Đông Ngự thần tướng phủ rất an tĩnh. Bên trong phòng khách bên ngoài phòng khác, trừ tiếng bước chân cùng thanh âm quần áo ma sát rất nhỏ, không nghe được bất kỳ thanh âm gì, chính là tiếng ho cũng không có, đại khái chính là gia phong.
Hòn đá trải trên đường như thế, cây cối trong viện cũng như thế, to dài mà thẳng, cách xa nhau khá xa, cành cây không có quá nhiều lá cây, trầm mặc yên tĩnh, xơ xác lạnh lùng.
Trần Trường Sinh ngồi bên cạnh bàn, nhìn bộ đồ ăn bằng sứ trước mặt rất có mùi vị năm tháng , không nói cái gì —— từ vào phủ đến hiện tại, tạm thời còn không có đối thoại gì có ý nghĩa phát sinh.
Từ Thế Tích cùng phu nhân ngồi vị trí chủ nhà, hắn ngồi ở chỗ của khách, Hoa bà bà ở bên nhẹ nhàng hầu hạ, chia thức ăn hẳn là nha đầu kiêu ngạo tới cực điểm Sương nhi.
Bên trong phòng khách chỉ có năm người này, bên ngoài phòng người hầu cũng không ít, mấy phụ nhân quản sự sắc mặt lạnh lùng quan sát bốn phía, bọn nha hoàn bưng đĩa thức ăn không ngừng ra vào, váy quả lựu lướt qua cánh cửa cao cao nhẹ nhàng như vậy.
Những nha hoàn kia đặt trên bàn nước quýt, có hai loại khăn lông ướt nóng lạnh khác nhau, có đũa ngà voi cùng muôi xới cơm điêu khắc hình tiểu hổ, khách quan mà nói, món ăn cũng không nhiều.
Tối nay dạ tiệc ở Đông Ngự thần tướng phủ tương đối đơn giản, có mấy món rau xào thịt, có tôm cá tươi chưng gừng, có mầm đậu nành nấu súp, món ăn sắc mỹ vị, nhưng vô cùng tầm thường, không có kinh đô quyền quý phủ đệ đãi khách thường gặp trân quý hải ngư, càng không có xương yêu thú tủy hầm thành canh, ngay cả số món ăn tính ra cũng rất ít.
Nói là gia yến thật đúng là gia yến bình thường.
Trần Trường Sinh đại khái hiểu được Từ phủ bày ra tư thái này có dụng ý gì, chỉ có thể trầm mặc đối đãi, cúi đầu dùng bữa, nhưng chú ý tới, bữa tiệc Từ phủ trừ không có chim quý hiếm, ngay cả thịt gà tầm thường nhất cũng không có, ngay cả hơn mười món chấm, cũng không có áp truân tương thường thấy nhất.
Hắn có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi.
Món ăn dâng đủ, Từ phu nhân bắt đầu nói chuyện với hắn, tựa như trận gia yến này, nói cũng là những lời không mặn không nhạt, nói cũng không nói tới những chuyện đặc sắc hơn.
Một bữa cơm vô vị từ lúc bắt đầu đến kết thúc, Đông Ngự thần tướng phủ vẫn an tĩnh như trước.
Từ phu nhân nhìn Từ Thế Tích một cái, cầm bầu rượu lên, rót đầy chén rượu cho Trần Trường Sinh.
Đây là chén rượu thứ hai của Trần Trường Sinh tối nay .
Hắn nói tạ ơn.
Từ Thế Tích giơ chén rượu lên, nhìn hắn một chút, sau đó uống cạn.
Trần Trường Sinh uống cạn.
Từ phu nhân rót rượu.
Từ Thế Tích uống tiếp.
Trần Trường Sinh cũng uống theo.
Từ phu nhân rót rượu nữa.
Từ Thế Tích bưng chén rượu, nhìn mặt hắn không chút thay đổi nói: "Ta thừa nhận, từ đầu tới cuối, đối với ngươi cũng không có bất kỳ thiện ý."
Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.
Từ Thế Tích hờ hững nói: "Nhưng không thể không thừa nhận, ta đối với ngươi cũng không có ác ý, nếu không, ngươi căn bản không thể nào sống trong kinh đô đến hiện tại, còn có thể ngồi đối diện với ta."
Trần Trường Sinh vẫn không nói chuyện, hắn đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một phong thư, đặt lên trên bàn.
Phong thư kia có chút dày, rõ ràng rất mới, mặc dù nhìn không thấy bên trong có gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, thứ ở trong đó hẳn rất cũ.
Từ phu nhân vẻ mặt đột biến, Hoa bà bà cũng lộ vẻ lo âu, chỉ có Sương nhi sáng rực mắt.
"Ngươi... có ý gì?"
Từ Thế Tích híp mắt nhìn hắn, sắc mặt lạnh lẽo, chén rượu trong tay chậm rãi rơi xuống, tốc độ tuy chậm, thời điểm đáy chén chạm vào mặt bàn, lại phát ra một tiếng va chạm vô cùng trầm muộn.
"Ta không có ý tứ gì khác, chỉ muốn làm xong chuyện này. Vốn dĩ chuyện này một năm trước đã làm xong, bởi vì một chút hiểu lầm, cho nên vẫn không thành công..."
Trần Trường Sinh nhìn Từ phu nhân cùng Hoa bà bà, còn có Sương nhi, thật tình nói: "Ban đầu ta không nói láo, ta vào kinh chính là muốn tới từ hôn , chẳng qua các ngươi đều không tin."
Nghe những lời này, nhìn phong thư nặng trịch trên bàn, mặt Từ phu nhân chợt trở nên dị thường khó coi, Hoa bà bà lo âu càng ngày càng nặng, Sương nhi rất rõ ràng vô cùng rung động.
"Hiểu lầm?" Từ Thế Tích nhìn vào mắt Trần Trường Sinh, sắc mặt như sương nói: "Suốt một năm, kinh đô dư luận xôn xao, đại lục không ngừng nhiễu nhương, chẳng lẽ cũng là vì một cái hiểu lầm?"
Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề của hắn, mà là nhìn Từ phu nhân, thi lễ trước rồi nói: "Phu nhân, ngài từng nói một số câu, ta cũng không phải cố tình một năm sau đặc biệt chứng minh những lời đó là sai , ta chỉ nghĩ, hiện tại đại khái ngài sẽ không cho rằng ta là một thiếu niên đạo sĩ nông thôn thông qua việc leo vào thần tướng phủ mà thay đổi nhân sinh nữa chứ, như vậy, cũng là lúc ta nên hoàn thành chuyện này."
Đại sảnh hoàn toàn an tĩnh, nước chanh phản xạ ánh đèn, giống như rượu mạnh, không khí như thế, không có người nào dám nói chuyện, ngoài cửa gió đêm nhẹ phẩy, lại là khẩn trương như vậy.
Không biết qua thời gian bao lâu, Từ Thế Tích nhìn Trần Trường Sinh mang chút đùa cợt ý nói: "Ngươi làm nhiều chuyện như thế, thậm chí không sợ lao vào những con sóng to mà bản thân ngươi không thể chạm đến, thì ra chỉ vì mấy câu nói của phu nhân ta, bởi vì vậy mà tổn thương lòng tự ái nực cười hay sao?"
Trần Trường Sinh dùng chút thời gian rất cẩn thận suy nghĩ một chút, xác nhận việc chính mình làm không có quá nhiều vấn đề, hồi đáp: "Lòng tự ái đúng là nguyên nhân, nhưng ta không thấy nực cười, càng không hề tổn thương."
Từ Thế Tích chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, thân thể khôi ngô như núi khẽ nghiêng về phía trước, mang theo một đạo áp lực cực kỳ khó thừa nhận , quan sát ánh mắt của Trần Trường Sinh, từng chữ từng câu nói: "Đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, lọt vào mắt Giáo Hoàng đại nhân, ngươi cảm thấy... Như vậy có thể chứng minh chính mình ưu tú hơn Thu Sơn Quân ư? Có thể lấy tư thái người thắng ra vẻ tiêu sái rút lui sao?"
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm chính mình chưa từng nghĩ như vậy, muốn giải thích mấy câu, lại phát hiện chuyện quá mức riêng tư như vậy không biết nên giải thích như thế nào, đang suy nghĩ, Từ Thế Tích xoay người rời khỏi tiệc rươu, một lát sau cầm lấy tệp hồ sơ trở lại, trực tiếp ném vào trước mặt của hắn.
"Chính mình xem một chút đi."
Từ Thế Tích nhìn mặt hắn không chút thay đổi nói: "Đây cũng không phải bí mật, ngày mai toàn bộ đại lục đều biết tại sao Thu Sơn Quân không tham gia đại triêu thí năm nay.
Hoa bà bà cùng Sương nhi đã lặng lẽ lui ra.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, từ trên bàn nhặt lên hồ sơ mở ra. Theo đọc, sắc mặt của hắn dần dần biến hóa, trở nên có chút phức tạp, hiểu được tại sao Từ Thế Tích lại nói như vậy.
Năm nay đại triêu thí là một lần náo nhiệt nhất gần mười năm qua, là đại niên không có chút tranh cãi, nếu như có cái gì tiếc nuối, đại khái chính là Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung không có xuất hiện.
Lấy huyết mạch thiên phú và tiềm chất của Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung, dĩ nhiên có thể không thông qua đại triêu thí, trực tiếp đạt được tư cách quan sát Thiên Thư lăng, chẳng qua là mọi người muốn thấy bọn họ trong đại triêu thí.
Rất nhiều người đều cho là Thu Sơn Quân năm nay sẽ tham gia đại triêu thí, sở dĩ không xuất hiện, có thể bởi vì Từ Hữu Dung không tham gia, khả năng lớn hơn nữa có thể là hôn ước giữa Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh.
Bây giờ nhìn phong hồ sơ mới vừa soạn ra này, Trần Trường Sinh mới biết được nguyên nhân thực sự Thu Sơn Quân không tham gia đại triêu thí, yên lặng nghĩ đến, lại phát hiện mình không thể không nói tiếng bội phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT