Uyển Băng mặc bộ lễ phục dành riêng cho cô dâu, là thiết kế mới nhất cho mùa xuân năm nay. Bộ lễ phục được thiết kế để lộ đôi vai trần nhỏ nhắn của cô, khoe ra xương quai xanh quyến rũ mê hoặc. Không những thế, tấm lưng trần trắng mịn của cô cũng được khoe ra trước mắt bao người. Bề mặt váy được đính lên những viên đá quý, kim cương cực nhỏ màu trắng trong suốt tạo nên điểm nhấn cho lễ phục.
Nó không khiến cho Uyển Băng trở nên kém đi vì độ lộng lẫy của nó. Hình ảnh cô không mờ nhạt mà trở nên cao quý, thanh nhã, thoát tục.
Uyển Băng khoát tay Lục Tề, hai cha con bước tới lễ đài.
Lễ đài của Lãnh gia, vốn chỉ dành cho gia chủ khi lấy về người con gái sẽ đứng đầu Lãnh gia. ( Có thể hiểu các gia chủ thường sợ vợ)
Mọi người đang ngẩn ngơ, vì câu nói của anh mới hoàn hồn, vỗ tay vang dội.
Trên mặt ai nấy đều là ý cười. Những tiểu thư ái mộ Lãnh Phong, giờ hoàn toàn chúc phúc cho hai người đang trao nhẫn kia. Họ tự thấy rằng, cô gái kia, mới là người duy nhất xứng đôi với Lãnh Phong, cũng là người duy nhất anh toàn tâm toàn ý yêu!
Yêu! Kết thúc của họ là chữ yêu!
Sau khi kết thúc màn trao nhẫn, Lãnh Phong cầm tay Uyển Băng, hai người chạy khỏi lễ đài trước bao ánh mắt của mọi người. Hai bảo bối chỉ biết nhìn nhau,...cười tà >-<
Anh lôi cô lên xe, lưu loát cởi bỏ lễ phục của hai người như một con sói đói. Uyển Băng giật giật khóe miệng, trừng mắt nhìn người con trai đang làm loạn trên người cô. Anh nói nhẹ, đôi mắt nhuốm màu dục vọng:
- Băng, anh muốn!
- Phong, bây giờ không được...
Anh khựng lại, nhìn cô:
- Tại sao?
- Vì bảo bối nhỏ trong bụng em sẽ bị thương!