“Ai. . . . . . . .” Thở dài một hơi, Liễu Ức Vân buông cuốn sách ngay cả nửa chữ cũng không đọc vào, lưng dựa vào ghế dựa phía sau đã lót thêm cái đệm mềm.
“Đại gia có điều gì phiền muộn sao?” Âm thanh non nớt của hài đồng, Tiểu Từ ở một bên quạt cho Liễu Ức Vân hỏi.
“Không có”. Không phải phiền não, nhưng đích xác làm đầu hắn thực đau!
“Đại gia nói dối!” Tiểu Từ lên tiếng phản bác, Liễu Ức Vân từ trước tới nay đối đãi với hắn tựa như đệ đệ, chưa từng coi hắn như hạ nhân, lâu ngày hắn đối với Liễu Ức Vân nói chuyện cũng trở nên không có gì cấm kỵ.
“Vài ngày gần đây, chỉ cần nhàn hạ một chút, đại gia liền không ngừng thở dài, nhất định là có tâm sự!” Tiểu Từ vạch trần hắn.
“Là vậy sao?” Hắn cũng không chú ý tới.
“Đúng vậy, có phải trong triều đình có chuyện không thuận theo?”
“Triều đình?” Cùng triều đình có quan hệ gì?
“Ân, bởi vì cuộc sống của đại gia chỉ có gia đình cùng triều đình, mà trong gia đình có thể là đại gia không vui vẻ chỉ có tiểu vương gia, nhưng gần đây tiểu vương gia đối với đại gia phi thường tốt, chỉ cần hồi phủ là dính lấy đại gia không tha, đuổi hết bọn hạ nhân đi, để bọn họ không quấy nhiễu đến các ngươi, thậm chí cả ta thời gian ở cùng đại gia cũng càng lúc càng ít”. Tiểu Từ oán giận.
“Cho nên a, nhất định cùng trong nhà không quan hệ, vậy chỉ có chính vụ trong triều đình, hơn nữa gần đây mỗi lần đại gia vào triều trở về đều lộ ra thập phần mệt mỏi, không việc gì lại vô duyên vô cớ xin ba ngày nghỉ, chỉ là ở trên giường nằm ba ngày! Đại gia bài xích triều trính như vậy nhất định là ở trong triều gặp chuyện không thuận lợi!” Tiểu Từ giải thích đầy đủ ngững gì mình phân tích!
Trời ạ, còn may không có bị thánh thượng nghe thấy, nếu không chính mình nhất định bởi vì bỏ rơi nhiệm vụ, lơ là việc triều đình sẽ bị trị tội! Hảo oan uổng a! Tiểu Từ, làm hắn biến thành như vậy chính là do cái người bị ngươi loại trừ ngay từ đầu-tiểu-vương-gia! Nhớ tới Trầm Lạc Phong, Liễu Ức Vân cảm thấy đầu chính mình lại đau, không! Là toàn thân đều đau! Cùng Lạc Phong phát sinh quan hệ, lúc sáng sớm hắn tỉnh lại trong cái ôm của Lạc Phong, vừa thẹn vừa quẫn vốn định vào triều sớm để trốn khỏi ánh mắt tà tà của Lạc Phong, nhưng khi hắn đặt hai chân xuống đất cố gắng đứng thẳng mới phát hiện cả người đau đớn như bị nghiền nát, hơn nữa địa phương xấu hổ phía sau đau đớn như bị hỏa thiêu, hai đùi căn bản không cách nào chống đỡ sức nặng của thân thể, liền ngã trên mặt đất, khí lực để bò lên cũng không có, cuối cùng vẫn là Lạc Phong bên cạnh cười cợt đem hắn ôm trở về giường. Hắn một nam nhân anh vĩ bị tiểu nam hài ôm có chút không xong, Lạc Phong cư nhiên lại muốn tắm rửa cho hắn, mặc dù hắn thập phần không tình nguyện, nhưng giờ phút này hắn nâng tay nhấc chân đều đau, càng huống chi tắm rửa. Mà hắn cũng bởi vậy mà ỡm ờ đồng ý, vì thế lạc Phong liền giúp hắn trong toàn bộ cuộc sống hàng ngày, làm hắn cảm động, trừ bỏ y thỉnh thoảng hôn cùng ăn đậu hủ. Dược trị thương của vương phủ làm hắn trong vòng hai ngày liền khôi phục không sai biệt lắm, ngay lúc hắn tưởng có thể trở về công tác thì sao đó, đại hoàng tử Trầm Ngạn Huy đi tới phủ thăm bệnh hắn. Vốn chỉ là bằng hữu bình thường bởi vì gần đây cùng Trầm Ngạn Huy tiếp xúc vài lần cảm thấy thực hợp, hơn nữa Trầm Ngạn Huy mặc dù là hoàng tử lại không tự cao tự đại, người có thân phận như vậy đồng ý kết giao với hắn, làm hắn rất vui vẻ, mà hắn nghe nói chính mình bị bệnh liền tự mình tới thăm làm hắn càng cảm động, liền cùng hắn hàn huyên một hồi. Nhưng hắn không nghĩ đến tiễn bước Trầm Ngạn Huy, trở về sẽ đối mặt với Lạc Phong bình dấm chua đại phát, kết quả hắn không thể không tiếp tục nằm trên giường một ngày, hơn nữa bị cảnh cáo từ này trở đi không được đối với bất luận kẻ nào bên ngoài cười! Những ngày tiếp theo, Lạc Phong mỗi ngày đều muốn hắn ít nhất ba lượt, hơn nữa chẳng phân biệt thời gian địa điểm, chỉ cần hắn muốn lập tức đuổi hết mọi người không hỏi ý kiến hắn mà đè hắn xuống, này cũng chính là nguyên nhân vì cái gì hắn mỗi ngày đều không dậy nổi tinh thần. Mà người khởi xướng lại phấn khởi nói, chính là muốn hắn mệt đến không cách nào chú ý tới mọi… nam nhân khác. Cái gì a, đem hắn nói như kẻ *** đãng! Cho nên, Tiểu Từ a, ngươi hiểu lầm!
“Đại gia. . . . .” Tiểu Từ nhìn thấy Liễu Ức Vân tự mình rơi vào trầm tư, hơn nữa lại bắt đầu không ngừng thở dài, cảm thấy có chút đau lòng. Chính mình cái gì cũng không thể giúp đại gia làm, hắn hảo khổ sở. sắc mặt nhỏ bé của Tiểu Từ mập mạp đầy thương tâm, đầu lông mày nho nhỏ gần như chạm vào nhau.
“Ta thật sự không việc gì, yên tâm đi! Ngươi giúp ta đổi trà đi, ta có điểm khát”. Không đành lòng nhìn hắn vì chính mình khổ sở, Liễu Ức Vân đổi chủ đề, nhìn đến Tiểu Từ đơn thuần lập tức quên mất bi thương, vội vàng bắt đầu phao trà, hắn vui vẻ cười, “Ha hả, tiểu hài tử thực đơn thuần!”
Xoa nắn thắt lưng toan đau, Liễu Ức Vân cảm thấy chính mình lại muốn thở dài, mặc dù Lạc Phong yêu thương làm hắn mỗi ngày đều giống như sống trên không trung, nhưng là dục vọng phảng phất không giới hạn của y làm hắn có điểm ăn không tiêu, thật không biết lạc Phong thể lực ở đâu ra. Cho dù hắn luyện qua võ công, nhưng suy cho cùng vẫn là đứa nhỏ, thế nào hắn thì mệt đến gần như không cách nào động đậy còn y thì có thể sinh long hoạt hổ chạy đi luyện võ! Không công bằng a!
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT