè dùng cơm, tôi
sẽ quẹt tấm thẻ mà Ninh Hải đưa cho tôi, tôi không nhớ trong đó có bao
nhiêu tiền, song lại chưa bao giờ ngại ngùng. Tóm lại, tôi không biết
quản lý tài chính, tôi cũng chẳng có tiền bạc gì để quản lý. Ngày dọn ra ngoài trong túi tôi chỉ còn không đến 500 đồng, khi tòa soạn phát tiền
thưởng của quý, tôi đã mở lời xin nhận tiền mặt nên mới chống cự được
đến ngày hôm nay. Còn bây giờ, tôi biết đi đâu để tìm 20 ngàn đồng?
Suy nghĩ rất lâu. Tôi không thể về nhà lấy, Trần Đam đã đi công tác,
Khắc Khắc thì giống tôi, tài chính đều do mẹ quản thúc. Người có thể lập tức cho tôi số tiền này, chỉ có Tiểu Hải. Tôi gọi cho Tiểu Hải khi đang ngồi trên taxi, giọng của cậu ấy nghe như rất vui vẻ.
“Mình đang ở trường, vừa xuống tiết thôi, đang chuẩn bị về đây.”
“Được, vậy mình sẽ về nhà bây giờ, cậu nhớ chờ mình ở nhà.” Tôi cố
gắng để nhịp đập của mình đừng quá mạnh, cố gắng nói hết những lời này
một cách bình tĩnh rồi cúp máy.
Mười lăm phút sau, tôi chạy lạch bạch lên lầu sáu, cuống cuồng móc
chìa khóa và mở cửa ra. Nơi đây không có gì thay đổi trong hơn nửa tháng tôi vắng mặt, chỉ là ngăn nắp hơn mà thôi. Thói quen sinh hoạt của tôi
bề bộn, vật dụng dùng đến đâu thì vứt đến đó, điều này đã gia tăng không ít công việc cho Tiểu Hải. Bây giờ tốt rồi, cậu ấy có thể thong thả
hơn.
Ninh Hải từ trong phòng bước ra, dường như cậu ấy cũng vừa về đến không lâu, gương mặt hồng hào, mắt sáng long lanh.
“Không phải hẹn buổi tối à? Sao chỉ mới buổi trưa mà đã về rồi?”
Tôi biết rõ Nhã Đình đang nằm ở bệnh viện, tình trạng ấy không cho phép tôi vòng vo, vì vậy tôi đã vào thẳng chủ đề.
“Ninh Hải, có thể cho mình ít tiền không?”
Ninh Hải hơi sững người, “Ồ, được. Cậu cần bao nhiêu, mình vào lấy.”
“Hai mươi ngàn, lấy trước hai mươi ngàn.” Ánh mắt của tôi khẩn thiết
và gấp gáp. Trong bệnh viện đang có một bệnh nhân bị mất nhiều máu đang
chờ số tiền này để cứu mạng, tôi không thể không nóng lòng. Ninh Hải
dừng chân, ngước lên nhìn tôi trong ngờ vực, cậu ấy khẽ hỏi:
“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?”
“Một người bạn xảy ra chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ừm…, mình không tiện nói, nhưng đích thật đang cần gấp.”
Tiểu Hải do dự một lúc, “Là… Nhã Đình ư?”
Những câu hỏi liên tục của Ninh Hải khiến tôi càng thêm nóng bụng,
tôi thật sự rất sợ Nhã Đình sẽ xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian
này.
Trong hoảng loạn, tôi bắt đầu không lựa lời: “Cậu cứ đưa tiền cho
mình trước, xem như mình mượn của cậu cũng được, mình viết giấy nợ cho
cậu.”
Rất hiển nhiên, câu nói này đã tổn thương Tiểu Hải, gương mặt của cậu ấy chợt lạnh xuống, rồi quay người đi về phòng.
“Mình không có nhiều tiền như vậy.”
“Gạt ai chứ? Cậu mua một cái áo cũng mấy ngàn rồi. Hai mươi ngàn đối
với cậu chỉ là chuyện nhỏ thôi!” Tôi bắt đầu to tiếng, sắc mặt đỏ lên.
Tiểu Hải quay lại nhìn tôi, nói từng chữ một: “Tiền của mình không phải để cho Châu Nhã Đình sử dụng!”
“Nói gì cơ chứ? Còn dám nói mình nhỏ mọn, cậu cũng chẳng tốt đến đâu! Coi như là mình dùng đi, mình mượn cậu không được sao?”
“Cho cậu dùng, đừng nói là hai mươi ngàn, hai trăm ngàn mình cũng
không có ý kiến. Nhưng bây giờ không phải là cậu dùng, mà mình căn bản
không biết là ai đang dùng và dùng cho việc gì. Xin lỗi, chuyện oan ức
thế này mình không làm!”
Tôi đánh mất lý trí một cách triệt để, bắt đầu hét lớn vào Ninh Hải:
“Ninh Hải sao cậu có thể máu lạnh như thế chứ? Cậu có một chút lòng
thương người được không? Mình đã nói đến mức này rồi mà cậu cũng từ
chối, trong lòng cậu rốt cuộc xem mình là gì chứ?”
“Vậy xin hỏi cậu Lạc Dịch, trong lòng cậu mình lại là gì? Nói đi là
đi ngay cả một lý do cũng không có, cậu cũng thong thả quá mức rồi
chăng!” Ninh Hải không hề nhu nhược, thanh âm không cao nhưng hùng hồn.
Tôi vì chột dạ mà chuyển từ sự hổ thẹn thành cơn giận.
“Cậu có vị trí thế nào trong lòng mình thì tự cậu biết! Cứ bắt mình
phải nói trắng ra thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa!” Tôi thở hổn hển, “Mình
không còn thời gian nữa, cậu mau đưa tiền cho mình.” Cách nói này chẳng
khác nào một tên vô loại. Ninh Hải nhìn thẳng vào tôi nói:
“Được, nhưng mình có một điều kiện.”
“Cậu nói đi.”
“Mình lấy hai mươi ngàn mua cô ấy rời khỏi cậu, cậu đưa tiền cho cô ấy rồi dọn về đây, từ nay không được qua lại với cô ấy nữa.”
“Không thể nào!” Tôi không để cho mình một đường lui nào. Tạm gác
chuyện Nhã Đình có qua được cơn nguy kịch hay không, nếu như thành công
cứu sống, lưu trú và hộ lý, chẳng có việc nào là tôi có thể thoát cả.
Ninh Hải im lặng, mà tôi thì nói trong cơn nóng:
“Mình cần tiền!!!” Tôi cơ hồ là hét vào mặt Ninh Hải.
Ninh Hải quay lưng đi về phòng, khi trở ra, trên tay cậu ấy có một
tấm thẻ ngân hàng và một chiếc hộp màu phấn. Sau đó, tôi nghe thấy một
giọng nói rất xa xăm, tiếng nói không lớn, nhưng phảng phất có thể đâm
thủng màng nhĩ của tôi.
“Lạc Dịch, đây là thẻ lương của cậu. Trong đó là tiền lương gần một
năm qua của cậu, mình không dùng một đồng nào cả. Đúng vậy, mình có khả
năng kiếm tiền, mình cũng không thiếu tiền, vì vậy mình không cần dùng
tiền của cậu, trái lại, mình muốn dùng hết tiền của mình trên người cậu, lý do bên trong, mình nghĩ cậu có thể hiểu. Châu Nhã Đình và cậu có
lịch sử như thế nào, có câu chuyện gì, mình thừa nhận, mình rất muốn
biết, nhưng cậu không chịu nói, mình cũng không miễn cưỡng. Cậu nói muốn dọn ra ngoài, hơn nữa còn là nửa năm, trong lòng mình dù có trăm ngàn
lần không nỡ, nhưng cậu đã quyết định, mình vẫn nghe theo cậu. Bởi vì
mình tin rằng, những gì mình bỏ ra, tình cảm bao năm qua của chúng ta,
thì mình, ở trong lòng cậu… thể nào cũng có chút vị trí, đến cuối cùng
cậu sẽ tự hiểu ra bản thân muốn gì, và rồi sẽ quay về bên mình. Nhưng
bây giờ… xem ra mình đã quá đề cao bản thân rồi.” Ninh Hải đưa ngón tay
lên chặn trước mũi, như đang cố kìm nén nước mắt, “Mình giữ thẻ lương
của cậu, chỉ là muốn giữ lấy một cảm giác, chứng minh cậu tin tưởng
mình, cậu ỷ lại vào mình, cậu đồng ý gần gũi và không phân chia với
mình. Tiền ở trong ấy, chẳng có ý nghĩa thực tế gì đối với mình, cái mà
nó đại diện, chỉ là thái độ cậu dành cho mình. Bây giờ cậu cần, mình sẽ
trả nó lại cho cậu, cậu hãy giao cho người ở trong lòng cậu, mình không
thể quản. Nhưng, hôm nay cậu cầm lấy nó và ra khỏi cánh cửa này, thì
đừng bao giờ quay về đây nữa. Giữa chúng ta, hết rồi.”
Tôi nghe có tiếng trái tim vỡ vụn, rất rõ ràng và giòn giã, nó làm tôi nhói đau.
“Ninh Hải, cậu uy hiếp mình ư?”
Nước mắt của Tiểu Hải cuối cùng cũng không cầm lại được, cậu ấy mở
chiếc hộp màu phấn ấy ra, bên trong là một chiếc vòng đeo tay được xỏ
bằng hạt thủy tinh màu tím, trong suốt và tinh khiết.
“Đây là quà sinh nhật của cậu, vốn dĩ định tối nay mới tặng, xem ra
bây giờ cũng không cần nữa. Nếu cậu đồng ý nhận thì hãy mang nó đi vậy.
Lạc Dịch, vòng đeo tay mình tặng cho cậu hết sợi này đến sợi khác, cũng
không sánh bằng chiếc lắc đã cũ đến sắp đứt trên cổ tay cậu, không sánh
bằng con người đã sống trong lòng cậu bao năm qua. Cậu có biết mỗi ngày
khi ngồi dưới ngọn đèn chờ cậu về nhà, cảm giác của mình là thế nào
không? Cậu có biết mỗi ngày về nhà, mở cửa ra nhìn không gian tĩnh lặng
và lạnh lẽo này, cảm giác của mình là thế nào không? Mình ngồi dưới đất
hết đêm này đến đêm khác, khóc đến không có sức lực đứng dậy, mà cậu lại chẳng có một cuộc gọi nào. Lạc Dịch, nếu cậu đã có ý định bỏ cuộc, thì
xin hãy nói rõ ràng với mình, mình sẽ không quấy nhiễu cậu. Cậu đừng
dùng cách này để giày vò mình được không? Mình đã chịu đủ rồi, tim của
mình rỗng đến mức ngay cả hít một hơi thở cũng cảm thấy đau, cậu có hiểu cảm giác này không?”
Những lời nói ấy, mặc cho là người lòng dạ sắt đá cách mấy cũng sẽ
rơi lệ. Tôi nghiến chặt răng, ngón tay bị siết lại kêu “răn rắc”, toàn
thân căng lên, cuối cùng cũng chẳng thể tuôn ra một lời nào dịu dàng.
Tôi thọc tay vào túi, lấy xâu chìa khóa cửa, đặt nó lên bàn, rồi từ từ
đưa tay cầm lấy tấm thẻ và chiếc hộp trong tay Tiểu Hải.
“Ninh Hải, mình xin lỗi.”
Tôi chỉ nói được duy nhất một câu này, tôi sợ còn nói thêm nữa thì
tôi sẽ không khống chế được bản thân, vừa dứt lời tôi liền quay đầu chạy nhanh ra ngoài. Giây phút cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy tiếng khóc
nức nở của Tiểu Hải…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT