Cắt đứt lời nói của cô, anh lên tiếng. " Em yên tâm, em còn tôi, không cần một mình lo liệu" anh ghé sát tai cô, tạo tư thế ám muội.
- Mộc gia...? Chưa nghe qua... Băng nhi, con yên tâm,ta và Phong sẽ đòi lại tất thảy cho con. Mà từ nay, con cứ gọi ta là mẹ, đừng khách sáo.
Bà nhìn cô cười. Hốc mắt cô cay cay, đã bao lâu rồi cô chưa được gọi mẹ, dù không nhìn thấy mẹ anh nhưng hình ảnh bà hiện lên trong tim cô thật đẹp, thật trìu mến." Dạ, mẹ" cô cười trong nước mắt, vậy là cô có mẹ rồi.
Tại phòng làm việc:
- Thiếu Lăng, trong ngày hôm nay lập tức thu mua Mộc thị cho tôi.