“Ô. . . . . . Không. . . . . Ô. . . . .” Thừa nhận những cú thúc mãnh liệt dưới thân, Liễu Ức Vân đã vô lực vùng vẫy, chỉ có thể nghẹn ngào thấp giọng cự tuyệt.
“A. . . . .!”
“Ân. . . . . Hô. . . . Ân!” Theo những lần mãnh liệt va chạm, Trầm Lạc Phong ở trong lần thúc cuối cùng đạt tới cao trào trong thân thể Liễu Ức Vân. Gần như không chút dừng lại nghỉ ngơi, Trầm Lạc Phong lập tức rời khỏi thân thể hắn, đi xuống giường.
Cảm thấy Trầm Lạc Phong rời khỏi, Liễu Ức Vân vốn nước mắt chưa dừng lại càng mạnh mẽ chảy ra. Kết thúc sao? Cuối cùng lựa chọn vứt bỏ hắn sao? Không nghĩ đến hạnh phúc của hắn vừa bắt đầu đã phải kết thúc. Hắn không oán Lạc Phong, dù sao đến hắn nhìn thấy chính mình đều sợ tới mức một đêm bạc đầu, hắn nào có thể cầu người khác chấp nhận? Nhưng là tâm thực sự đau quá.
Ngay lúc Liễu Ức Vân đang thương cảm, thân thể hắn đột nhiên bị bế lên, hắn còn không kịp phản ứng thì sau đó, liền bị ôm tới trước một cái gương đồng. Bản năng muốn dùng tay che, chính là khóe mắt không cẩn thận nhìn đến cảnh tượng trước gương làm Liễu Ức Vân quên mất tất cả động tác, ánh mắt thẳng tắp nhìn bóng người ở trong gương.
Một người thon dài đang bị Trầm Lạc Phong ôn nhu ôm trong lòng. Hắn có khuôn mặt mềm mại đáng yêu có thể so sánh với phù dung (hoa sen), da thịt trắng tuyết bởi vì vừa mới trải qua tình cảm mãnh liệt mà nhiễm một tầng phấn hồng. Mày liễu nhỏ dài nhẹ nhăn lại, một đôi mắt hạnh sáng ngời mang theo bất an, trên hàng mi dài vương nước mắt, thoạt nhìn cực kì động nhân. Cái mũi xinh đẹp thẳng tắp, đôi môi anh hồng nhỏ nhắn sưng lên bởi vì kinh ngạc mà mở ra, phảng phất mang theo mời gọi vô thanh. Dung nhan kiều mị cùng một đầu tóc bạc nổi bật càng thêm động nhân, giống như tiên nhân hạ phàm.
“Thế nào như vậy? Sư phụ không phải nói. . . . . Cho dù là dược của hắn. . . . . Cũng không thể làm ta khôi phục lại dáng vẻ như cũ a. . . .” Liễu Ức Vân không dám tin nhìn dung mạo khả ái xinh đẹp trong gương, nâng tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt mình, thì thào nói.
“Là không thể khôi phục, chính là trở nên đẹp hơn!” Trầm Lạc Phong sủng nịch đáp.
“Này. . . . .” Liễu Ức Vân trong lúc nhất thời vẫn không thể tin tưởng chính mình cư nhiên trở nên xinh đẹp như vậy.
“Phong, này là sự thật sao?” Hắn thì thào hỏi Trầm Lạc Phong, ánh mắt sợ hãi làm hắn thoạt nhìn như tiểu động vật chịu kinh hách, làm thợ săn có ham muốn ngược đãi hắn.
Trầm Lạc Phong nhìn Liễu Ức Vân như vậy, y bỗng cảm thấy cổ họng một trận khô nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Phong. . . . .” Không nhận được câu trả lời, không ngừng truy hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ sợ hãi càng giống như đang làm nũng, hoàn toàn không biết thanh âm như vậy sẽ làm hắn gặp phải chuyện gì.
“Đáng chết! Vân nhi, là ngươi hấp dẫn ta!” Trầm Lạc Phong thở gấp mang hắn quay về giường, thân lập tức áp lên.
“Lạc Phong ngươi, ngô. . . . .” Toàn bộ âm thanh đều bị Trầm Lạc Phong nuốt vào.
“Tiểu yêu tinh, hôm nay ngươi đừng nghĩ muốn dừng lại!” Ngữ khí tà tà tràn ngập ***. Một tràng tình ái càng thêm kịch liệt một lần nữa bắt đầu, trong căn phòng cảnh xuân vô hạn, kéo dài suốt đêm.
Chương 37
Lười biếng nằm trên giường hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau buổi trưa, Liễu Ức Vân lúc này trong lòng tràn ngập ngọt ngào được sủng ái. Hiện không chỉ Lạc Phong đem hắn trở thành trân bảo mà cẩn thận bảo hộ, đến cả phụ vương sau khi trải qua nhiều chuyện như thế chẳng những tha thứ cho hắn, lại còn đồng ý chuyện của hắn và Lạc Phong. Mỗi khi nhớ tới phụ vương nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói: “Ngươi chịu nhiều đau khổ như thế, đáng có được hạnh phúc.” hắn đều cảm động đến rơi nước mắt. Càng làm hắn vui vẻ là, Lạc Phong đồng ý để nương hắn tiến vào vương phủ, mặc dù đã qua nhiều năm như thế, nương hắn cuối cùng có thể quang minh chính đại vào đây ở, không chỉ hắn ngay cả phụ vương cũng cảm động đến lệ nóng lưng tròng. Mặc dù là bồi thường, hắn bị Lạc Phong làm suốt đêm, hại hắn suốt ba ngày không thể xuống giường. Bất quá, có được cuộc sống trọn vẹn như thế làm hắn cực kì hạnh phúc. Chỉ trừ bỏ. . . . .
“Ngươi, không được nhìn hắn, hắn là của ta, chỉ có ta có thể nhìn! Ngươi còn dám nhìn chăm chú hắn như vậy, ta liền moi mắt của ngươi!” Gầm lên giận dữ, Trầm Lạc Phong như gió tới bên người Liễu Ức Vân, chặt chẽ ôm lấy hắn, công khai biểu thị chủ quyền. Dọa nạt hạ nhân nguyên bản hầu hạ bên người Liễu Ức Vân chạy mất.
“Ai!” Nhẹ nhàng thở dài, Liễu Ức Vân hết cách mà lắc đầu. Đây chính là chuyện duy nhất khiến hắn đau đầu. Kể từ khi bỏ mặt nạ ra, gương mặt mĩ lệ thường làm hạ nhân xung quanh nhìn ngây người, mà chuyện như vậy làm Lạc Phong đánh vỡ bình dấm chua, chỉ cần nhìn thấy có người nhìn hắn, y liền dấm chua đại phát, dọa nạt làm hạ nhân bây giờ không dám tiếp cận hắn.
“Vân nhi, ngươi là của ta thế nào có thể để người khác nhìn chứ?” Chôn đầu vào bả vai Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong oán giận nói.
“Hắn, không có nhìn ta.” Nhìn Trầm Lạc Phong giống như tiểu hài tử, Liễu Ức Vân không cách nào cười cười. Nếu để người ngoài nhìn thấy Đoan vương gia ngày thường lãnh khốc, trầm ổn, cao ngạo cư nhiên giống đứa nhỏ đùa giỡn lại làm nũng, nhất định kinh ngạc chết đi.
“Có! Có! Không được, ta muốn đem ngươi giấu đi, không để bất luận kẻ nào nhìn đến ngươi!”
“Ta không cần!”
“Kia. . . . . Đúng…, ta cùng ngươi thành thân, như vậy mọi người liền biết ngươi là của ta, không dám đối với ngươi vọng tưởng! Đúng a, ta thế nào trước kia không nghĩ đến a.”
“Thành thân? Ta là nam nhân a, vẫn. . . . .”
“Không quan hệ, liền quyết định như thế đi! Mười ngày sau, không, ba ngày sau, chúng ta thành thân!”
“Nhưng mà Lạc Phong. . . . .”
“A, nghĩ đến hình dáng ngươi mặc trang phục tân nương, ta đều chờ không được muốn làm chú rể, hiện tại liền trước tiên động phòng đi!”