Hai giờ, xe liên tục
đi loanh quanh trong thành phố, cuối cùng nhận được chỉ thị của Cố Uyên, trong chốc lát xe liền đi tới chung cư Hoa Dương. Chú bảo vệ nhìn thấy
người đến là Cố Uyên, liền để cho anh vào.
Xe dừng dưới lầu tòa
nhà mà Từ Du Mạn ở. Cố Uyên mở cửa xe, bế cô lên. Từ Du Mạn nghi ngờ mở
to mắt, nhìn thấy người ôm mình là Cố Uyên, lầm bầm hai tiếng, rồi tiếp
tục vùi vào trong ngực của Cố Uyên mà ngủ.
Mở cửa, Cố Uyên đặt Từ Du Mạn lên trên ghế sa-lon, đi vào phòng tắm xả nước. Thử độ ấm của
nước xong, anh ôm cô vào phòng tắm, chuẩn bị tắm cho cô.
Thân thể xinh đẹp của Từ Du Mạn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt anh, có thể nói,
cả quá trình tắm đối với Cố Uyên mà nói vừa là hưởng thụ lại vừa là một
loại hành hạ.
Từ Du Mạn ngược lại thoải mái, động cũng không hề
động một chút. Giúp cô tắm xong, ngay cả quần áo Cố Uyên cũng không mặc
cho cô, mà ôm cô vào phòng ngủ, đắp kín chăn, sau đó anh đi tắm.
Cố Uyên lau đầu, mê luyến nhìn Từ Du Mạn đang ngủ say sưa trên giường. Mạn Mạn của anh. Nằm xuống, ôm cô vào trong ngực, trong lòng Cố Uyên lại
không hề nghĩ chuyện khác, chỉ đơn thuần ôm cô, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lúc Từ Du Mạn tỉnh lại, phát hiện Cố Uyên đang ôm cô, hơn
nữa tay còn đặt ở trên người cô. Tình cảnh này rất giống với lần đó Cố
Uyên uống rượu say. Không phải lần đầu tiên ngủ chung với Cố Uyên, nên
Từ Du Mạn cũng không có phản ứng quá lớn. Nhưng khi cô vén chăn lên thì
không còn bình tĩnh như vậy nữa rồi.
Trên người cô, phủ
đầy những ấn ký màu tím màu đỏ chi chít. Từ Du Mạn không còn là cô gái
đơn thuần, dĩ nhiên biết đây là cái gì. Từ phía dưới còn mơ hồ truyền
đến một loại cảm giác khác thường, cô cảm thấy một cảm giác rất lạ lẫm.
Từ Du Mạn đánh thức Cố Uyên. Anh mở mắt ra đã nhìn thấy con ngươi màu đen
của cô. Lần đầu tiên Cố Uyên ngủ nướng, anh còn chưa tỉnh ngủ, thanh âm
không lành lạnh giống thường ngày, ngược lại còn có chút lười biếng:
“Sao vậy? Hôm nay chủ nhật không cần đi học mà.”
“Thầy Cố, đây là xảy ra chuyện gì?” Từ Du Mạn chỉ vào ấn ký màu tím hồng trước ngực, nói không ra là ôm tâm tình gì.
“A, chính là chuyện em thấy.” Nói xong, Cố Uyên còn đem tay từ trong chăn
chăn vươn ra phủ lên trên bóp mấy cái. Sáng sớm lại để cho anh nhìn cái
này, đây không phải là cố ý hấp dẫn anh sao. Phải biết rằng sáng sớm đàn ông chính là dễ kích động nhất.
Từ Du Mạn đẩy tay của Cố Uyên ra, dùng chăn che người lại: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
“Không nhớ rõ?” Cố Uyên hơi híp mắt. Mạn Mạn đã từng nhìn ánh mắt không mang
mắt kính của anh rồi, hiện tại ở đây chỉ có hai người bọn họ, anh không
cần thiết đeo kính. Cho nên Cố Uyên liền không đeo kính.
“Em uống say hả?” Từ Du Mạn nói.
“Ừ.”
“Anh cái tên mặt người dạ thú, lịch sự bại hoại, sói đội lốt cừu này. Anh
không biết xấu hổ mà làm một kỹ sư nhân cách của loài người, một giáo
viên vĩ đại cao quý nhất sao? Tại sao thừa dịp em uống say thực hiện
loại hành động cần thiết sau khi cưới này!” Nói cho cùng, trong lòng Từ
Du Mạn vẫn có chút không thoải mái. Cô vốn là một cô gái truyền thống,
một lòng cho rằng chỉ có kết hôn mới có thể làm chuyện đó, tự nhiên
trước khi cưới liền… Hơn nữa hai lần đều là say rượu. Chỉ là Từ Du Mạn
cũng không trách Cố Uyên, nói những lời này cũng chỉ là để che giấu sự
bối rối và chút cảm giác không thoải mái trong lòng mình.
Nếu Âu
Dương Nhất Phàm biết chuyện này, chỉ sợ là lòng muốn chết cũng có rồi.
Tại sao chuyện giống như vậy rơi vào trên người hắn chính là vĩnh viễn
không được tha thứ, mà rơi trên người Cố Uyên thì có thể tha thứ?
Thật ra trong lòng Từ Du Mạn, yêu và không yêu được phân định rất rõ ràng.
Cố Uyên biết Từ Du Mạn cũng không tức giận, trong lòng không phải vui mừng bình thường. Cố ý khiến cô hiểu lầm, anh cũng là muốn xem thử thái độ
của cô. Hiện tại, anh rất hài lòng với thái độ của cô, thật sự rất hài
lòng :
“Nếu không thì chúng ta lập tức đi đăng ký?”
“Làm ơn, em mới 19 tuổi, có được không?” Từ Du Mạn không có gì để nói.
“Bọn A Việt không phải cũng kết hôn rồi sao?”
“Bọn họ còn chưa đăng ký đâu đấy.”
“Vậy chúng ta cũng làm tiệc mừng trước?” Cảm giác không tệ.
“Không được.” Từ Du Mạn nghiêm khắc cự tuyệt.
“Đúng rồi, em còn là học sinh của anh đó, sao anh có thể không biết xấu hổ mà làm chuyện như vậy với em?”
“Em hiện tại là học sinh của anh, về sau là cái gì của anh còn chưa xác
định đấy. Hơn nữa quan hệ giữa hai chúng ta bây giờ không chỉ dừng lại ở quan hệ thầy trò.”
“Trừ quan hệ thầy trò còn có quan hệ gì chứ?” Từ Du Mạn nhất định không thừa nhận. Còn chưa phát hiện là bọn họ đang trần truồng ở trên giường như vậy bàn luận hai người có quan hệ gì có
phải là chuyện buồn cười không ??
“Chính là quan hệ như vậy.” Cố Uyên kéo cô lên trên người mình đè xuống, Từ Du Mạn nhận thức rõ, mặt chợt đỏ hết lên.
Nhưng vẫn trẻ con mạnh miệng : “Loại quan hệ này là quan hệ bạn giường sao?”
Cố Uyên lần nữa chán nản, anh thật muốn gõ đầu của cô ra xem bên trong rốt cuộc chứa những gì, cả ngày lẫn đêm cứ nghĩ những thứ này : “Xem trong
tiểu thuyết sao?”
“Không phải. Là viết.” Cố Uyên không nhiều lời, kéo tay cô qua, đặt lên bộ vị nào đó của mình. Chỉ thấy mặt của cô đỏ
hơn mấy phần.
“Ha ha. Hiện tại biết xấu hổ sao? Tối hôm qua cũng
là em chủ động đấy. Có điều em chỉ dùng tay giúp anh, bảo em dùng phương pháp khác giải quyết cho anh, em cũng không muốn.”
Nhìn thấy
phản ứng của Mạn Mạn khi cô hiểu lầm, biết rõ thái độ của cô là tốt rồi. Anh không định vẫn để cho cô tiếp tục hiểu lầm, anh biết trong lòng Mạn Mạn không thoải mái. Cố Uyên có chút uất ức nói. Bất quá nhìn thấy đôi
mắt của Mạn Mạn đột nhiên sáng lên, anh cũng cảm thấy không uất ức tí
nào, cảm thấy đều đáng giá. Anh nhịn thì cứ nhịn thôi.
“Anh là… em tối hôm qua… em chỉ dùng tay…?” Thì ra bọn họ không có…. Cô cũng biết, thầy Cố không phải người như vậy.
“Ừ. Đáng thương cho anh.” Cố Uyên cố ý khoa trương nói. Quả nhiên bộ dạng
đáng thương tội nghiệp này của anh đã gợi ra lòng trắc ẩn của cô, sau
đó, cô đồng ý… lại dùng tay giúp anh giải quyết.
Trở lại trường
học, chính là đợt thi giữa kỳ rồi. Mặc dù Từ Du Mạn thời gian dài không
đi học, nhưng lớp mười hai vốn trên căn bản cũng sẽ không học thêm nội
dung gì mới, trên căn bản chính là ôn tập nội dung trước kia. Kiến thức
cơ bản của cô có bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không quá lớn.
Đầu tiên là thi ngữ văn. Tốc độ Từ Du Mạn làm bài ngữ văn từ trước đến giờ
đều rất nhanh. Còn gần một tiếng nữa mà đã hoàn thành rồi. Đang chán
đến chết nằm bò ra bàn suy nghĩ tiểu thuyết của mình bước kế tiếp nên
tiến triển như thế nào, thì bụng quặn đau một hồi, sau đó cảm giác một
cổ chất lỏng ấm áp trào ra ngoài.
Từ Du Mạn biết ngay là dì cả mẹ tới thăm mình. Nhưng cô có chút buồn bực, cái đó của cô từ trước đến
giờ rất chuẩn, tháng này tại sao lại tới trước một tuần, cô chưa chuẩn
bị.
Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên ở trong phòng thi đi qua đi lại dò xét, trong lòng hận hận. Đều là anh.
Trước khi Cố Uyên tới, Từ Du Mạn ngoại trừ lần đầu tiên liền chưa bao giờ gặp chuyện như vậy. Nhưng sau khi anh tới, lần đầu tiên ở trường học, cô
quên mất chuẩn bị, còn bị anh phát hiện. Lần thứ hai là vừa đến bệnh
viện nằm viện không bao lâu. Đoạn thời gian đó đúng là hành hạ chết cô.
Chân thì không tiện, vật kia lại không thể để cho người khác thay giúp.
Cô khổ cực như vậy, chính là bởi vì anh. Hiện tại lần này cư nhiên lại
tới trước một tuần, thật là đủ buồn bực. Mà nguyên nhân gây ra buồn bực
chính là Cố Uyên.
Vừa đau mà hiện tại
lại đang trong cuộc thi, Từ Du Mạn ôm bụng hung hăng trợn mắt trừng Cố
Uyên một cái. Tâm linh cảm ứng không phải không có, đây chính là tâm
linh tương thông rồi. Từ Du Mạn mới vừa trừng anh, anh liền nhìn tới cô. Sắc mặt của Mạn Mạn có chút tái nhợt, với kinh nghiệm hai lần trước của anh, đây là cái kia của Mạn Mạn tới.
Có thể là mới bắt đầu không ai chăm sóc Mạn Mạn, trong thời điểm kia cũng không tránh tắm nước
lạnh, một mình Mạn Mạn sao có thể biết mà tránh được? Cho nên về sau mỗi lần bị đều đau. Đều là anh không chăm sóc tốt cho Mạn Mạn. Từ Du Mạn
nổi tính trẻ con, bực bội giơ tay.
“Em Từ Du Mạn, em có vấn đề gì sao?” Anh đương nhiên biết là vấn đề gì, hỏi như thế chỉ là một loại hình thức.
“Thưa thầy, em muốn đi toilet.”
“Quy định của phòng thi không cho phép đi toilet trong giờ thi.”
Cố Uyên cũng chỉ nói như vậy, anh đâu thể nào không để cho Mạn Mạn đi chứ. Vừa mới định nói : “Đi đi” thì Từ Du Mạn chợt nói : “Nhưng quy định nói tình huống đặc biệt thì có thể. Thưa thầy, dì cả mẹ của em muốn đi
toilet.”
Trêu chọc cô chứ gì? Xem ai đấu thắng ai nào.
“Phốc. . . . . .”
Mấy học sinh khác trong phòng thi không có ai là không phì cười. Từ Du Mạn
hẳn rất vinh hạnh khi mang đến vui vẻ cho bầu không khí vốn ngột ngạt
trong phòng thi, khiến mọi người thoải mái nhẹ nhõm hơn.
Cố Uyên cũng bật cười : “Đi đi.”
Sau khi Từ Du Mạn chạy ra khỏi phòng thi, Cố Uyên liền tìm một giáo viên
tuần tra bên ngoài phòng thi giúp trông coi phòng thi của anh, rồi anh
cũng ra khỏi phòng thi.
Từ Du Mạn ngồi trong toilet gởi nhắn tin cho Cố Uyên : “Thầy Cố, mua thứ kia cho em chưa?”
“Thứ gì? Anh đang gác thi đấy.” Cố Uyên làm việc cho tới bây giờ đều là gọi
điện thoại, thuận tiện nhanh lẹ. Cũng chỉ với Từ Du Mạn, anh mới có kiên nhẫn nghịch trò chơi nhắn tin của mấy người trẻ tuổi. Cố Uyên đang xách theo một túi đồ, một tay gửi nhắn tin cho cô, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
“Hừ, mau mang tới cho em.”
“Trong nhà vệ sinh
trừ em ra còn có người khác không?” Tất cả mọi người đang thi, anh cũng
không có người nào có thể nhờ mang đồ đưa cho cô.
“Không có.”
Chợt Từ Du Mạn liền nghe thấy Cố Uyên nói chuyện, “Em ở đâu?”
“Ở đây.” Từ Du Mạn vươn tay, Cố Uyên liền nhìn thấy tay của cô, sau đó đi qua đưa đồ cho cô.
Cố Uyên cũng không rời đi ngay lập tức, mà đang đứng ngoài cửa chờ Từ Du
Mạn. Mạn Mạn đau bụng, anh định xoa bụng giúp cô. Hiện tại nhà vệ sinh
không ai, vừa đúng lúc thuận tiện.
Từ Du Mạn vừa mới thay quần
xong, còn chưa đi ra, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai, là một thanh âm của phụ nữ. Từ Du Mạn lập tức liền hiểu, cười lên ha hả, mở cửa đi ra
ngoài.
Cố Uyên đen mặt, nói với cô : “Đến phòng làm việc của
anh.” Thật không nghĩ tới anh xui xẻo như vậy, tự nhiên đụng phải một cô giáo đi toilet!
Từ Du Mạn buồn cười đi theo Cố Uyên tới phòng
làm việc của anh. Bọn họ vừa mới rời đi, thì cô giáo trước đó liền dẫn
theo một cô giáo khác đi vào toilet. Chỉ nghe cô giáo đến sau nói :
“Có ai đâu, cô có phải hoa mắt rồi hay không?”
“Không phải, tôi rõ ràng nhìn thấy có một người đàn ông ở bên trong mà.”
“Thấy rõ người đàn ông đó có bộ dáng thế nào không?”
“Không, tôi vừa đi vào chợt nhìn thấy một người đàn ông, sau đó liền chạy ra ngoài đi gọi cô tới.”
“Tôi thấy cô gác thi tới hoa mắt rồi. Không có ai cả, trở về coi thi đi.” Cô giáo đến sau rời khỏi đó. Cô giáo kia cũng nghi ngờ đi theo ra khỏi
toilet. Ngay cả mục đích lúc đầu cô đi vào toilet cũng đã quên luôn.
Từ Du Mạn đi theo Cố Uyên đến phòng làm việc của anh, anh liền kéo rèm cửa sổ lại.
“Bây giờ đang trong cuộc thi.” Từ Du Mạn biết Cố Uyên muốn làm cái gì, nhắc nhở anh.
“Anh biết rõ.” Cố Uyên đi tới trước mặt cô, dịu dàng ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Trong lòng Từ Du Mạn biết rõ tính tình của Cố Uyên, lúc này, chỉ có thể nghe lời anh. Cô đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Cố Uyên duổi tay vào trong quần áo của cô, từ trên xuống dưới, hoặc theo
vòng tròn, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô. Bàn tay ấm áp của anh dán sát trên bụng Từ Du Mạn, cô cảm thấy nhiệt độ bàn tay của anh, trong chốc lát,
cô đã cảm thấy không còn đau đớn như lúc đầu nữa.
Lần đó ở bệnh
viện, Cố Uyên liền học được bản lĩnh này. Từ Du Mạn rất hưởng thụ, nhắm
mắt lại. Qua hơn 10 phút, Cố Uyên rút tay lại:“Được rồi.”
“Hả?
Xong rồi?” Từ Du Mạn suýt chút nữa liền ngủ thiếp đi. Không có cách nào, thật sự rất dễ chịu, bây giờ bụng cơ bản đã không đau nữa.
“Vậy
thầy Cố, em về phòng thi.” Từ Du Mạn chậm rãi chạy ra khỏi phòng làm
việc của Cố Uyên, lại chạy trở về phòng thi. Bây giờ là Nữ Đường Tăng
đang coi thi phòng của bọn họ, Từ Du Mạn nhìn thấy đã có hai chỗ ngồi
của bạn học bị để trống rồi. Cô biết đã xảy ra chuyện gì, Nữ Đường Tăng
gác thi, chỉ cần bị bà ấy phát hiện thì thầm với nhau gian dối, nhất
định phải ngừng làm bài thi, mặc kệ có phải là gian dối hay không. Nhìn
đây, hai bạn học lần này thua trong tay của Nữ Đường Tăng rồi.
“Báo cáo.” Từ Du Mạn, ở trước mặt các giáo viên khác, chính là một học sinh
ngoan đến không thể ngoan hơn. Mặc dù vẫn nghiêm khắc như cũ, nhưng đối
với Từ Du Mạn, thanh âm vẫn dịu dàng hơn rất nhiều.
“Từ Du Mạn, bây giờ đang trong giờ thi, tại sao em không ở trong phòng thi?” Nữ Đường Tăng hỏi.
“Thưa cô, em gặp phải tình huống đặc biệt.” Từ Du Mạn nói chuyện với Nữ Đường Tăng, đương nhiên khéo léo hơn nhiều. Không dám nói thẳng dì cả mẹ gì
đó, đành phải nói là tình huống đặc biệt. Nữ Đường Tăng khẽ gật đầu, để
cho cô đi vào. Phụ nữ nên đều hiểu được.
Từ Du Mạn vừa mới ngồi
vào chổ ngồi của mình thì Cố Uyên đã tới rồi. Chỉ thấy anh nói cám ơn
với Nữ Đường Tăng, Nữ Đường Tăng đỏ mặt nói không có gì. A, bình thường
đối với bọn họ, hay cho dù là đối với Từ Du Mạn, Nữ Đường Tăng cũng chưa từng dịu dàng đến mức này. Cái thanh âm kia nhỏ nhẹ gần như không nghe
được. Cái vẻ mặt đó trừ bỏ thẹn thùng vẫn là thẹn thùng. Nữ Đường Tăng
là người ba mươi mấy tuổi rồi, mặc dù vẫn là một bà xử nữ, nhưng số tuổi dù sao vẫn còn đó, lại ngượng ngùng xấu hổ giống như một cô gái mới hai mươi tuổi.
Từ Du Mạn kiểm tra lại bài thi của mình, vẫn như cũ,
cũng không phát hiện ra sai sót nào. Từ Du Mạn làm bài thi đều như vậy,
về cơ bản lần đầu tiên cảm giác đúng rồi, thì sẽ không sửa lại.
Buổi sáng chỉ thi một môn Ngữ Văn, thi xong thì tan học, có thể đi ăn cơm rồi.
Từ Du Mạn buổi trưa không về nhà, bình thường buổi trưa cô đều ăn cơm ở
trong căn-tin trường học. Vốn lần này cô vẫn định đến căn-tin, nhưng Cố
Uyên không cho phép rồi. Anh vẫn còn nhớ rõ mùi vị thức ăn, còn có bàn
ghế, và cả mức độ chen chúc ở căn-tin, nói thật, anh thật sự không muốn
lại đến căn-tin ăn cơm.
Từ Du Mạn biết Cố Uyên thích sạch sẽ nên đồng ý cùng anh đi ra ngoài ăn. Tiệm cơm chiên bên ngoài trường học mùi vị không tệ, mặc dù quán nhỏ nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ. Từ Du Mạn trước kia thường xuyên đến chỗ đó ăn cơm. Cố Uyên rốt cuộc cũng thỏa hiệp
cùng cô đi ăn cơm chiên.
Tiệm cơm chiên rất nhỏ, thân hình cao
lớn của Cố Uyên đi vào có vẻ hơi không thích hợp. Hơn nữa cái bàn nào
cũng đều thuộc loại rất thấp, cao chưa đến thắt lưng của anh. Ghế ngồi
chính là ghế nhựa nhỏ.
Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên ngồi trên chiếc ghế nhựa nho nhỏ, cực kỳ không hài hòa với cái ghế và cái bàn, không khỏi
cười cười: “Chúng ta đóng gói mang về đi.” Lương tâm Từ Du Mạn trổi dậy, bởi vì anh ngồi ở chỗ này, cảm thấy thật sự một chút xíu cũng không
hợp, nhìn rất kỳ quái. Hơn nữa người tới đây ăn phần lớn đều là học
sinh, cũng có người biết Cố Uyên hoặc biết Từ Du Mạn, mỗi một bạn học cô quen biết khi đi qua bên cạnh bọn họ đều lộ vẻ nghi ngờ hoặc biểu hiện
chế nhạo.
Vẫn là mua mang về thì tiện hơn. Cố Uyên dĩ nhiên vui
lòng mua mang về, liền đồng ý với đề nghị của cô. Hai phần cơm chiên rất nhanh liền làm xong, ông chủ cho cho hai hộp cơm vào trong túi đưa cho
Từ Du Mạn. Cố Uyên chuẩn bị trả tiền, bởi vì anh cho rằng đi ra ngoài ăn cơm đều là đàn ông cần thanh toán tiền, cho nên chuẩn bị vượt lên trước trả tiền rồi. Nhưng anh sờ khắp túi áo, đều không tìm được tiền lẻ,
trong bóp tiền chỉ có mấy cái thẻ ngân hàng. Cố Uyên có chút xấu hổ, hôm nay lại không mang tiền.
Từ Du Mạn thật ra đã sớm đoán được trên người anh không có tiền rồi, cho nên mỉm cười đem tiền đã cầm sẵn trong tay đưa cho ông chủ. Vừa đủ 15 tệ, cũng không cần tìm nữa. Từ Du Mạn
xách theo cơm chiên, dắt tay anh đi ra khỏi tiệm cơm chiên nho nhỏ này.
“Được rồi, buồn bực nữa. Tiền của anh chính là tiền của em, về sau đều phải
đưa toàn bộ cho em, bây giờ dùng của em cũng không sao, vốn đều là của
em mà. Tiền của anh coi như trước tiên gửi ở chỗ của anh đi.” Từ Du Mạn
có vẻ tính toán rất tỉ mỉ. Nhưng Cố Uyên vừa nghe như vậy, trong lòng đã thoải mái không ít. Mạn Mạn nói như vậy, chính là không cùng anh phân
rõ của anh của em, sao anh có thể không vui chứ.
“Vậy của em thì sao?” Cố Uyên chợt nghĩ đến vấn đề này.
“Của em sao?”
“Ừ.” Của anh là của em, vậy của em hẳn là của anh rồi.
“Của em đương nhiên vẫn là của em, đồ ngốc.” Từ Du Mạn cố ý.
“. . . . . .”
Tính toán này của Mạn Mạn thật quá tỉ mỉ tinh tế rồi, về sau học đại học, Từ Du Mạn hoàn toàn có thể học quản lý kinh tế, hoặc là quản trị kinh
doanh rồi. Ai có thể tính toán giỏi hơn cô.
Thưởng thức
đủ vẻ mặt kinh ngạc của Cố Uyên xong, Từ Du Mạn quyết định dỗ dành anh
thật tốt. Cô chỉ thích như vậy, trước đánh người ta một cái tát, sau đó
lại cho ăn kẹo, như vậy người kia mới có thể nhớ rõ kẹo ngọt ngào cỡ nào : “Được rồi, đừng mang vẻ mặt như vậy mà. Của em thì vẫn là của em,
nhưng em lại là của anh.”
Lời nói của Từ Du Mạn có thể hơn cả
linh đan thần dược, mới vừa rồi vẻ mặt còn buồn bực, mây đen giăng đầy,
lập tức liền đẩy mây mù ra nhìn thấy mặt trời. Cố Uyên cười rạng rỡ như
hoa. Mạn Mạn, cô là của anh. Tất cả mọi người đều đi ăn rồi, không có
nhiều người lắm. Thỉnh thoảng có thể đụng phải một hai người.
Ở
trong phòng làm việc của Cố Uyên, rèm cửa sổ lại bị kéo vào. Từ Du Mạn
ngồi ở trên ghế, nhìn anh kéo rèm cửa sổ : “Mỗi lần em tới liền kéo rèm
che, thầy Cố, thầy có phải có tật giật mình hay không?”
“Không phải, hẳn là làm trộm, Hái Hoa Tặc.”
“Hái Hoa Tặc? Vậy không phải đã từng hái qua rất nhiều hoa rồi sao.” Bắt
được một điểm trong lời nói của Cố Uyên có thể để cho cô xoi mói, cô cố ý giật mình hỏi.
“Dĩ nhiên, chẳng qua là chỉ hái trộm một bông hoa mới nở là em thôi.”
Cơm chiên ăn thật ngon, thời gian trôi qua rất nhanh. Từ Du Mạn ăn cơm
chiên xong, mới chơi trò chơi được một lát liền nghe đến tiếng chuông
vào học rồi. Từ Du Mạn lưu luyến không rời tắt máy vi tính.
“Luyến tiếc?”
“Ừ.” Cái nhiệm vụ kia của cô còn chưa làm xong đâu. Cái trò chơi này cô mới
phát hiện ra, chơi còn tương đối vui, ít nhất là giết thời gian rất tốt.
Từ Du Mạn không dùng máy vi tính của Cố Uyên để viết tiểu thuyết, cô không có thói quen dùng máy vi tính của người khác để viết tiểu thuyết.
Cố Uyên thật lòng cảm thấy, cái trò chơi này còn quan trọng hơn anh. Cơm
nước xong Mạn Mạn vẫn luôn gạt anh qua một bên, cũng không thèm để ý,
chỉ lo chơi trò chơi. Anh nói chuyện với Mạn Mạn, cô chính là ‘ừ, ừm’,
căn bản cũng không nghe anh nói gì.
Từ Du Mạn nhìn bộ dạng oán
phu của anh, cảm thấy rất buồn cười. Đi tới trước mặt anh, nắm cà vạt
kéo đầu của anh xuống, hôn thật mạnh một cái lên môi của anh : “Em đi
thi đây.”
“Ừ.” Nhận được nụ hôn, Cố Uyên cười giống như được cho
kẹo vậy. Sau khi anh và cô ở bên nhau, nụ cười nhiều hơn trước rất
nhiều… rất nhiều.
Buổi chiều là môn toán, Từ Du Mạn làm bài không được tốt lắm, kém hơn một chút so với bình thường. Thành tích của cô
tốt, đó không phải chỉ dựa vào đầu óc mà có thể, cô cũng phải nỗ lực cố
gắng như mọi người. Trọn vẹn hơn một tháng không đi học, không thụt lùi, đã là rất tốt rồi. Huống chi, môn toán vốn chính là môn học yếu nhất
của cô trong tất cả các môn học.
Trong thời gian thi giữa kì thì
không có tự học buổi tối nên Cố Uyên đưa Từ Du Mạn về nhà. Lúc bình
thường Cố Uyên sẽ không bảo lão Tiền lái xe ra ngoài, anh chỉ để lão
Tiền lái xe khi chính anh thật sự không thể lái hoặc không rảnh. Hoặc là người đang bên ngoài thì bảo lão Tiền qua đón. Nhưng sáng nay anh không lái xe tới, cho nên hiện tại cũng chỉ có thể gọi lão Tiền thôi.
Gọi điện thoại cho lão Tiền, điện thoại reo, nhưng không có ai nhận. Nếu
như không phải là có chuyện, lão Tiền không thể nào không nhận điện
thoại. Cố Uyên cau mày gọi lại cho lão Tiền. Lúc gọi đến lần thứ ba thì
rốt cuộc có người nghe máy.
“Lão Tiền. Mới vừa rồi sao không nhận điện thoại?”
“Mới vừa rồi còn đang nói chuyện với ta, làm sao dám nhận điện thoại của
con?” Bên đầu kia của điện thoại truyền đến thanh âm uy nghiêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT