Vô số bó hoa tươi từ không trung rơi vào trong xe, Trần Trường Sinh thu hồi tầm mắt, lấy xuống cánh hoa trên vạt áo, hướng đám người chung quanh gật đầu, cảm tạ khẳng khái cùng nhiệt tình của bọn hắn.

Sâu trong hoàng cung có một khu vườn bỏ hoang, cũng có hoa rơi xuống, xuân mai chịu rét bị gió nhẹ phẩy, nhị hoa rơi xuống phấn hoa thật nhỏ, ở mặt đất cạnh đầm phủ một tầng nhàn nhạt, nhìn rất xinh đẹp.

Giáo Hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương đứng ở bên mấy cây mai, nhìn lên Hắc Long đàm trước mặt.

"Ngày hôm trước hắn ở học cung tham gia đại triêu thí, hẳn là đã vào mười sáu người mạnh nhất? Ta lúc ấy nói chỉ đến nơi này ... Kết quả không ngờ tới, đứa nhỏ này lại không dừng bước."

Thánh Hậu nương nương nhìn gốc mai bên bờ đầm, lẳng lặng cảm giác mùi vị lịch sử của Đồng Cung, chậm rãi nói chuyện. Nàng không muốn để cho Trần Trường Sinh đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, có vô số phương pháp, tỷ như Mạc Vũ lúc đó ở hiện trường đối chiến có thể làm điều gì đó, nhưng cuối cùng nàng không làm gì cả.

Nàng nhìn về Giáo Hoàng khẽ nhíu mày nói: "Bây giờ nghĩ lại, Thanh Đằng yến đêm đó, Mạc Vũ đem đứa bé kia mang tới đây, ý đồ dùng Đồng Cung giam hắn, cũng có thể là ý của ngươi?"

Giáo Hoàng bình tĩnh nói: "Trong suy nghĩ của Mạc Vũ đứa bé kia, ta cùng với nương nương ngươi không có gì khác biệt, nàng kính ta tựa như kính nương nương, sau đó mặc dù phát hiện có chút không ổn, cũng không cách nào nói rõ."

"Mai Lý Sa đã an tĩnh hơn hai trăm năm, bắt đầu từ năm trước Trần Trường Sinh vào kinh, bỗng nhiên như biến thành người khác, ta lúc ấy đã cảm thấy có chút không đúng."

Thánh Hậu nương nương chắp hai tay đi tới bờ đầm, nhìn nước hồ phản chiếu mái hiên nhà và mây bay bầu trời xanh, lạnh nhạt nói: "Ta dĩ nhiên biết Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo học viện là biểu hiện của vài lão nhân không cam lòng, đối với chuyện này đã có an bài, chẳng qua không quá mức để ý, tựa như đêm đó ta đã nói với Mạc Vũ, lòng của ta có thể dung nạp toàn bộ thiên hạ, làm sao không chứa nổi một tòa Quốc Giáo học viện cùng một thiếu niên?"

Nói đến chỗ này, nàng xoay người, lẳng lặng nhìn vào mắt Giáo Hoàng, nói: "Nhưng ngươi lại bỗng nhiên biểu hiện thái độ, hơn nữa còn là hai lần liên tục tỏ thái độ, việc này không thể không khiến ta có cảnh giác ."

Giáo Hoàng đại nhân không nói gì.

Đại Chu hơn hai trăm năm qua, toàn bộ thế giới hơn hai trăm năm qua bình tĩnh cùng cường đại, chủ yếu quy công ở sự tín nhiệm cùng hữu nghị của Ngũ Thánh Nhân, trong đó mấu chốt nhất tự nhiên là hữu nghị giữa Thánh Hậu nương nương và Giáo Hoàng đại nhân. Từ rất nhiều năm trước tiên đế không để ý chánh sự, Thánh Hậu thay người phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự, cho đến buông rèm chấp chính, không biết đưa tới bao nhiêu tức giận phản đối cùng công kích, người phản đối Thánh Hậu sở dĩ thủy chung không thể thành công, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là thời khắc đấu tranh kịch liệt, Giáo Hoàng đại nhân cùng với Quốc Giáo của hắn, kiên định đứng bên cạnh Thánh Hậu nương nương .

Hơn mười năm trước, tiên đế bệnh nặng, rất nhiều đại nhân vật Quốc Giáo cùng với Trần thị hoàng tộc, để tránh cho Đại Chu bị một nữ nhân thống trị, cực kỳ kiên quyết, cũng có thể nói có chút nóng nảy phát động phản bội, Quốc Giáo học viện bị huyết tẩy ngay trong ngày đó, viện trưởng bị Giáo Hoàng đại nhân đích thân đánh chết.

Tất cả mọi người cho rằng, Quốc Giáo học viện bị tiêu diệt, là cam kết hữu nghị cùng với biểu hiện lực lượng của Giáo Hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương. Những người ở nội bộ Quốc Giáo dám phản đối Giáo Hoàng , trong hoàng tộc dám can đảm tạo phản , đều đã chết ở Quốc Giáo học viện, chết sạch sẽ.

Như vậy, tại sao Giáo Hoàng đại nhân lúc này lại thay đổi thái độ?

"Trần Trường Sinh... là sư điệt của ta." Giáo Hoàng nhìn Thánh Hậu bình tĩnh nói.

Trong khu vườn bỏ hoang càng thêm yên tĩnh, Hắc Long đàm lạnh lẽo ùa tới, phấn mai rơi như tuyết.

Thánh Hậu nương nương trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Kế đạo nhân?"

Giáo Hoàng đại nhân nói: "Nếu hắn chính là Kế đạo nhân, đêm đó tự nhiên không chết."

"Thì ra là vậy, quả thế... Nhưng vậy thì thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn bàn tình đồng môn với sư huynh của ngươi? Chớ quên, nguyên nhân năm đó chúng ta quyết ý giết chết hắn là gì."

Thánh Hậu chỉ nơi nào đó bên bờ đầm, một con quạ đen đang đậu trên cành.

"Hơn mười năm qua, dấu vết hắc bào hoạt động vẫn luôn ở quanh Tuyết Lão thành, không có ở Tây Trữ trấn, vài ngày trước việc làm của đứa bé Thu Sơn kia, cũng đã chứng minh điểm này."

Giáo Hoàng nhìn nàng thở dài nói: "Hoặc là, năm đó chúng ta thật sự giết nhầm ."

Thánh Hậu mặt không chút thay đổi, nói: "Cho dù sư huynh của ngươi không phải hắc bào, chẳng lẽ còn không đáng chết?"

Giáo Hoàng không trả lời những lời này, nói: "Vô luận như thế nào, chuyện tình đời trước không quan hệ với đời sau, Trần Trường Sinh cuối cùng là sư điệt của ta, hơn nữa đứa bé kia căn bản không biết chuyện lúc trước, mặt khác, hiện tại không còn ai dám phản đối ngươi, ngươi cần gì phải nhớ chuyện lúc trước?"

Nghe lời này, Thánh Hậu nương nương an tĩnh một lát, bỗng nhiên hắng giọng cười, nói: "Như thế cũng tốt."

Giáo Hoàng đại nhân không có vì nàng cười to mà động dung, trên mặt nhìn không ra chân thật cảm xúc, nói: "Chuyện Chu viên, ngươi thấy thế nào?"

Thánh Hậu nương nương đi dọc theo Hắc Long đàm tới bờ bên kia, nói: "Tụ Tinh trở xuống, Thông U trở lên, giữa mùa hạ, mười năm một lần, lại không có gì biến hóa."

Giáo Hoàng đại nhân cũng đi theo, nói: "Hay là xem kết quả Thiên Thư lăng ngộ đạo, năm nay là đại niên, ai có thể biết có bao nhiêu thí sinh có thể Thông U."

Thánh Hậu dừng bước, nói: "Chuyện này sẽ phải phiền ngài phí tâm."

Màn đêm buông xuống, trong hoàng cung vị thủ lĩnh thái giám già nua kia, dựa theo ý chỉ mật của Thánh Hậu nương nương, bắt đầu điều tra một bản án cũ, chăm chú mà trầm mặc bắt đầu kiểm tra hồ sơ cũ. Chuyện này Thánh Hậu nương nương không giao cho Mạc Vũ đi làm, không liên quan tới tín nhiệm, chủ yếu là chuyện này quá mức xa xưa, khi đó Mạc Vũ tuổi còn nhỏ, hơn nữa chuyện này quá thảm thiết, nếu Mạc Vũ không biết, vậy thì không cần biết cho thỏa đáng.

Bản án cũ này chính là ngọn nguồn làm cho Quốc Giáo học viện bị huyết tẩy hơn mười năm trước.

Năm đó tiên đế triền miên trên giường bệnh, Thánh Hậu nương nương lòng như lửa đốt, vừa bận chuyện triều chính, trong lúc nhất thời tâm lực quá mệt mỏi, tiều tụy vô cùng, đúng lúc này, cựu hoàng tộc từng có ý đồ bắt cóc hoàng tử duy nhất của nàng.

Đây không phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là cựu hoàng tộc ý đồ lại thành công, vị hoàng tử kia hoàn toàn biến mất, cũng không người nào biết hắn sống hay chết.

Bởi chuyện này, Thánh Hậu nương nương trực tiếp thất khống, nổi giận đem một đám người liên lụy vụ án này, bao gồm hai vị Quận Vương cũng trực tiếp xử tử, Quốc Giáo học viện bị lục soát chém đầu toàn bộ. Hiện tại, Giáo Hoàng đại nhân xác nhận viện trưởng của Quốc Giáo học viện còn sống, hắn chính là Kế đạo nhân. Như vậy, vị hoàng tử kia còn sống hay không?

Nếu như không phải số tuổi của Trần Trường Sinh không đúng, Thánh Hậu có lẽ sẽ nghi ngờ nhiều hơn.

Ban đêm, Trần Trường Sinh kết thúc tất cả hoạt động của đại triêu thí, trở lại Quốc Giáo học viện đổi quần áo sạch sẽ, rời khỏi Bách Hoa hạng, đi qua kinh đô đường phố san sát cầu nhỏ, lướt qua ba lần Lạc Thủy cùng nhiều lần kênh nhỏ không biết tên, đi tới trước Đông Ngự thần tướng phủ.

Mùa xuân năm ngoái hắn đã tới Đông Ngự thần tướng phủ một lần , đó cũng là lần duy nhất, cách lúc đó thời gian đã qua gần một năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng có rất nhiều chuyện vẫn không biến hóa, tỷ như tòa thần tướng phủ này túc mục u tĩnh, còn có dưới cầu đá tiếng nước chảy róc rách.

Thu hồi tầm mắt nhìn cuối dòng nước, Trần Trường Sinh đi xuống cầu đá, đi tới trước Đông Ngự thần tướng phủ, hướng thân binh bên ngoài phủ báo rõ thân phận của mình, lập tức được đón vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play