Năm đó trong gió tuyết ở Nại Hà kiều, Nam Hải Kiếm Ngâm của nàng cùng Thiên Âm Lạc của Trần Trường Sinh là đối thủ của nhau, hôm nay lại trở thành đồng bạn.
Mà hai loại kiếm pháp này vốn đều xuất thân từ Nam Khê trai, trời sinh đã thân mật với nhau.
Kiếm ngân vang cùng kiếm kêu làm bạn mà lên, triền miên biến hóa, thanh âm réo rắt sục sôi, cho đến khi thành lanh lảnh, sau đó không nghe thấy nữa.
Nghe không thấy không có nghĩa là không có thanh âm, chẳng qua là hai kiếm rung động ở tần số quá cao, đã vượt qua phạm vi mà người bình thường có thể nghe được .
Người không nghe được, hoa lại có thể nghe được.
Theo sóng âm không tiếng động đột kích, hoa hồng nhỏ chợt lơ lửng, tựa như bị gió phất đi, bắt đầu lay động.
Cánh hoa lấy tốc độ mắt thường cũng thấy không rõ lắm khẽ run lên, bọt nước trong suốt bị chấn thành mảnh lốm đốm, hướng bốn phương tám hướng văng đi.
Giọt nước nhìn có vẻ nhu nhược, trên thực tế ẩn chứa chân khí hùng hồn của Biệt Dạng Hồng, đánh vào kiếm ý lành lạnh của Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung, uy lực không kém một mũi tên nhọn.
Trên nhai bình chỉ nghe vô số tiếng xé gió thê lương cùng với âm thanh rất nhỏ tựa như túi da bị xé rách, trên nhai thạch cứng rắn cùng trên mặt đất xuất hiện vô số lỗ nhỏ chi chít.
Nhìn hình ảnh này, mọi người khiếp sợ không nói thành lời, sắc mặt tái nhợt, nghĩ thầm nếu mình đứng trong đó, tình cảnh sẽ thê thảm đến nhường nào.
...
...
Tiểu hồng hoa lẳng lặng lơ lửng trên không trung, vẫn mảnh mai, bởi vì những giọt nước đã rời đi, trông có chút uể oải, nhưng chưa thể nào đạt đến trình độ úa tàn.
Mà vô luận kiếm ngân hay là kiếm kêu, ắt sẽ phải có lúc dừng lại.
Đến lúc đó, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung còn dựa vào cái gì để đối kháng cường lực công kích của Biệt Dạng Hồng?
Trần Trường Sinh biết không thể để cho tình hình như vậy tiếp tục phát triển được, thần thức hơi đổi, một tảng đá từ trong tay áo bắn ra, đập về phía đóa hoa hồng kia.
Đây không phải là thiên thư bia hóa thành thạch châu, mà là một viên thiên thạch màu trắng cùng thiên thư bia có liên hệ sâu đậm.
Viên thiên thạch màu trắng này rất tròn, xung quanh có hắc kim trận pháp cực kỳ phức tạp, nhìn xinh đẹp dị thường, chính là Quốc Giáo trọng bảo —— Lạc Tinh thạch!
Lấy cảnh giới tu vi bây giờ của Trần Trường Sinh, còn lâu mới có thể phát huy ra lực lượng chân thực của thiên thư bia, cho nên hắn lựa chọn Lạc Tinh thạch.
Một đạo lực lượng tang thương tựa như tới từ viễn cổ theo Lạc Tinh thạch xuất hiện mà ập tới nhai bình.
Vô số gió rít quán chú vào trong Lạc Tinh thạch, đá sỏi mới vừa lăn trên mặt đất, lại lần nữa xao động.
Ngay cả thiên địa pháp lý quanh mình cũng bắt đầu vặn vẹo, tựa như tiểu hồng hoa lúc trước từng làm.
Một cái hắc động vô cùng sâu thẳm xuất hiện trên không trung, đang dần dần trở nên to lớn.
Lạc Tinh thạch lơ lửng trong đó, tỏa ra u quang trông tựa như tinh thần.
Quả nhiên, tiểu hồng hoa không thể tiếp tục tiến về phía trước, mà dừng tại bên ngoài, tựa như đang đối kháng với Lạc Tinh thạch.
Nếu như Trần Trường Sinh muốn rời khỏi, chỉ cần đợi thêm chốc lát, có thể thông qua Lạc Tinh thạch mạnh mẽ phá vỡ không gian tạo thành lối đi, đi tới bình nguyên cách xa mấy trăm dặm.
Nhưng hắn không nghĩ đến việc rời đi, đồng thời, Biệt Dạng Hồng cũng sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào như thế.
Một quả đấm phá không mà tới.
Sợi dây nhỏ buộc trên đầu ngón tay trở nên thẳng tắp, phảng phất đúc bằng sắt.
Tiểu hồng hoa mang theo nó di động về phía trước.
Sợi dây nhỏ này xuyên qua hắc động lốc xoáy mà Lạc Tinh thạch tạo thành.
Ba một tiếng vang nhỏ, dây nhỏ gẫy thành hai khúc.
Sợi dây nhỏ này thắt ở trên đầu ngón tay của Biệt Dạng Hồng, không biết đã bao nhiêu năm, cho dù Thiên Thư lăng chi biến đêm đó cũng chưa từng gãy, tất nhiên không phải là vật tầm thường.
Giờ phút này nó không chịu nổi không gian cắt vào, cứ như vậy chặt đứt.
Chẳng qua hắc động lốc xoáy do Lạc Tinh thạch tạo thành, cũng bị sợi dây nhỏ kỳ dị này cắt thành hai nửa, sau đó nhanh chóng trở thành mờ nhạt.
Quả đấm của Biệt Dạng Hồng đã đi tới phía trước tiểu hồng hoa, trực tiếp oanh phá hắc động lốc xoáy còn sót lại, đi tới trước người của Trần Trường Sinh!
Đây là một quả đấm như thế nào, lại ẩn chứa uy lực kinh khủng như thế, có thể trực tiếp đánh vỡ không gian bình chướng do Quốc Giáo trọng bảo tạo thành!
Một tiếng phượng minh vang lên, quang ảnh cây xanh hiện ra trong hư vô.
Trai phục màu trắng lướt nhẹ, Từ Hữu Dung gỡ cung, cầm trong tay, biến thành Đồng cung.
Nhưng mà quả đấm của Biệt Dạng Hồng tới quá nhanh, Đồng cung chưa thành hình, cũng đã bị đánh phá.
Một đạo máu tươi từ khóe môi Từ Hữu Dung tràn ra, đã là bị thương.
Biệt Dạng Hồng vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục tiến tới!
Nhìn quả đấm cách trước mắt càng lúc càng gần, Trần Trường Sinh nhớ lại đêm đó trên Thiên Thư lăng.
Màn đêm buông xuống, Biệt Dạng Hồng chính là bị trọng thương dưới quả đấm của Thiên Hải Thánh Hậu .
Hắn lúc này mới biết được, Biệt Dạng Hồng sau khi trọng thương, hẳn là vì vậy có điều cảm ngộ, không còn đem tâm tư đặt trên ngoại vật, mà học được cách ngưng tụ thiên địa vào trong bản thân mình!
Quả đấm của Biệt Dạng Hồng lại có vài phần ý vị giống như quả đấm của Thiên Hải Thánh Hậu!
Cùng đêm đó so sánh, vô luận cảnh giới vẫn là chiến lực của hắn bây giờ, đã cao hơn một tầng!
Trước kia hắn đã là cường giả thần thánh lĩnh vực rất cường đại, hiện tại lại còn có thể trở nên mạnh hơn, còn có thể ứng đối như thế nào đây?
Biệt Dạng Hồng nói không sai, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung mặc dù thiên phú kinh thế hãi tục, dù sao hôm nay mới lần đầu tiên sử dụng kiếm pháp kết hợp, không cách nào làm được hoàn mỹ.
Đến giờ phút này, vô luận kết hợp kiếm pháp hay là Quốc Giáo trọng bảo, hay là Từ Hữu Dung, cũng đã không có cách nào trợ giúp Trần Trường Sinh.
Hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào thực lực của mình đón đỡ một quyền này của Biệt Dạng Hồng.
Đỡ thế nào đây?
Trần Trường Sinh cũng dùng quả đấm.
Một khắc trước hắn thu kiếm về, kêu ra Thiên Âm Lạc.
Giờ khắc này, hắn giơ kiếm ngang ra, chính là Bổn Kiếm.
Sau đó hắn nắm chặt quyền trái, hướng quả đấm của Biệt Dạng Hồng đập tới.
Quả đấm phá không mà lên, gào thét vang lên, năm viên thạch châu trên cổ tay không ngừng run rẩy, lộ ra vẻ vô cùng trầm trọng .
Một tiếng nổ khó có thể hình dung, vang dội nhai bình, sau đó lan tỏa ra ngoài mấy chục dặm.
Người đánh cá trên thuyền câu ở Đồng giang còn chưa kịp đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, không ngừng dập đầu, van cầu lôi đình rời xa.
Động tĩnh trên nhai bình tự nhiên còn lớn hơn nữa.
Hai cỗ lực lượng khổng lồ đối kháng, trực tiếp đem mặt đất chấn cho trầm xuống phía dưới hơn một xích, một cái lồng khí hình dạng nửa vòng tròn mới vừa xuất hiện, chợt phá vỡ, phóng ra vô số khí lãng.
Cuồng phong gào thét, người tu đạo bên cạnh cho dù lao đi cực nhanh, vẫn bị liên lụy, chấn lật trên mặt đất.
Trong khí lãng hướng bốn phía tuôn trào, có thể thấy một thân ảnh lướt về sau tốc độ rất cao, sau đó nặng nề ngã giữa nhai bình cách xa mấy trăm trượng.
Trên mặt đất xuất hiện một vệt thật sâu, phảng phất bị kéo lê mà thành.
Trần Trường Sinh đứng ở cuối vệt này, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngơ ngẩn, tựa như là bị thương vô cùng nặng.
Bụi mù dần tan, Biệt Dạng Hồng thu quyền mà quay về, bộ dáng muốn lướt qua, bỗng nhiên dừng bước, tay phải vung lên, đem một mũi tên không biết từ đâu mà đến đánh bay.
Chỉ thấy Từ Hữu Dung đang mặc đồ lễ màu trắng, cầm Đồng cung trong tay, tóc đen nhẹ bay, hơn mười cành Ngô tiễn yên lặng lơ lửng trên bầu trời chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên rất nhiều người nhìn thấy Từ Hữu Dung như vậy.
Chỉ có rất ít người biết, đây mới là thủ đoạn mạnh nhất của Từ Hữu Dung.
Nếu Biệt Dạng Hồng cố ý truy kích Trần Trường Sinh, tất nhiên sẽ bị vô số Ngô tiễn như mưa to công kích.
Mặc dù hắn là cường giả thần thánh lĩnh vực, cũng muốn suy nghĩ xem làm vậy có lợi hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT