Không ngó ngàng tới Liễu Ức Vân kháng nghị, Trầm Lạc Phong một đường đi thẳng tới phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường, đúng lúc Liễu Ức Vân thả lỏng, Trầm Lạc Phong cao lớn cả người sáp lại, chặt chẽ cố định hắn dưới thân.
“Cảm tạ ông trời, đem ngươi trả lại cho ta! Vân nhi, ngươi không chết, ngươi lại trở lại bên người ta!” Trầm Lạc Phong đầu chôn ở cổ Liễu Ức Vân tham lam ngửi khí tức đặc thù của hắn.
Liễu Ức Vân không có trả lời, chính là ngơ ngác nhìn đỉnh đầu quen thuộc. Lại trở về, nằm trên cái giường yêu thích, ở trong vòng tay lưu luyến ôm chặt của y, chính là hắn không có cách nào cao hứng được. Hắn không biết có nên cao hứng hay không? Chuyện năm ấy phát sinh ở vách núi không phải do Lạc Phong làm, hơn nữa nhiều năm như thế Lạc Phong biểu hiện làm hắn khẳng định y cũng yêu mình. Chính mình vừa mới sắp chết cũng xác định mình yêu y. Nhưng là tâm ý xác định hai người liền có thể trở lại như quá khứ, sống cuộc sống hạnh phúc sao? Không được, cho dù hết thảy đều giữ lại hình dạng như năm đó, nhưng là người đã thay đổi a. Trong đầu không ngừng hiện lên lời nói của Đoan vương phi trước khi chết. Đúng vậy, hiện giờ Lạc Phong đã là người đức cao vọng trọng, thân phận vương gia cao quý, lại là trọng thần của triều đình. Y cần chính là một thê tử hiền lương thục đức, một người có thể vì y nối tiếp hậu đại, một người gia cảnh tốt đẹp. Mà không phải chính mình, không thể làm y gánh vác tội danh loạn luân cùng đồng tính, hủy đi cả đời của y! Càng huống gì hiện giờ hắn. . . . . Liễu Ức Vân nâng tay sờ mặt nạ trên khuôn mặt, hiện giờ hắn chỉ còn là nam nhân có khuôn mặt xấu xí không ai dám nhìn cùng thân thể dơ bẩn suy nhược, hắn có thể lấy thân mình như vậy đi yêu Lạc Phong sao? Hắn không thể!
“Tiểu vương gia, thỉnh ngươi thả tại hạ!” Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Ức Vân lạnh lẽo nói.
“Vân nhi?!” Trầm Lạc Phong bị thanh âm lạnh như băng của hắn làm tâm đau đớn, y nâng thân thể áy náy nhìn hai mắt lạnh lùng của Liễu Ức Vân.
“Vân nhi, ngươi. . . . . Vẫn hận ta đi.” Y không cách nào nói, là hỏi lại như khẳng định.
Không trả lời y, Liễu Ức Vân lạnh lùng đẩy y ra, đứng dậy rời khỏi.
“Đừng đi! Đừng đi Vân nhi, cầu ngươi!” Trầm lạc Phong vội vàng giữ chặt tay hắn, ngăn cản hắn rời khỏi chính mình.
“Lại tính nhốt ta sao?” Không quay đầu, Liễu Ức Vân trào phúng hỏi.
“Không, không phải. Vân nhi, ta thật sự yêu ngươi. Ta biết trước kia là ta rất quá phận, ta bị cừu hận che mắt. Tám năm nay ta không ngừng hối hận, không có ngươi mỗi ngày đối với ta đều là dày vò. Ta từng nghĩ muốn đi theo ngươi, sau vài lần bị cứu ta ý thức được đây là ông trời
đối với ta trừng phạt, làm ta mất đi ngươi vĩnh viễn thống khổ mà sống. Nhưng hôm nay ông trời rủ lòng thương, ngươi lại về bên cạnh ta. Ta không dám xa vời cầu ngươi lại yêu ta, ta chỉ hy vọng ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, cho ta được bồi thường ngươi. Ta đối với ông trời phát thệ ta nhất định dùng sinh mệnh này hảo hảo yêu ngươi quý trọng ngươi!” Trầm Lạc Phong chân thành thổ lộ.
Lúc này Liễu Ức Vân đứng quay lưng lại với Trầm Lạc Phong, bên dưới mặt nạ là khuôn mặt tràn đầy lệ. Đi, cứ như vậy đi, cho dù hắn vĩnh viễn rời khỏi, lời này cũng có thể giúp hắn chống đỡ cả đời.
“Vân nhi, cầu ngươi tin tưởng ta, cho ta một cơ hội!” Y tiếp tục khẩn cầu.
“Không có khả năng, người tổn thương ta là vĩnh viễn cũng không thể chữa lại được! Ta đối với ngươi chỉ còn hận vĩnh viễn không thay đổi!”
“Vân. . . . .”
“Không cần nói nữa! Cho ngươi một cơ hội, vậy lúc đó ngươi có từng cho ta cơ hội? Khi ngươi cướp đi tôn nghiêm của ta, làm ta bị thương tổn như thế, ngươi còn không có việc gì nói yêu ta? Thu hồi lời nói của ngươi làm ta ghê tởm đi, cho ngươi biết, ta, không, tin!” Liễu Ức Vân lạnh lùng nói.
Ngữ khí tàn khốc gần như làm Trầm Lạc Phong không nói được câu nào, y thống khổ nhìn bóng dáng Liễu Ức Vân, “Ngươi thật sự. . . . Như thế. . . . Hận ta?”
“Ngươi nói sao? Hừ, hơn nữa… ở lại bên cạnh ngươi, Trầm Lạc Phong, ta thà… chết lần nữa!”
Liễu Ức Vân thái độ lãnh khốc kiên quyết làm Trầm Lạc Phong cảm thấy choáng váng, y vội vàng chống lấy cạnh giường để chống đỡ thân mình. Y biết Vân nhi nhất định không chịu tha thứ cho chính mình, chỉ là y không nghĩ đến hắn cư nhiên hận chính mình như thế. Trái tim đau đớn, phảng phất giống như bị lăng trì mà chảy máu trong đau đớn, y nâng tay giữ ngực, nói vậy năm ấy y phụ lòng hắn thì hắn cũng đau như vậy đi, hiện giờ y cũng được nếm thử rồi đi! Nhưng y có năng lực trách ai đâu? Tất cả đều là một tay y tạo thành, là chính tay y phá hủy đi hạnh phúc của mình.
“Nếu. . . . . Hận như vậy, vậy. . . . Giết. . . . . . ta đi. . . . .” Y cười khổ nói, ngữ khí tràn đầy thống khổ.
“Ngươi. . . . . .” Tưởng là thủ đoạn y uy hiếp mình, Liễu Ức Vân tức giận xoay người, nhưng cảnh tượng trước mặt làm hắn kinh sợ đến mức không cách nào phát ra âm thanh.
Giọt nước mắt trong suốt rơi trên khuôn mặt anh tuấn, đột ngột như vậy, làm tâm Liễu Ức Vân đau đớn. Lạc Phong. . . . Cư nhiên. . . . Khóc?! Đây là lần đầu tiên Liễu Ức Vân nhìn thấy Lạc Phong khóc, y kiên cường như thế, nếu không phải thống khổ đến cực điểm sao có thể dễ dàng chảy xuống giọt nước mắt mà y tối khinh thường? Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống mặt đất, cũng thật mạnh đập vào tâm khảm Liễu Ức Vân. Trong nháy mắt hắn gần như muốn bỏ hết thảy mà tới ôm lấy y, lau nước mắt nóng hổi của y, cho y biết, hắn là đang nói dối, hắn yêu y, vĩnh viễn cũng không rời khỏi y! Chính là lí trí ngăn chặn hắn không thể làm như vậy, cho dù lòng đang chảy máu, hắn cũng không thể vì nhất thời đau lòng mà hủy đi tương lai của Lạc Phong.
“Giết ta. . . . . Kết thúc của ngươi. . . . Hận cùng của ta đau!” Trầm Lạc Phong nghẹn ngào nói, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Ít nằm mơ!” Liễu Ức Vân xoay người không nhìn y, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, cho dù móng tay đâm thật sâu vào trong da thịt chảy ra tơ máu, hắn phảng phất đều không cảm thấy đau, “Ngươi không phải nói không có ta ngươi sống không bằng chết sao? Ta đây sẽ cho ngươi sống, thống khổ mà sống. Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám dễ dàng kết thúc sinh mệnh, cho dù ngươi biến thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nếu như vậy, ta cũng sẽ lập tức biến thành quỷ đi xuống tìm ngươi.
“Như vậy a. . . . .”
“Cho nên ngươi phải sống!”
“. . . . .Nếu là trừng phạt như vậy. . . . Ta nhận. . . . . .” Chính là xử phạt như vậy thật sự so với tử vong còn tàn khốc hơn a, Vân nhi. . . . .
Nghe được lời khẳng định, Liễu Ức Vân lập tức hướng phía cửa đi tới, lúc sắp bước ra khỏi cửa thì hắn dừng lại, “Ngươi phải cưới vợ. . . . Đoan vương phủ. . . . . Cần phải có người kế thừa. . . . .” Hắn thì thào nói.
“Nếu là yêu cầu của ngươi, vậy ta sẽ làm.” Trầm Lạc Phong thống khổ trả lời, hảo ngoan độc, thật sự có thể trừng phạt y đến như vậy sao?
Từ từ quay đầu Liễu Ức Vân nhìn chằm chằm Trầm Lạc Phong, phảng phất muốn đem y khắc vào đầu, khắc vào tâm. Lạc Phong đang cười, thê lương như vậy, đau đớn như vậy. Liễu Ức Vân nhanh chóng xoay người chạy đi, rốt cuộc nhịn không được nước mắt mãnh liệt tuôn ra, tay kịch liệt run rẩy che miệng, sợ hãi âm thanh của chính mình bị y nghe được. Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi, Lạc Phong, thỉnh tha thứ cho hắn vô tình, nếu hắn có thể cũng không muốn như vậy. Quên hắn đi, quên người vốn không nên tồn tại là hắn. . . . .
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT