Như một người không mục đích, Liễu Ức Vân không biết đi đâu, hắn thầm nghĩ mau chấm dứt sinh mệnh của hắn, chấm dứt thứ cuộc sống không nên tồn tại, cũng chấm dứt luôn thống khổ của hắn. Hắn thất hồn lạc phách bước đi, lúc này bỗng nhiên đầu hắn bị bao lại, thân thể cũng lập tức bị khiêng lên. Là ai, phản ứng đầu tiên cùa hắn là nghĩ đến Trầm Lạc Phong. Nhưng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Sẽ không, nếu y muốn bắt mình trở về, sẽ không làm như thế. Vậy là ai, muốn làm gì? Phản xạ muốn vùng vẫy, nhưng vội vàng dừng lại. Ha hả, kỳ thật hiện giờ hắn còn cái gì phải sợ nữa? Nếu là muốn giết hắn không phải rất tốt sao. Như vậy, Liễu Ức Vân không phản kháng chút nào bị người mang đi.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên bị ngã thật mạnh trên mặt đất, đầu bị bao lại cũng được tháo ra. Thật vất vả từ trong choáng váng tỉnh lại, vừa mới va chạm mạnh làm ngực hắn càng thêm đau, lại ói ra một búng máu. Hắn từ từ ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện hắn đang ở sát bên vách núi, mà đứng trước mặt hắn cư nhiên là Tiêu Mộng Liên!
Lúc này phía sau nàng là mười mấy tráng hán, đều giống nàng cười tà nhìn hắn. “Chậc chậc, dáng vẻ thật thảm hại, làm ta cũng không nhẫn tâm làm hại ngươi tiếp. Bất quá, ngươi cũng thật sự là hạ tiện a, cư nhiên thông đồng cùng Trầm Ngạn Huy, cũng khó trách Trầm Lạc Phong tức giận.” Nàng một dáng vẻ vui mừng khi người khác gặp tai họa nhìn Liễu Ức Vân, “Ai, nhìn dáng vẻ của ngươi ta có chút không đành lòng, bất quá đây là mệnh lệnh của Trầm Lạc Phong, ta có thể nào không chấp hành? Ngươi nói đi?” Nàng cười gian nói với hắn.
Cái gì? Y lại muốn làm gì? Liễu Ức Vân ánh mắt phòng bị nhìn Tiêu Mộng Liên.
“Thực không đành lòng cho ngươi biết, bất quá này cũng là ngươi tự tìm! Lạc Phong nói, ngươi đã hạ tiện như thế, tùy tiện nam nhân đều có thể thượng ngươi, kia y liền tìm mấy nam nhân khiến ngươi sung sướng một lần!” Đang nói nàng đối với mấy nam tử phía sau nháy mắt, “Hắn chính là thứ rác rưởi thực *** đãng nga, tùy các ngươi ngoạn thế nào cũng được!”
“Không, không cần!” Nhìn đám nam nhân trong mắt đầy *** đãng đi về phía hắn, khủng hoảng trong nháy mắt tràn lan, Liễu Ức Vân cố gắng đứng dậy muốn chạy trốn, nhưng mới chạy được một bước liền bị bắt trở về. Trên người quần áo vốn đã không còn nguyên vẹn trong nháy mắt bị xé thành mảnh vụn, hai đùi cũng bị mạnh mẽ tách ra. . . .
Cuối cùng kết thúc bị dạy dỗ, Trầm Lạc Phong thừa dịp bị phạt quỳ từ đường cuồn êm đi. Lòng nóng như lửa đốt dùng toàn lực hướng biệt viện chạy tới, vừa tiến vào cửa liền nhìn thấy Hắc Ảnh cùng Thanh Sương.
“Gia!” Nhìn thấy Trầm Lạc Phong, hai người vội vã nghênh đón.
“Các ngươi có thấy Vân nhi không?” Trầm Lạc Phong lo lắng hỏi.
“Hắn cùng ngài một chỗ không phải sao?” Không phải gia chính mình đem hắn đi sao? Thanh Sương nghi hoặc.
“Đừng nói dài dòng, các ngươi trước phân chia đi tìm hắn, hắn có thương trong người sẽ không đi quá xa.” Mặc dù ngoài miệng nói như thế, chính là đáy lòng vẫn không ngừng nôn nóng làm y cảm thấy khủng hoảng. Vân nhi, ngươi nhất thiết không cần có chuyện gì! Cầu ngươi!
“Nhưng là. . . .” Thanh Sương muốn nói lại thôi.
“Thế nào?”
“Ta cùng Hắc Ảnh dựa theo ngài phân phó đưa Trầm Ngạn Huy tới chỗ Xích Huyết, nhưng trở về không nhìn thấy ngài, thế là chúng ta tìm ở phụ cận, nhưng. . . . Nhung không nhìn thấy. . . .” Nhìn đến Trầm Lạc Phong bởi vì hắn nói mà sắc mặt trong nháy mắt biến tái nhợt, Thanh Sương cảm thấy mình nói không nổi nữa.
Không có, dựa theo tốc độ của Thanh Sương bọn hắn, cũng trạng huống thân thể Liễu Ức Vân, làm sao có chuyện bọn họ không thấy hắn a! Hắn rốt cuộc đi đâu? Trầm Lạc Phong đáy lòng nôn nóng lúc này bỗng nhiên trở nên càng sâu, làm y cảm thấy càng thêm khủng hoảng. “Sẽ không đâu, nhất định là các ngươi để lọt, hắn không thể đi được bao xa, nhất định tìm được hắn, nhất định!” Y thanh âm run rẩy nói, nói cho người khác như đang an ủi chính mình, “Phái càng nhiều người, tìm cẩn thận, nhất định có thể tìm được!”
“Chúng ta đã biết, chúng ta nhất định toàn lực tìm Liễu Ức Vân, chính là gia, ngài tốt nhất nghỉ ngơi một chút.” Nhìn dáng vẻ Trầm Lạc Phong lúc này, Thanh Sương thực lo lắng.
“Không, ta muốn đi tìm hắn! Ta nhất định có thể tìm được hắn. . . . .” Giọng chưa tán, người đã phóng ra khỏi cửa sổ. Nhìn y nhanh chóng bay đi, Hắc Ảnh cùng Thanh Sương cũng chỉ đành nhanh chóng theo sát.
Lúc này trên vách núi, cuối cùng hai nam nhân cũng phát tiết xong dục vọng trong miệng và hậu huyệt Liễu Ức Vân, bọn hắn thỏa mãn từ trên người Liễu Ức Vân đã bị tàn phá đứng dậy, tùy ý vứt hắn sang một bên.
“A nha nha, mười mấy người này thỏa mãn được ngươi đi, xem ra ngươi thực sự được uy no đấy!” Một mực đứng bên cạnh quan sát Tiêu Mộng Liên cười gian đi tới bên cạnh Liễu Ức Vân đã bị tra tấn tới hấp hối. Nhìn đến hắn khắp người đều là vết thương bị ngược đãi cùng dịch thể dính dấp, phía sau cùng khóe miệng vẫn không ngừng có chất nhầy ô uế chảy ra, nàng ngại dơ nhíu mày, “Thực xấu xa!”
Đến nói chuyện cũng không có khí lực, nhưng Liễu Ức Vân vẫn căng thẳng nhìn Tiêu Mộng Liên, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng hận ý.
“Ngươi nhìn ta như thế làm gì, ta chỉ là dựa theo mệnh lệnh của Trầm Lạc Phong làm thôi, ha hả. . . .” Nàng đắc ý cười, “Bất quá này cũng là ngươi tự tìm! Nếu ta là ngươi, đã sớm nhảy vực, đỡ phải sống trên đời này mà mất mặt!”
Lạc Phong, lúc này nghe được cái tên này, Liễu Ức Vân liền cảm thấy đau lòng phảng phất như có người cắt vụn nó. Hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới y cư nhiên đối xử với hắn như vậy, thực sự hận hắn như thế sao, đến mức chết cũng muốn hắn chết thật khuất nhục. Chậm rãi đi tới vách núi, nhìn bên dưới sóng biển cuồn cuộn, hắn hơi hơi nở nụ cười. Hắn thật là khờ a, những tưởng có thể trốn đi, những tưởng sau bao đau khổ ông trời sẽ cho hắn hạnh phúc, lại ảo tưởng Trầm Lạc Phong quên đi cừu hận mà yêu hắn. . . . . Hắn sinh ra là sai lầm, cư nhiên mơ mộng có cuộc sống hạnh phúc, khó trách ông trời trừng phạt hắn. Bất quá rất nhanh thôi, rất nhanh hắn có thể giải thoát, hắn có thể quên đi hết mọi thống khổ, hắn có thể đem sinh mệnh sai lầm mà đi tới thế giới này trả lại cho ông trời. Nếu có kiếp sau hắn phải khẩn cầu ông trời đừng cho hắn đầu thai làm người. Nghĩ như vậy hắn từ từ đi về phía trước, lúc này một cái chân đột nhiên dẫm nát lưng hắn ngăn trở hắn tiến lên.
“Ngươi tưởng có thể giải thoát sao?” Tiêu Mộng Liên một cước đạp lên lưng Liễu Ức Vân, vừa hung hăng nói: “Ngươi nằm mơ!” Bỗng nhiên nàng lấy ra một cái chai, nhanh chóng mở nút lọ, vào lúc Liễu Ức Vân không kịp phản ứng thì đổ toàn bộ dịch thể lên khuôn mặt hắn.
“A a a a a a !!!!!” Một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, đến Tiêu Mông Liên đứng một bên cũng thấy lạnh cả người. Trên khuôn mặt đột nhiên như bị hỏa thiêu mà đau đớn cực độ, làm Liễu Ức Vân đau đến hôn mê.
“Này chính là kết cục ngươi chống lại ta! Liễu Ức Vân, ta phải hủy đi khuôn mặt ngươi, làm ngươi xấu xí đến diêm vương cũng không dám thu nhận ngươi, cho dù chết cũng khiến ngươi chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ!” Nói xong nàng nâng chân hung hăng đá Liễu Ức Vân xuống vách núi. Nhìn Liễu Ức Vân bị tàn phá như búp bê từ từ rơi xuống, rồi mới bị sóng biển mênh mông cắn nuốt, nàng lộ ra mỉm cười thắng lợi.
Mà lúc này, loạn tìm Liễu Ức Vân khắp nơi Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy một trận đau lòng như bị đao khoét, làm y không kìm được mà dừng lại giữa không trung.
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT