Mục Sư chậm rãi nói:

“Anh Trương Chương Việt, anh có nguyện ý cưới cô Thẩm Mặc Dư làm vợ, cho dù vui hay buồn, địa vị cao hay thấp, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu cô ấy, quý trọng cô ấy cho đến chết?”

“Tôi nguyện ý.”

Dưới tình huống không ai chú ý, cách không xa chỗ đứng của Thẩm Mặc Dư và Trương Chương Việt, phù rể đã nắm tay phù dâu. Cố Uyên thâm tình chân thành chăm chú nhìn Từ Du Mạn, nói: “Anh nguyện ý.”

Mục Sư nói tiếp: “Cô Thẩm Mặc Dư, cô có nguyện ý gả cho anh Trương Chương Việt, cho dù vui hay buồn, địa vị cao hay thấp, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều yêu anh ấy, quý trọng anh ấycho đến chết?”

“Tôi nguyện ý.”

Từ Du Mạn không nói gì.

“Tại sao không nói?”

Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên có chút không vui, mới chậm rãi nói: “Như vậy liền muốn em gả cho anh? Không có cửa đâu.”

“Vậy như thế nào mới nguyện ý gả?”

“Cái này sao, không cần em nói mà anh phải tự biết.” Cố Uyên đánh chết cũng không nghĩ đến, cuối cùng Từ Du Man lại nghĩ ra câu trả lời như vậy.

“…”

Thẩm Mặc Dư và Trương Chương Việt đã trao nhẫn cưới xong rồi.

“Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu rồi.”

Trước mắt bao nhiêu người, Trương Chương Việt hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thẩm Mặc Dư. Chết tiệt, từ lúc nhìn thấy Thẩm Mặc Dư, anh đã muốn làm như vậy, thế mà lại để cho anh đợi lâu như vậy.

Từ Du Mạn dường như biết rõ bước kế tiếp Cố Uyên muốn làm gì, vừa định né ra, đã bị anh kéo vào trong ngực. Đôi môi ấm áp của anh đặt lên môi cô.

Phía dưới còn có nhiều khách khứa như vậy, đáng ghét, rốt cuộc muốn làm gì chứ? Từ Du Mạn càng giãy giụa, Cố Uyên hôn càng sâu. Cô dần dần hiểu ra điểm này, ngừng giãy giụa và hôn đáp lại anh. Thật ra cô cũng thích cảm giác cùng anh hôn môi.

Sau khi Cố Uyên buông Từ Du Mạn ra, cô vươn cái lưỡi ra liếm liếm đôi môi đỏ mọng mới vừa bị anh giày xéo của mình.

Con ngươi màu đen của anh sau khi chứng kiến động tác của cô, càng trở nên sâu thẳm: “Mạn Mạn, em đang quyến rũ anh.”

“Ha ha, vậy sao?” Từ Du Mạn đang suy nghĩ, nếu như Cố Uyên lấy mắt kính xuống, dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, cô nhất định sẽ buông vũ khí đầu hàng.

Bắt đầu tiệc rượu rồi. Chú rể và cô dâu nắm tay nhau đi tới từng bàn mời rượu. Cố Uyên và Từ Du Mạn đi theo phía sau hai người. Nhiệm vụ của Cố Uyên là ngăn cản rượu cho Trương Chương Việt, còn nhiệm vụ chính của Từ Du Mạn là ngăn cản rượu cho Thẩm Mặc Dư.

“Mạn Mạn.” Từ Du Mạn nghe được sau lưng có thanh âm hơi đè nén, sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh xoay người: “Xin hỏi, Âu Dương tiên sinh gọi tôi có chuyện gì không?”

Âu Dương Nhất Phàm đã mấy ngày rồi không gặp Từ Du Mạn. Lúc đầu hắn còn tới, sau đó căn bản là mỗi lần đều bị Từ Du Mạn ngăn ở ngoài cửa, hoặc đối xử lạnh nhạt, hắn cũng không thể nào đến bệnh viện thăm cô được nữa. Nghe nói chủ tịch tập đoàn Trương thị kết hôn, vốn lúc nhận được thiếp mời hắn không muốn tham gia, hắn rất phiền, nhìn người khác kết hôn chắc chắn sẽ làm cho mình thấy ngột ngạt. Nhưng chợt nhìn thấy tên của cô dâu trên tấm thiệp, hắn quyết định tham gia.

Thẩm Mặc Dư? Là Thẩm Mặc Dư đó sao? Nếu như vậy, Mạn Mạn nhất định sẽ đi chứ? Thật lâu cũng chưa được nhìn thấy Mạn Mạn rồi, rất nhớ. A, mới mấy ngày như vậy mà hắn đã nhớ cô đến mức trong lòng thấy đau rồi. Chính hắn cũng khó tưởng tượng được, thời gian hai năm qua hắn làm sao mà sống .

Quả nhiên, trong hôn lễ của Trương Chương Việt thấy được Mạn Mạn. Mạn Mạn đẹp quá, thật sự rất đẹp. Vốn muốn đợi sau khi hôn lễ kết thúc sẽ tìm Mạn Mạn nói chuyện riêng một chút, nhưng lại thấy Mạn Mạn với Cố Uyên không coi ai ra gì mà hôn môi, hắn không nhịn được nữa. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô gái hắn trông coi hai năm này lại phải chắp tay nhường cho người ta như vậy, thật tiện nghi cho cái người Cố Uyên không biết ở đâu chạy tới này.

Âu Dương Nhất Phàm làm sao biết, hai năm của anh ta sao có thể so sánh với mười hai năm giữa Cố Uyên và Từ Du Mạn đây? Vẫn như cũ, nghe được Từ Du Mạn lạnh lùng xa cách gọi hắn là Âu Dương tiên sinh, trong lòng Âu Dương Nhất Phàm có chút thương tâm. Nhưng từ rất lâu rồi hắn đã luyện thành một thân kim cương không vỡ rồi. Âu Dương Nhất Phàm giống như không nghe được lời nói của cô, cười nói:

“Mạn Mạn, có thể cùng anh nói chuyện một lát không?” giọng nói của Âu Dương Nhất Phàm mang theo ý thỉnh cầu hèn mọn. Hắn cao cao tại thượng, cũng chỉ có ở trước mặt cômới có thể hèn mọn như vậy.

Nhưng Từ Du Mạn căn bản cũng không quan tâm giọng điệu của Âu Dương Nhất Phàm rốt cuộc là cao ngạo hay là hèn mọn: “Âu Dương tiên sinh, tôi nghĩ giữa tôi và anh cũng không có gì để nói.”

“Mạn Mạn...”

“Được rồi, Âu Dương tiên sinh, tôi hiện tại rất bận. Hơn nữa, anh thích làm trò cười cho người ta thì cứ tiếp tục biểu diễn, tôi không thích, thứ cho tôi không thể theo cùng.” Từ Du Mạn sắc bén nói.

Lời của cô giống như là một lưỡi dao, hung hăng khoét vào trái tim đã chồng chất vết thương của Âu Dương Nhất Phàm: “Mạn Mạn, chẳng lẽ phạm lỗi một lần lại không thể được tha thứ sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Từ Du Mạn chợt cười nói.

Âu Dương Nhất Phàm nhìn nụ cười của cô mà hơi thất thần. Đã bao lâu rồi, Mạn Mạn đã bao lâu chưa cười với hắn rồi? Âu Dương Nhất Phàm kích động tột đỉnh, cho nên cũng không chú ý tới sự mỉa mai trong mắt cô : “Mạn Mạn, em tha thứ cho anh rồi sao?” Từ Du Mạn nhìn Âu Dương Nhất Phàm không nói gì.

Cố Uyên đi qua ôm eo của Từ Du Mạn, Mạn Mạn là người của anh, ai dám nghĩ giống như vậy, tên đàn ông này… Mắt kính của Cố Uyên đã che giấu tia nguy hiểm trong đáy mắt anh, “vô hại” mà khách khí nói: “Dĩ nhiên… là không thể rồi. Mạn Mạn không phải là những cô gái ngu xuẩn kia, đàn ông vừa dỗ dành liền không sao nữa. Cô ấy chính là người có nguyên tắc, chuyện gì có thể tha thứ, chuyện gì không thể tha thứ, trong lòng đã hiểu rõ ràng.” Tên đàn ông này đã cưỡng bức Mạn Mạn của anh, chết một vạn lần cũng không đủ.

Từ Du Mạn nghe lời nói của Cố Uyên, khóe miệng không tự chủ giật giật, Cố Uyên này thật sự đang tính kế cô đây mà. Nếu như cô thật sự tha thứ cho Âu Dương Nhất Phàm, có phải chính là thừa nhận cô đúng là cô gái ngu xuẩn không có nguyên tắc hay không.

Người đến xem kịch vui càng lúc càng nhiều, Từ Du Mạn cơ hồ trở thành nhân vật chính của cả bữa tiệc. Đây cũng không phải là mong muốn của cô: “Tôi nói tôi đang bận.” Từ Du Mạn không nhịn được nói xong, rồi nhìn vị trí của Thẩm Mặc Dư, vội vã đi qua đó.

Âu Dương Nhất Phàm, cô không muốn để ý, ánh mắt không có ý tốt của những người đó, cô càng thêm chán ghét. Từ Du Mạn rời đi, Âu Dương Nhất Phàm còn muốn đi theo qua đó, lại bị Cố Uyên ngăn lại. Cố Uyên tiến tới bên tai Âu Dương Nhất Phàm, thanh âm giống như ác ma xuyên thấu lỗ tai của Âu Dương Nhất Phàm:

“Đừng đến gần cô ấy nữa. Hiện tại có thời gian, anh có thể dùng thời gian này suy nghĩ xem nên làm như thế nào để thanh toán chuyện trước kia đi.” Âu Dương Nhất Phàm cả kinh, không ngờ Mạn Mạn lại nói sự kiện kia cho Cố Uyên biết? Âu Dương Nhất Phàm có một linh cảm là Mạn Mạn thật sự đã rời khỏi hắn. Chính lần đó Mạn Mạn dùng cái chết để ép buộc hắn, lúc cô ở bên Tả Minh, hắn cũng không có loại cảm giác này.

Đồng thời Âu Dương Nhất Phàm cũng thật sâu cảm nhận được cảm giác chấn áp từ trên người Cố Uyên truyền tới, sắc bén, cao ngạo. Nhưng nếu như hắn – Âu Dương Nhất Phàm là một người đàn ông dễ dàng buông tha như vậy, hắn đã không có khả năng tay trắng dựng nghiệp, sau đó lại phát triển công ty lớn như vậy.

“Nếu như là anh, anh sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao?” Âu Dương Nhất Phàm hỏi ngược lại.

Anh sao? Làm sao có thể sẽ buông tha chứ? Cố Uyên chợt có chút hiểu được cảm nhận của Âu Dương Nhất Phàm. Nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là sẽ tha thứ.

“Vậy… chúc anh nhiều may mắn.” Cố Uyên liếc mắt liền thấy được bóng dáng của Từ Du Mạn, sau đó bước những bước chân ưu nhã đi tới bên cô. Trước khi đi không quên quét mắt một vòng nhìn Âu Dương Nhất Phàm và cả những gã đàn ông mới vừa rồi ngẩn người nhìn Từ Du Mạn.

Cố Uyên đẩy Từ Du Mạn vào trong xe, lạnh giọng nói với tài xế: “Lái xe.”

Tài xế nhận được chỉ thị của anh, đạp chân ga, chiếc xe màu đen chạy băng băng liền biến mất trong màn đêm. Chiếc xe này đã không phải là chiếc xe lúc đầu tới đón Cố Uyên và Từ Du Mạn nữa.

“Thiếu gia, về nhà sao?” Tài xế quay đầu lại, hỏi Cố Uyên.

“Không cần, đi tiểu khu Hoa Dương.”

Cố Uyên thật sự không có cách nào với mẹ của anh. Trước kia bọn họ đã từng ở thành phố A một khoảng thời gian, cũng chính là lúc Cố Uyên quen biết Từ Du Mạn. Sau đó anh lại đi Anh, cha của anh lại thăng chức, từ thành phố A trực tiếp được điều đi làm tư lệnh quân khu Yên Kinh, căn nhà này anh cũng chưa trở về qua. Chìa khóa căn nhà ở chỗ cha anh, mà anh tới thành phố A, cha anh cũng không ủng hộ, cho nên anh không mượn chìa khóa của cha mình, dĩ nhiên là không có chỗ ở.

Ngày đó sau khi gọi điện thoại cho mẹ anh xong, không ngờ mẹ anh đã lén trộm chìa khóa nhà từ chỗ cha anh, hơn nữa tìm về chú Tiền - trước kia từng làm tài xế cho nhà anh khi gia đình anh còn ở thành phố A, còn có thím Linh nữa.

Theo ý của mẹ anh thì con trai của bà sao có thể ăn nhờ ở đậu mà không có nhà riêng của mình chứ? Sao có thể để cho con dâu của bà phải chịu uất ức chứ?

Cố Uyên đẩy Từ Du Mạn đang xụi lơ trên người mình ra. Con sâu rượu này, uống nhiều rượu như vậy, quản cũng không quản được. Lại còn ói hết lên người anh nữa chứ.

Bộ âu phục màu đen mà Cố Uyên mặc lúc đầu sớm đã không còn nữa, mà chỉ mặc chiếc áo sơ mi bên trong, giống như thường ngày. Đối với Từ Du Mạn xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào trên ghế, đôi mắt mở thật to, ánh mắt long lanh như nước nhìn thẳng vào anh, trong lòng anh căng thẳng, không khỏi nuốt nước miếng một cái, rõ ràng có thể nhìn thấy hầu kết của anh chuyển động lên xuống.

Nhìn Từ Du Mạn không thoải mái nhích tới nhích lui, Cố Uyên có chút không nỡ, trước sau đều không nỡ có một chút không tốt nào đối với cô. Anh kéo cô lên, để cô thoải mái tựa vào trên người mình.

Từ Du Mạn bị Cố Uyên kéo qua liền ngoan ngoãn tựa vào trên người anh, hơn nữa đôi tay còn vòng ôm lấy cổ của anh, si ngốc cười nói: “Em biết ngay anh sẽ ôm em mà, ha ha.”

Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn hai gò má của cô bởi vì say rượu mà càng thêm hồng hào, không nhịn được nhéo nhéo:“Đúng vậy, em chính là ăn sạch anh rồi.”

Ăn? Từ Du Mạn nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Không đúng, thầy Cố nói sai rồi, cô không có ăn thầy Cố: “Em không có ăn anh.” Cô mượn người Cố Uyên làm nơi chống đỡ, dùng sức ngồi dậy, ngồi lên trên người của anh, sau đó hai tay nâng mặt của anh lên, cặp mắt mê ly nhìn Cố Uyên, ngơ ngác suy nghĩ một chút, lại dùng sức lắc đầu: “Thầy Cố, em thật sự không có ăn.”

“Vậy… em có muốn ăn hay không?” Thanh âm của anh trở nên hơi khàn khàn, so với bình thường thì thêm chút từ tính, thêm chút hấp dẫn.

Từ Du Mạn đối mặt với anh, ngồi ở trên người anh, hai người vừa khéo chặt chẽ dán sát vào một chỗ, đây chính là khảo nghiệm cực lớn đối với anh. Huống chi cô đã uống say, càng muốn trông cậy cô ngoan ngoãn nhiều hơn. Nhưng cô lại không ngoan mà ở trên người anh giãy giụa, lên lên xuống xuống, ma sát với anh. Anh chỉ cảm thấy nóng quá, rất muốn Mạn Mạn.

Đã trở nên nóng rực, ngay cả chính anh cũng cảm thấy nóng đến dọa người. Cố Uyên lo lắng chính mình thật sự sẽ khống chế không được mà ở chỗ này muốn Mạn Mạn.

Từ Du Mạn nào biết chút tâm tư kia của Cố Uyên. Vốn cảm thấy lên lên xuống xuống như vậy chơi rất vui, rất… thoải mái. Nghe được lời nói của anh, nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc có muốn ăn anh hay không.

Xem ra bộ dạng hình như ăn rất ngon. Từ Du Mạn đưa cái lưỡi thơm ra liếm môi một cái. Cô cảm thấy cổ họng hơi khô, cảm thấy rất nóng. Cố Uyên cảm thấy mình cũng bị Từ Du Mạn bức cho điên rồi. Thật ra chuyện chân chính muốn bức anh điên vẫn còn ở phía sau. Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là món khai vị mà thôi.

“Mạn Mạn, muốn ăn anh sao?” Cố Uyên vừa nói, vừa ấn nút để nâng tấm ngăn giữa bọn họ cùng tài xế lên. Cái vách ngăn này không chỉ để tài xế phía trước không thấy được phía sau, hơn nữa còn có chức năng cách âm, sẽ không nghe thấy gì. Đây đúng thật là thiết kế cần thiết để ‘xe chấn’ a. Hiện tại anh thật sự yêu chết cái thiết kế này. Xem ra, thật sự ăn rất ngon.Từ Du Mạn rốt cuộc đã quyết định, ôm lấy mặt của Cố Uyên liền cắn xuống một cái.

“Ưhm…” Cố Uyên thật sự hết nói rồi, Mạn Mạn nói là ăn, thật sự chính là ăn, giống như ăn sườn ăn thịt vậy, muốn xơi tái anh luôn.

Tại sao đều không có mùi vị gì? Từ Du Mạn có chút nản lòng mà nghĩ. Miệng cũng buông anh ra. Nhìn thì ngon, thật ra ăn không ngon chút nào. Vừa định đi xuống lại bị Cố Uyên ôm lấy. Cái xung động này lại một lần nữa đánh thẳng vào sự yếu ớt của anh.

“Ưm…” Cố Uyên cố nén suy nghĩ muốn kích động, cố gắng để thanh âm của chính mình trở nên nhu hòa một chút. Ngàn vạn lần không được hù sợ Mạn Mạn:

“Mạn Mạn, em nói muốn ăn, sao bây giờ lại không ăn?”

“Ăn không ngon.” Từ Du Mạn bĩu môi.

Cảm thấy phía dưới có thứ gì đó chống lên cô, càng lúc càng cứng rắn, càng lúc càng nóng bỏng, Từ Du Mạn cảm thấy hơi khó chịu, muốn thoát khỏi cảm giác nóng rực xa lạ kia. Cố Uyên sao có thể để cho cô né ra chứ? Gia tăng thêm sức lực, ôm cơ thể mềm mại của cô đè trên người anh.

“Anh cho em ăn ngon, có muốn hay không?” Lúc này Cố Uyên giống như sói xám lớn, bày bố cái bẫy, từng bước một dẫn dụ Tiểu Bạch Thỏ đi vào, rơi vào trong bẫy của mình.

“Muốn.”

Từ Du Mạn say rượu thanh âm càng thêm mềm mại. Cố Uyên nghe được thanh âm non nớt của cô, rốt cuộc không nhịn được nữa, hôn lên đôi môi thơm kiều diễm ướt át của cô.

Từ Du Mạn cảm giác có cái gì đó chui vào miệng của cô, mềm mại, lành lạnh, còn trơn bóng. Bởi vì cô cảm thấy thứ kia ở trong miệng của cô lộn xộn khắp nơi, chơi rất vui, cô muốn cắn nó, sau đó ăn hết. Nhưng mổi lần hàm răng của cô vừa đến gần thứ đó thì nó lại biến mất, chính là không để cho cô cắn được.

Nhưng Từ Du Mạn thông minh nhìn thấu quy luật. Cái thứ ngọt ngào, mềm mại kia hình như không thích bị bắt được, ngược lại thích đầu lưỡi của cô hơn. Bởi vì nó luôn tìm đến đầu lưỡi của cô cùng chơi đùa.

Dùng đầu lưỡi ăn cũng không tồi, mùi vị rất ngon. Dù Cố Uyên không dùng đầu lưỡi của mình đi trêu đùa đầu lưỡi của cô thì cô cũng chủ động dâng đầu lưỡi của chính mình lên.

Nóng quá, nóng quá… Từ Du Mạn cảm thấy mình giống như đang bị nướng ở trong lửa vậy.

“Thầy Cố, em nóng quá.” Thừa dịp Cố Uyên buông ra để cho cô hít thở, Từ Du Mạn đáng thương nói.

Oang… Cố Uyên cảm giác mình sắp nổ tung. Mạn Mạn, thật sự là đến đòi mạng của anh.

“Nóng thì cởi quần áo ra, ngoan.”

Từ Du Mạn luôn cảm thấy mình là một đứa bé ngoan ngoãn, cho nên cô ngoan ngoãn chuẩn bị cởi quần áo. Nhưng quần áo cô mặc không phải áo T-shirt giống như bình thường, dễ dàng liền cởi ra được, cô chính là đang mặc lễ phục. Từ Du Mạn thử thật lâu cũng không cởi xuống được, gấp đến độ sắp khóc lên.

Cố Uyên vẫn đang thưởng thức Từ Du Mạn cởi quần áo, nhìn bộ dạng cô muốn kéo quần áo xuống lại kéo không được, tình yêu trong lòng liền trào lên a, mãnh liệt sục sôi. Mắt thấy cô gấp đến mức sắp khóc, anh cũng không trêu chọc cô nữa, “Ngoan, anh cởi cho em.”

“Dạ.” Có người giúp cô cởi cái thứ bất tiện kia xuống, cô cớ sao lại không chịu chứ.

Bộ lễ phục này lúc Từ Du Mạn vừa mặc vào khéo vừa người, chặt chẽ dán sát trên người cô. Cố Uyên thử một chút, muốn đưa bàn tay của anh vào trong cũng không được. Không thể làm gì khác hơn là giúp cô cởi quần áo ra.

Khó trách Mạn Mạn cởi không được, y phục này thật rất khó cởi. Anh nỗ lực thật lâu, khiến cô chờ cũng có chút sốt ruột mới giúp cô cởi xong.

“Ưm…” Từ Du Mạn không biết mình đây sao lại giống như không biết nói gì, chỉ có thể phát ra âm thanh đơn điệu ‘ưm’ này.

Từ Du Mạn mềm mại khiến Cố Uyên than thở. Da thịt của cô quá non rồi, mấy cái liền để lại dấu vết hồng hồng.

“Thầy Cố…” Từ Du Mạn hơi híp mắt, lắp bắp khẽ gọi.

“Ngoan, gọi anh là ông xã.” Cố Uyên nhẹ nhàng thổi khí lên nơi đẫy đà của cô, lời nói có chút mơ hồ không rõ.

Từ Du Mạn nghe được, nhưng cũng không như ý nguyện của anh : “Thầy Cố… a… anh….” Một câu ‘thầy Cố’ vừa ra khỏi miệng, Cố Uyên liền dùng lực cắn xuống, Mạn Mạn không ngoan.

“Mạn Mạn ah? Gọi anh là ông xã đi.”

Không được, thầy giáo chính là thầy giáo, sao lại là ông xã chứ? Từ Du Mạn vẫn lắc đầu.

“Có gọi không? Hả?” Tay của Cố Uyên xẹt qua người cô, tỏ ý uy hiếp rất nồng.

Từ Du Mạn vẫn không thỏa hiệp. Rất tốt, thật sự rất tốt. Mạn Mạn không phải dễ dàng bị người khác uy hiếp như vậy, không phải dễ như vậy liền bị tình dục chiếm thế thượng phong. Nhưng ở trước mặt của anh như vậy là không được, không ngoan nha.

“Muốn không?” Cố Uyên tiếp tục dụ hoặc cô.

“Muốn, thầy Cố, cho Mạn Mạn đi.”

“Ngoan, gọi anh là ông xã thì anh cho.” Cố Uyên ơi, đây gọi là gì chứ? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?

Từ Du Mạn thật sự không chịu nổi cảm giác ngưa ngứa và hư không như vậy, vội vàng muốn được lấp đầy. Rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp : “Ông xã.”

“A…”

Cố Uyên chợt đem ngón trỏ của mình chen vào trong vườn hoa của cô, “Ôm lấy cổ của anh.” Năng lực tự kiềm chế mà anh luôn kiêu ngạo ở trước mặt cô liền biến mất hầu như không còn. Hai người phù hợp đến không chê vào đâu được.

Rất nhanh, Từ Du Mạn chợt bất động, mắt cũng nhắm lại, đôi tay càng thêm ôm chặt, thân thể càng không ngừng di chuyển. Hồi lâu cô mới yên tĩnh lại.

Được rồi, Mạn Mạn đã được thỏa mãn, nhưng anh thì sao? Cố Uyên cúi đầu nhìn cái lều nhỏ của mình. Một chủ ý xông vào đầu.

“Mạn Mạn, giúp thầy một chút nha.” Cố Uyên nói xong liền phát hiện, anh không tự chủ lại gọi mình là thầy, ha ha, thật sự bị Mạn Mạn ảnh hưởng.

“Hả?” Từ Du Mạn chợt cười, mới vừa rồi thầy Cố làm cho cô rất thoải mái, cô hình như cũng có thể khiến thầy Cố thoải mái đấy.

Làm Cố Uyên hoàn toàn không nghĩ tới là Từ Du Mạn chợt đứng lên khỏi người anh, rồi ngồi sang chổ bên cạnh, sau đó tháo dây lưng của Cố Uyên, giúp anh kéo khóa kéo ra.

“Ai dạy em? Hả?”

“Ha ha, là tiểu Thương.” Cố Uyên chán nản. Mạn Mạn đến cùng còn làm những gì a?

Tại sao lại xem loại phim này. Xem ra về sau phải trông nom cô cẩn thận mới được. Mặc dù anh cũng rất hưởng thụ phúc lợi này.

“Này, Mạn Mạn lại không học được cách dùng miệng…” Cố Uyên khàn giọng nói.

“Có a.” Từ Du Mạn “ngây thơ” đáp.

“Vậy Mạn Mạn…”

“Ha ha, có phải thầy Cố muốn em dùng miệng hay không?”

“Mạn Mãn, giúp thầy, có được không?”

“Không thể. Mạn Mạn chỉ dùng miệng giúp ông xã thôi.”

“Mới vừa rồi em không phải đã gọi anh là ông xã sao?”

“Vẫn không được.”

“Thật không làm?” Cố Uyên có chút uể oải.

“Không làm. Chỉ dùng tay.”

Động tác trên tay Từ Du Mạn tăng nhanh, hô hấp của Cố Uyên càng lúc càng thô, dần dần cũng không quản có muốn dùng miệng hay không. Lúc chất lỏng màu trắng đục phun ra, Cố Uyên nghĩ đến nhất định phải sớm một chút cưới cô về nhà, Mạn Mạn thật sự là một tiểu yêu tinh, lấy về nhà cất giấu, không để cho người khác nhìn thấy.

Trên xe cũng may có khăn giấy. Cố Uyên giúp Từ Du Mạn lau sạch sẽ, sau đó lại giúp cô mặc quần áo tử tế, rồi ôm cô vào trong ngực, nhè nhẹ vuốt lưng cô, rất nhanh Từ Du Mạn liền ngủ thiếp đi.

Cố Uyên cầm điện thoại lên, sau đó tìm bấm số điện thoại của lão Tiền, lạnh giọng nói: “Có thể rồi.”

Lão Tiền nhìn điện thoại đã cúp, vui mừng cười cười. Sau đó ông ta gọi điện thoại cho bà chủ: “Phu nhân, thiếu gia làm rất lâu.”

“Ha ha, dĩ nhiên. Con trai của tôi, làm sao có thể nhanh như vậy? Nhìn xem bao nhiêu thời gian?” Mẹ của Cố Uyên cười ha ha xong, sau đó có chút bỉ ổi hỏi câu hỏi này.

Bà vốn định gọi điện thoại cho Cố Uyên, không biết làm sao tự nhiên gọi điện thoại cho lão Tiền trước, hỏi con trai mình đang làm gì, lão Tiền ấp úng, bà cũng biết là xảy ra chuyện gì rồi. Vì vậybà để cho lão Tiền tính toán thời gian một chút.

“Phu nhân, từ lúc thiếu gia cho nâng vách ngăn ở giữa lên đến bây giờ đã hai tiếng 12 phút rồi.”

“Ừ, không hổ là con trai của tôi. Lợi hại.”

Mẹ của Cố Uyên cũng chính là Tôn Tôn. Trong lòng bà đang khen chính mình là một người mẹ anh minh cỡ nào, có bản lĩnh biết trước cỡ nào. Chiếc xe này chính là bà chọn, chính là nhìn trúng cái vách ngăn ở giữa. Ha ha, quả thật bà không đoán sai.

Con trai mình đã nhiều năm như vậy, một người bạn gái cũng chưa từng có, chưa bao giờ đi quan hệ nam nữ bừa bãi, vẫn luôn giữ mình trong sạch. Hiện tại cũng 26 tuổi rồi, cũng chính là làm xử nam 26 năm rồi, bà vốn thật sự có chút lo lắng con trai mình có phải nơi đó không được hay không. Xem ra sự lo lắng của bà là dư thừa rồi.

Nhớ ngày đóbà không ít lần đưa phụ nữ lên trên giường của chính con trai mình, mấy người trẻ tuổi, quyến rũ, lão luyện, loại hình nào bà cũng đều đã tìm, kết quả mỗi lần đều là bị chính con trai của mình làm cho chạy ra ngoài. Rốt cuộc có một lần bà khóc hỏi con trai rốt cuộc là không được hay là thích đàn ông, dù sao hiện tại đồng tính nam quá nhiều, hơn nữa có không ít đàn ông bên cạnh con trai mình, cho nên bà mới lo lắng. Rốt cuộc con trai nói thật cho bà biết là vẫn còn nhớ đến cô gái nhỏ lúc trước.

Tôn Tôn là người mẹ dân chủ, cho dù không dân chủ, chuyện liên quan đến Cố Uyên, cũng nhất định phải dân chủ. Bà cũng không muốn con trai mình cả đời là hòa thượng.

Ông già đáng ghét kia lại không hiểu đạo lý này. Chẳng lẽ ông ta thật muốn Cố Gia bọn họ không người nối dõi sao? Tính tình của con trai, ông ấy cũng không phải không biết.

Nghĩ đến điểm này, Tôn Tôn không khỏi thở dài, chuyện cái chìa khóa lão già trong nhà đã biết, bây giờ còn đang chiến tranh lạnh với mình đấy. Xem ra mấy thứ đồ tình thú đặt hàng có thể lấy ra dùng rồi.

Tôn Tôn cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play