Ánh sáng mặt trời xinh đẹp sau giờ ngọ, Liễu Ức Vân đã có thể đi lại chuồn êm ra khỏi phòng đi tới trong viện. Nói chuồn êm tuyệt không nói quá, kể từ khi Trầm Lạc Phong lại bắt đầu ôn nhu đối với hắn tới nay, gần như đem hắn trở thành trân bảo dễ vỡ mà cẩn thận chiếu cố, thậm chí có chút quá mức… Kỳ thật hắn mấy ngày trước đã có thể đi lại, chính là Trầm Lạc Phong luôn không đồng ý nói sợ vết thương của hắn vừa mới tốt lại nứt ra nên vẫn cấm hết mọi hoạt động của hắn, đặc biệt là tắm rửa thượng dược, đến cả ăn cơm cũng là chính y động thủ. Trời biết ăn cơm là dùng đến tay, như thế nào. . . . Thế nào sẽ làm vết thương chỗ đó nứt ra được chứ! Chính là chỉ cần chính mình kiên trì thì sau đó, y liền lộ ra một biểu tình bị tổn thương nói chính mình vẫn không chịu tha thứ cho y, kết quả cuối cùng hắn không thể không làm y thỏa mãn ý nguyện. Cho nên nếu hắn muốn chạy ra bên ngoài phơi nắng hứng gió càng không thể dễ dàng được đồng ý, ân. . . . Cũng không thể nói toàn bộ không được đồng ý, nếu hắn đáp ứng cho Trầm Lạc Phong ôm hắn đi, vậy hắn tùy thời đều có thể đi, chính là như vậy hắn còn có mặt mũi đi đâu sao? Mặc dù biệt viện này trừ bỏ bọn hắn cùng Hắc Ảnh thỉnh thoảng xuất hiện, cũng chỉ có một ách nô bộc hầu hạ hắn cùng một bà bà làm cơm, nhưng hắn một đại nam nhân, đi đến đâu cũng bị người ôm, cho dù không ai nhìn thấy, hắn cũng không dễ chịu. Thế là hôm nay nghe được Trầm Lạc Phong phải ra ngoài làm việc nhanh nhất cũng ba ngày mới trở về, hắn mới có thể yên tâm lớn mật lừa ách bộc một mình chạy ra sân.
“Ân. . . . .” Có thể đi phơi nắng thật là thư thái, Liễu Ức Vân duỗi thân phát ra thanh âm thỏa mãn. Chậm chạp bước đi trong biệt viện không lớn, Liễu Ức Vân kinh hỉ phát hiện mặc dù biệt viện này không phải rất lớn, nhưng lại ngoài ý muốn được trang trí rất tỉ mỉ, hơn nữa còn có một hoa viên không lớn. Bước nhanh đi tới hoa viên, mặc dù đã là cuối thu, nhưng gió không ngừng thổi bay lá cây cùng những đóa hoa bên hồ lại không làm hắn cảm thấy viện này có chút tiêu điều, ngược lại cảm thấy có chút xinh đẹp không nói lên lời. Vì cái gì đâu? Là bởi vì lòng người bất đồng thì xem cảnh cũng bất đồng sao? Hiện giờ hắn đã bắt đầu tin tưởng ông trời cũng muốn cho hắn hạnh phúc, thoát ra khỏi tâm bệnh, mặc dù đối với quá khứ vẫn còn nhiều sợ hãi, nhưng càng nhiều là sự chờ mong. Bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, cái lạnh cuối thu làm Liễu Ức Vân không tự giác kéo chặt áo lông cáo khoác trên người. Tay chạm vào lớp lông tuyết trắng mềm mại, hắn từ đáy lòng nổi lên sự ngọt ngào. Này là mấy ngày trước Lạc Phong đưa hắn, hắn từng hỏi qua y kiếm đâu ra áo khoác quý giá như thế, y chỉ cười chứ không đáp, ngược lại không ngừng dặn dò hắn, hắn mới lành bệnh, cuối thu lạnh lẽo hắn phải nhớ kỹ khoác áo choàng. Phủ lên người áo lông cáo, Liễu Ức Vân khóa miệng tràn đầy ngọt ngào mỉm cười, có lẽ hắn thật sự có thể được hạnh phúc đi.
“Thật sự là tâm tình tốt nhỉ?” Một âm thanh nữ nhân đầy sắc nhọn đánh gãy Liễu Ức Vân trầm tư, hắn quay lại xem xét, rõ ràng nhìn đến một khuôn mặt tràn ngập giận dữ của một nữ tử mĩ lệ đứng cách không xa, không phải ai khác chính là người hắn đã gặp một lần, Tiêu Mộng Liên.
Nàng không nghĩ tới từ lần gặp mặt không thoải mái lúc trước đã làm Liễu Ức Vân trở nên phòng bị, “Ngươi thế nào lại ở đây.” Phải biết không ai biết hắn ở đây mới đúng, mọi người trong vương phủ tưởng hắn đi tái ngoại.
“Chúng ta một lần gặp mặt cũng là ở trong hoa viên, xem ra ngươi thực an nhàn a, mới như vậy có hưng trí thưởng thức hoa cỏ.” Không trả lời nghi vấn của Liễu Ức Vân, Tiêu Mộng Liên tự mình nói, ngữ khí chanh chua.
Cảm thấy nàng nói chuyện nhất định có lí do, Liễu Ức Vân quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
“Một tội thần tặc tử cư nhiên còn có thể an nhàn như thế, xem ra thủ đoạn câu dẫn nam nhân của ngươi thật cao minh, nhìn dáng vẻ của ngươi thật không nghĩ ra được, nguyên lai ngươi còn có thể có năng lực ở trên giường mê hoặc nam nhân.” Tiêu Mộng Liên khinh miệt nhìn hắn.
“Ngươi. . . . .” Bị Tiêu Mộng Liên làm kinh ngạc đến mức không cách nào nói được, Liễu Ức Vân giật mình nhìn nàng, không thể tin được nàng cư nhiên biết chuyện của hắn cùng Lạc Phong.
“Ngươi chắc thấy rất lạ vì sao chuyện bí mật như thế mà ta lại biết được đi? Đương nhiên, các ngươi che giấu tốt lắm, hơn nữa bằng thủ đoạn của Lạc Phong lại càng không có ai dám dẵm vào mấu chốt của hắn, vậy ta làm sao biết việc này đây. . . . .” Nàng mỉm cười nhìn Liễu Ức Vân, cố ý làm hắn tò mò, “Chỉ có thể là Lạc Phong tự mình nói!”
Một câu nói làm Liễu Ức Vân cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang, làm hắn trong nháy mắt cứng nhắc không thể động đậy. Hắn không cách nào tin tưởng, nhưng lại không cách nào phản bác, đúng vậy, chuyện của bọn hắn trừ bỏ Lạc Phong cùng tâm phúc căn bản không ai biết, cho dù dưới tình huống không biết bị người tình cờ bắt gặp, người nọ cũng tuyệt đối không dám nói lung tung đến mức một Tiêu Mộng Liên hoàn toàn không có chút nào liên quan cũng biết. Mà Hắc Ảnh bọn hắn càng không thể nói ra, cho nên duy nhất chỉ có thể là Lạc phong. Chính là Lạc Phong như thế nào lại cho Tiêu Mộng Liên biết?
“Muốn biết Lạc Phong vì cái gì lại nói chuyện tư mật như thế cho ta biết đi?” Phảng phất xem thấu tâm tư Liễu Ức Vân, nàng cười hỏi, không đợi Liễu Ức Vân trả lời nàng liền đáp, “Nguyên nhân thực đơn giản, ta là thê tử sắp cưới của Lạc Phong, hắn yêu ta, không nghĩ giấu ta cái gì.”
Thê tử? Yêu nàng? Nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Tiêu Mộng Liên, Liễu Ức Vân không cách nào tin tưởng lời nói của nàng. “Sẽ không, Lạc Phong rõ ràng nói. . . . . Nói y. . . . . .”
“Nói y yêu ngươi sao?” Tiêu Mộng Liên tiếp lấy lời nói của hắn, “Ha hả, ngươi nhìn lại chân tướng đi. Kia bất quá là thủ đoạn của y mà thôi.”
“Thủ đoạn?” Liễu Ức Vân thân mình bắt đầu hơi hơi run rẩy, đáy lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Đúng vậy, y nói nam nhân cùng nữ nhân giống nhau, chỉ cần làm hắn tin tưởng là y yêu ngươi, ngươi liền không chút nghi ngờ mà trả giá. Y nói y đã xem chán dáng vẻ này của ngươi, hy vọng có thể đổi vị.” Thành công nhìn Liễu Ức Vân một dáng vẻ chịu đầy đả kích, miệng nàng nở ra một mạt cười gian, ánh mắt lóng lánh quang mang ác độc. “Càng huống gì, nhìn một nam nhân bởi vì bị người yêu vứt bỏ mà dáng vẻ thê thảm và ý chí cùng tôn nghiêm suy sụp rất vui đâu? Như vậy so với việc hắn bị đâm một đao càng thêm thống khổ đâu?” Nàng vừa nói vừa chỉ hướng ngực mình.
Một động tác triệt để đánh mất nghi hoặc trong lòng Liễu Ức Vân, đến cả cừu hận giữa bọn hắn nàng cũng biết, hắn còn cái gì phải hoài nghi đâu? Cuối cùng, hắn vẫn bị lừa, nguyên lai hắn thật sự không xứng đáng có được hạnh phúc. Trái tim đau đớn, Liễu Ức Vân đặt tay trước ngực, thân thể cũng vô lực té trên mặt đất, hắn cảm thấy cả bầu trời của hắn cũng đều sụp đổ theo, đè lên người hắn, làm hắn hô hấp cũng khó khăn.
Nhìn Liễu Ức Vân dáng vẻ tan nát cõi lòng, Tiêu Mộng Liên đắc ý nở nụ cười, đáy lòng ăn mừng chính mình đã hỏi Đoan vương phi lai lịch vết sẹo trước ngực Trầm Lạc Phong, hiện giờ mới có thể làm Liễu Ức Vân tin tưởng, đồng thời cũng làm nàng càng thêm căm ghét Liễu Ức Vân đã là nhi tử của cừu nhân còn thu được tình yêu của Trầm Lạc Phong.
“Vì cái gì phải cho ta biết việc này.” Thật lâu sau, Liễu Ức Vân khó khăn hỏi.
“Nguyên bản ta cũng không muốn quản, dù sao Lạc Phong y bất quá cũng chỉ là ngoạn ngoạn mà thôi. Chính là gần nhất ta phát hiện ta có thai. . . . .” Nàng dừng lại, nhìn Liễu Ức Vân run càng thêm lợi hại, “Là kết tinh của ta cùng Lạc Phong, cho nên cha mẹ song phương giục chúng ta nhanh chóng thành hôn, Lạc Phong cũng vui vẻ đáp ứng. Nhưng y giống như hoàn toàn không chán món đồ chơi như ngươi, không nghĩ sau hôn nhân của chúng ta còn có ngươi đứng bên cạnh, cho nên ta hôm nay hy vọng ngươi có thể rời khỏi Lạc Phong!”
Hơn nửa ngày, Liễu Ức Vân cũng không có phản ứng chỉ ngơ ngác ngồi dưới đất.
“Ngươi! Ngươi nghĩ không biết thẹn mà quấn lấy Lạc Phong sao? Ngươi tưởng y có chút mê đắm thân thể ngươi, đã mong bám được vào y sao? Ngươi như thế nào hạ tiện như vậy! Cho ngươi biết, Lạc Phong sở dĩ ôm ngươi là vì y thương tiếc thân thể ta kiều nhược, không cách nào thừa nhận quá nhiều dục vọng của y, nói trắng ra, ngươi chỉ là công cụ để y phát tiết!” Tiêu Mộng Liên không kiên nhẫn rống to!
Nhìn hắn vẫn không có phản ứng, Tiêu Mộng Liên thở hổn hên tiến lên quăng cho hắn một cái tát, “Ngươi rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng rời khỏi đây?”
“Rời khỏi. . . . Nếu có thể rời khỏi, ta cũng muốn a. . . . .” Liễu Ức Vân cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt hắn trống rỗng, thì thào nói.
“Ngươi là sợ Lạc Phong không chịu thả ngươi thôi, ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi đáp ứng rời khỏi, mọi chuyện để ta an bài. Mấy ngày nay Lạc Phong vội vàng vì hôn sự của chúng ta sẽ không lại bên này, ta ngày mốt phái người tới đón ngươi, biệt viện này ngươi nghĩ muốn lấy cái gì cứ lấy, ta sẽ đem ngươi cùng nương ngươi mang đi, chỉ cần ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta!” Tiêu Mộng Liên ra điều kiện.
Mang nương đi? Nghĩ đến nương, ánh mắt trống rỗng của Liễu Ức Vân cuối cùng có chút tức giận. Đúng a, hắn còn có nương, cho dù hắn như thế nào, cho dù tâm hắn đã chết, cho dù hắn lại chịu thống khổ, hắn cũng muốn bỏ xuống, vì nương! “Ta đáp ứng ngươi!” Không nhìn Tiêu Mộng Liên hắn thì thào nói.
“Ngươi!” Thái độ lờ đi của hắn làm Tiêu Mộng Liên tức lên, nhưng vì mục đích nàng vẫn nhẫn nhịn lại. “Tốt, ngày mốt sáng sớm ta phái người tới đón ngươi.” Nàng xoay người đi khỏi, đi ra khỏi hoa viên nàng quay đầu nhìn Liễu Ức Vân ngồi yên tại nơi đó, trong mắt tràn đầy hận ý.
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT