Buổi trưa hôm sau, Hắc Ảnh quả nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thế là Liễu Ức Vân đi theo Hắc Ảnh tới đình viện hoang vắng yên tĩnh ở thành tây. Tuy đường không xa, nhưng xe ngựa xóc nảy đối với phía sau bị thương của Liễu Ức Vân mà nói chính là tra tấn, hắn chỉ có thể cứng rắn không phát ra thanh âm. Nhưng lúc bước ra khỏi xe ngựa, bởi vì đụng đến miệng vết thương, đau đớn xuyên thấu nhất thời làm hắn hai chân mềm nhũn, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống. Lúc này may mắn Hắc Ảnh kịp thời ôm lấy thắt lưng hắn mới làm hắn không bị té ngã. “Ngươi không sao chứ?” Nhìn hắn đầu đầy mồ hôi sắc mặt tái nhợt, Hắc Ảnh ngày thường ít nói khó có được lên tiếng hỏi. “Ta không việc gì, đa tạ!” Liễu Ức Vân cảm tạ đối với hắn cười cười, sau đó liền vịn xe ngựa đi xuống. Đến cửa sân Liễu Ức Vân kỹ lưỡng đánh giá, sân không lớn chỉ có hai gian phòng ở, nhưng không được sạch sẽ. Ở giữa có một đình viện không lớn, một gốc cây dương thụ rất lớn, tán lá rậm rạp tạo thành một vùng trời râm mát. Một nữ nhân trung niên an vị trên ghế nằm ở bóng cây, cái miệng nhỏ nhắn ăn cơm do thị nữ ngồi một bên nàng uy, vừa nhấm nuốt vừa than thở cái gì đó. Liễu Ức Vân ngơ ngác nhìn nữ nhân si ngốc trước mắt, mặc dù năm tháng qua đi đã làm nàng mất đi sự rực rỡ, nhưng hắn biết đó chính là nương hắn. Mặc dù đã mười lăm năm không thấy mặt, nhưng hắn chính là biết. Hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, tiếp lấy bát đũa trong tay thị nữ, ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn trong chén uy nàng. Nàng không có cự tuyệt, theo thường lệ vừa ăn vừa than thở, lúc này Liễu Ức Vân mới nghe được thanh âm nàng than thở. “Ta mới là vương phi. . . . . Ta mới là vương phi. . . . . .” Liễu Ức Vân dừng lại, bình tĩnh nhìn nàng. Nàng đáng hận sao? Nếu không phải dục vọng ham hư vinh của nàng thì nàng cùng chính mình cũng không đến mức rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay, có lẽ bọn hắn sẽ có cuộc sống thật sự khoái hoạt. Liễu Ức Vân trong lòng hỏi qua chính mình, chính là cuối cùng hắn cũng phát hiện, hắn không cách nào hận nàng. Dù sao là nàng cho hắn sinh mệnh, thời gian hắn ở cùng nàng cũng cho hắn tình mẫu tử vô hạn ôn nhu, đó là kí ức hắn cả đời đều trân ái. Giống như Lạc Phong, hắn cũng không cách nào hận y, bởi vì y giúp hắn hiểu được cảm giác tốt đẹp khi được yêu, cho dù là giả dối cũng là kí ức ngọt ngào của hắn. Cho nên sau này dù y đối với hắn như thế hắn cũng không cách nào hận y. Liễu Ức Vân nhẹ nhàng gối đầu lên đùi nàng, bỗng nhiên cảm giác được nàng nâng tay vỗ về đầu hắn. “Nương!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhưng phát hiện ánh mắt nàng vẫn ngốc trệ nhìn nơi xa, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm, nguyên lai nàng không ý thức mà động tay. Liễu Ức Vân có chút thất vọng để đầu tựa vào nàng như trước, cảm thụ ôn nhu của nàng phảng phất như trở về lúc bé, mệt mỏi nhiều ngày bỗng nhiên buông lỏng làm hắn rất nhanh buồn ngủ. Hắc Ảnh đứng phía sau hắn phát hiện hắn đang ngủ, đi lên nghĩ muốn gọi hắn tỉnh, bỗng nhiên một bóng người loáng xuất hiện, một người đứng phía trước hắn đem Liễu Ức Vân ngủ say bế lên.
“Gia?!” Hắc Ảnh phát hiện là Trầm Lạc Phong lập tức tiến lên.
“. . . . .” Trầm Lạc Phong không nhìn hắn, hướng thẳng phía ngoài đi đến.
“Ta đến.” Hắc Ảnh vội đuổi theo y, nhìn y ôm Liễu Ức Vân cao bằng thậm chí còn cao hơn y, vội vàng muốn tiếp lấy.
“Không cần!”Trầm Lạc Phong cao giọng cự tuyệt, trong mắt cùng lời nói hướng hắn có chút lửa giận.
Bị Trầm Lạc Phong đột nhiên nổi giận làm hắc ảnh ngơ ngác nhìn bóng dáng Trầm Lạc Phong, cảm thấy khó hiểu. Hắn lúc nào đắc tội gia? Phải biết không có a, nhưng gia biểu tình giống như muốn ăn hắn, này rốt cuộc là chuyện gì? Mặc dù gia gần đây thực dễ dàng tức giận, nhưng cho tới bây giờ đều không có nổi giận với hắn, có lẽ nào hắn làm sai cái gì sao? Xem ra hắn vẫn phải hướng gia hỏi rõ ràng, rồi mới hảo hảo thừa nhận sai lầm mới tốt.
Trầm Lạc Phong ngồi trên ghế không xa chiếc giường, nhìn Liễu Ức Vân ngủ say, lửa giận trong ***g ngực không ngừng bạo khởi. Nếu không phải y lặng lẽ đi theo sau bọn hắn, y cũng không biết nguyên lai hắn cũng cười lại. Nếu cái tươi cười này là dành cho y, y nhất định mừng rỡ như điên, nhưng hắn là hướng người khác cười. Lúc y nhìn đến Liễu Ức Vân trong cái ôm chặt của Hắc Ảnh hướng hắn cười, y chỉ biết muốn phát cuồng, còn may bọn hắn kịp thời tách ra nếu không y không biết chính mình sẽ làm cái gì.
“Ân. . . . . .” Liễu Ức Vân từ trong mộng tỉnh lại, phát ra tiếng thỏa mãn. Hắn mở hai mắt nhìn đến một mảnh ánh nắng chiều tà chiếu vào trong phòng, mà chính mình đã trở lại địa phương hắn ở. Đã muộn như thế, là Hắc Ảnh đem hắn trở về sao? Hắn đứng dậy nhìn bốn phía xung quanh, không nghĩ đến nhìn thấy ánh mắt vẫn nhìn chăm chú hắn của Trầm Lạc Phong.
“Tìm ai? Hắc Ảnh sao?” Y ê ẩm hỏi, nụ cười của hắn với Hắc Ảnh vẫn làm y không cách nào quên được.
Liễu Ức Vân vội vàng dời đi ánh mắt, cúi đầu không nói.
“Ta không nhớ ngươi biến thành người câm! Ngẩng đầu nhìn ta!” Liễu Ức Vân im lặng làm y bốc hỏa.
Liễu Ức Vân theo lời ngẩng đầu, mặc dù nhìn về phía này, ánh mắt hắn vẫn không ngừng di động không chịu nhìn vào mặt y.
“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi có thể cười với hắn lại cố tình không nhìn về phía ta!” Hành động của Liễu Ức Vân làm y gần như phát cuồng, y tiến lên nắm lấy cổ áo hắn buộc hắn nhìn về phía chính mình.
Vì cái gì? Nếu nói hắn không dám nhìn y, y sẽ tin tưởng sao. Chính là hắn thật sự không dám nhìn thẳng y. Không phải bởi vì y lừa gạt chính mình, không phải bởi vì y tàn khốc tra tấn, mà là sợ càng thêm thương tâm. Hắn nguyên bản tưởng, tất cả câu trả lời được vén mở ngày đó, cũng đã làm tâm hắn chết, chính là hắn không nghĩ đến mỗi lần nghe y lời nói đầy lạnh lùng chế nhạo thì tâm vẫn đau, khi y biểu lộ một chút ôn nhu thì tim vẫn nảy lên. Mặc dù hắn cũng không cách nào tin tưởng, nhưng sự thật hắn không thể không thừa nhận hắn vẫn yêu y. Hắn không nhìn y, là muốn làm nhạt đi hình bóng y trong lòng hắn, tránh cho chính mình còn muốn y. Nhưng hắn vẫn có thể đối với sự đụng chạm của y sinh ra phản ứng. Cho nên hắn đối với y không phát ra âm thanh rên rỉ gì, đã nghĩ muốn làm chính mình cảm giác được y chỉ là một người hắn quen biết, trọng yếu hơn là hắn muốn mượn sự thống khổ ẩn nhẫn này làm hắn không chìm sâu vào dục vọng. Hắn không muốn chút tâm cuối cùng cũng bồi vào, bởi vì tâm một khi đã chết sẽ càng thêm sợ hãi sự tổn thương, tra tấn tàn khốc trên cơ thể hắn có thể chịu được, nhưng tâm bị tổn thương thì hắn không cách nào thừa nhận nổi.
Liễu Ức Vân lâm vào trầm tư, nhưng hắn như vậy làm Trầm Lạc Phong tưởng hắn tiêu cực chống cự. Y tức giận mạnh mẽ đẩy hắn xuống giường, “Ta thật muốn nhìn ngươi kiên trì đến khi nào, ngươi càng không đếm xỉa đến sự tồn tại của ta, ta càng muốn ngươi làm không được! Ta càng muốn ngươi lên tiếng cầu ta!” Y hướng phía Liễu Ức Vân, điên cuồng xé rách quần áo hắn. Liễu Ức Vân không phản kháng, chỉ tùy ý y xé quần áo trên người thành mảnh nhỏ, rồi mới im lặng chờ đợi y thô bạo chiếm đoạt,
“Ngươi tưởng hôm nay đơn giản như thế sao?” Trầm Lạc Phong lạnh lùng nói. Sau đó đi xuống giường, từ một bên tủ lấy ra hai cái bình sứ, Cầm bình sứ quơ trước mặt Liễu Ức Vân, cười lạnh đối hắn nói “Hai thứ này giống nhau, chỉ cần một chút cũng đủ để làm trinh liệt nữ nhân biến thành đãng phụ.” Thành công nhìn toàn thân Liễu Ức Vân bắt đầu phát run, y cười càng thêm lãnh khốc, “Ngươi nói nếu để chúng cùng nhau dùng trên người ngươi, sẽ có hiệu quả thế nào?”
Y nói làm thân thể Liễu Ức Vân run rẩy càng thêm lợi hại, hắn không thể tin được Trầm Lạc Phong đối chính mình dùng xuân dược, lại càng không dám tưởng tượng chính mình sẽ biến thành cái dạng gì. Hắn ý thức muốn chạy trốn, nhưng hắn vừa động liền bị kéo trở về, thân thể Trầm Lạc Phong đè lên, chặt chẽ cầm cố hắn dưới thân.
“Ngươi trốn không thoát đâu.” Trầm Lạc Phong kiên định nói, đồng thời dùng bình sứ nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn, “Không muốn cũng phải muốn, chỉ cần ngươi sau này không bao giờ …. thờ ơ với ta, ta có thể cân nhắc việc buông tha ngươi.”
“. . . . . . .” Trong nháy mắt, Liễu Ức Vân cảm thấy mình thật sự đầu hàng, chính là thanh âm trong đáy lòng nhắc nhở hắn không được đồng ý!
“Hảo, này là ngươi tự tìm!” Liễu Ức Vân yên lặng triệt để chọc giận Trầm Lạc Phong. Y mở bình sứ, lấy từ trong đó một viên dược hoàn nhét vào miệng Liễu Ức Vân cưỡng ép hắn nuốt xuống, lại đồng dạng lấy ra một viên tự mình nuốt xuống, rồi mới lấy một bình khác đem đổ hơn phân nửa dược cao màu hồng lên hậu huyệt cùng phân thân Liễu Ức Vân. Cuối cùng lấy ra một sợi dây mảnh buộc phần gốc phân thân cùng hai khỏa cầu. Chờ mọi thứ chuẩn bị tốt, y mới thả hắn ra ngồi vào một bên chờ phản ứng của hắn.
Liễu Ức Vân được thả ra tránh khỏi cái ôm muốn đứng lên, nhưng đột nhiên trong thân thể phảng phất dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt từng dây thần kinh của hắn. Vốn thân thể đã chống đỡ không nổi lại nhanh chóng thoát lực mà ngã lại giường. Liễu Ức Vân cảm thấy toàn bộ máu đều tập trung xuống phía dưới phân thân, đồng thời hậu huyệt cùng phân thân cũng nhanh chóng truyền tới một trận ngứa tê dại, phảng phất có hàng ngàn con kiến nhẹ nhàng gặm cắn, dục vọng trong thân thể nhanh chóng như thủy triều mạnh mẽ dâng lên, hơn nữa không ngừng đánh úp vào thân thể hắn. Hắn thò tay muốn xoa nắn phân thân đã sớm căng trướng, nhưng nửa đường bị cứng rắn ngăn lại. Dục hỏa không ngừng tăng vọt không chỗ phát tiết, hậu huyệt ngứa tê dại cũng không ngừng kích thích hắn, Liễu Ức Vân khổ sở gần như muốn khóc. Hắn liều mình vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn giảm sự khó chịu trên thân thể.
“Thực khó chịu đi, lúc này mới vừa là bắt đầu thôi!” Thanh âm Trầm Lạc Phong trở nên khàn khàn, dược đan y ăn vào cũng đã bắt đầu có tác dụng. Tay y nhẹ nhàng chạm lên nhũ đầu đã đứng thẳng trước ngực Liễu Ức Vân, có kỹ xảo mà xoa nắn.
“A. . . . . . .” Trầm Lạc Phong động càng làm Liễu Ức Vân thêm kích thích, mà tay y sờ qua chỗ nào, chỗ đó phảng phất như nước trong nháy mắt dập tắt dục hỏa. Liễu Ức Vân thoải mái mị kêu ra tiếng, nhưng sau đó lại nhanh chóng ngậm miệng.
“Như vậy thì sao?” Trầm Lạc Phong bộ lộng làm Liễu Ức Vân trong nháy mắt dục hỏa tăng lên một vòng, dây trói hằn thật sâu xuống da thịt. Dục vọng trong cơ thể cũng nhanh chóng hướng phía ngoài vọt ra, lại bị vô tình cản lại. Thống khổ không cách nào phóng thích cùng sự đau đớn của dây trói, làm Liễu Ức Vân cảm thấy một trận huyễn vựng, chỉ có ý chí còn sót lại làm hắn vẫn như cũ gắt gao cắn môi, không phát ra một điểm thanh âm.
“Nhìn ngươi có thể nhẫn đến khi nào?” Ngón tay mạnh mẽ sáp nhập hậu huyệt Liễu Ức Vân, vách tường nóng bỏng bên trong chặt chẽ quấn lấy ngón tay y. “Ở đây giống như không nhịn được, hút chặt ta không chịu thả đâu.” Ngón tay càng thêm xâm nhập vào sâu trong tiểu huyệt, không ngừng ở trong dũng đạo giảo động. Sớm bị mị dược kích thích thập phần mẫn cảm Liễu Ức Vân sao có thể chịu được khiêu khích như vậy, hậu huyệt hắn không ngừng thu lại, đồng thời vặn vẹo thắt lưng, muốn được càng nhiều. Thanh âm rên rỉ vẫn bị mạnh mẽ nén lại cuối cùng rốt cuộc nhịn không được mà kêu ra. “Cuối cùng nhịn không được sao?” Ha hả, thực muốn ngươi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình, thực *** đãng a!” Trầm Lạc Phong khinh miệt cười làm Liễu Ức Vân hận không thể lập tức chết đi, nhưng bị dục vọng tra tấn hắn đành phải như vậy, hắn thầm nghĩ muốn giải thoát.
Trầm Lạc Phong ngón tay bỗng nhiên ấn vào điểm nổi lên trong thân thể hắn, khoái cảm cường liệt mang theo từng trận tê dại nhanh chóng bao phủ toàn thân Liễu Ức Vân, dục vọng điên cuồng không thể phát tiết, rồi sau đó ngón tay liền để yên tại chỗ đó không nhúc nhích, khoái cảm trong thân thể cuối cùng làm Liễu Ức Vân khóc kêu ra tiếng.
“Cầu ta! Cầu ta thượng ngươi, cầu ta xỏ xuyên ngươi, cầu ta cho ngươi được vui sướng!” Trầm Lạc Phong đè thấp âm thanh, dục vọng của y cũng gần như nhẫn đến cực hạn, mà nước mắt Liễu Ức Vân càng thêm kích thích y, Trầm Lạc Phong cảm thấy kiêu ngạo của y đều nhanh bị bạo rớt, nhưng chút lý trí cuối cùng làm y tiếp tục bức bách Liễu Ức Vân.
“Ô. . . . . .” Liễu Ức Vân lúc này đang vùng vẫy, thân thể la hét đòi được giải phóng, nhưng nội tâm lại luôn nhắc nhở hắn một khi đầu hàng liền lâm vào vạn kiếp bất phục.
“Không sao? Được rồi, nếu không muốn cầu ta liền tự mình giải quyết đi.” Không biết từ lúc nào, Trầm Lạc Phong xuất ra một khối phân thân bằng ngọc thạch đặt trước mặt Liễu Ức Vân.
Trong sương mù nhìn thấy phân thân này Liễu Ức Vân sợ hãi trong nháy mắt thanh tỉnh, đồng tử đột nhiên phóng đại. Dương cụ kia gần như to bằng cánh tay. Mà càng khiến kẻ khác sợ hãi là trên đó toàn là gai nhỏ. Liễu Ức Vân gần như không dám tưởng tượng nếu nó tiến vào chính mình thì sẽ làm mình trở thành dạng gì.
Nhìn đến Liễu Ức Vân sợ đến ngây người, Trầm Lạc Phong nở nụ cười thắng lợi. Y dùng kỹ xảo bao phủ phân thân hắn, phân thân đáng thương đỉnh đầu chảy ra dịch thể trong trẻo, nhưng làm thế nào cũng không được phóng thích. “Nếu ngươi cầu ta sẽ không cần dùng nó làm bị thương, hơn nữa ở đây cũng có thể giải phóng. Thế nào?”
Không cần! Không cần! Không cần! Thanh âm trong đáy lòng Liễu Ức Vân không ngừng kêu to, không thể lại hãm vào, cho dù thân thể bị thương cũng không thể! Hắn nhắm mắt rồi hít sâu, rồi đột nhiên cầm lấy phân thân dữ tợn, không chút do dự mạnh mẽ sáp nhập vào hậu huyệt chính mình, “A a a!. . . . . .” Thống khổ khi hậu huyệt bị xé rách làm hắn nhất thời thét chói tai, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.
Trầm Lạc Phong bị hành động của hắn làm ngây người, một cỗ lửa giận trong nháy mắt bùng phát, y giận dữ nắm tóc Liễu Ức Vân, “Tiện nhân!” Y dùng lực quăng hắn một cái tát làm hắn té trên mặt đất, một bên má Liễu Ức Vân nhất thời sưng lên. Bị đánh cho hồ đồ Liễu Ức Vân ngơ ngác trong chốc lát, liền cảm thấy thân thể lơ lửng rồi lại nặng nề té lại trên giường, Trầm Lạc Phong lập tức đè lên.
“Vì cái gì? Vì cái gì ngươi thà …. bị thương cũng không muốn ta? Ngươi muốn đau ta liền cho ngươi đau đớn!” Bị tức giận làm khuôn mặt trở nên vặn vẹo phảng phất như lệ quỷ nơi địa phủ, y hai mắt đỏ lên, lý trí nhanh chóng bị lửa giận bao trùm. Y đột nhiên rút ra nam căn nhiễm đầy máu tươi trong thân thể Liễu Ức Vân, không quan tâm hắn đau đớn vùng vẫy kiên định hướng tiểu huyệt bị thương của hắn cắm vào.
“A a a a a a. . . . .” Thật lớn thống khổ xông lên tận não, Liễu Ức Vân thảm thiết kêu lên.
“Không cần, đau. . . . . A. . . . Nha. . . . A. . . . . Buông. . . . A. . . . Cầu. . . . . Oa. . . . .” Trầm Lạc Phong điên cuồng trừu sáp không ngừng ma sát ma sát vết thương trong thân thể hắn, làm Liễu Ức Vân đau đến nói cũng không hoàn chỉnh.
“Ngươi vĩnh viễn không thể cự tuyệt ta, không thể! Nói ngươi yêu ta, vĩnh viễn chỉ cần ta!” Hiện tại y tựa hồ như dã thú không thể kiềm chế thị huyết, thầm nghĩ muốn xé nát kẻ trước mặt, làm hắn không thể lại tiếp tục trốn khỏi chính mình.
“A. . . . Không. . . . A. . . . Tha ta. . . . . A. . . . .”Liễu Ức Vân khóc xin tha, nhưng Trầm Lạc Phong đã lâm vào điên cuồng căn bản không nghe vào, vẫn như cũ mãnh liệt đĩnh động, lại không ngừng cắn lỗ tai hắn, bả vai, trước ngực, lưu lại dãy dãy ấn kí, cùng vết cắn xanh tím. Mỗi một lần tiến ra đều kéo theo nộn thịt hồng hồng cùng lượng lớn máu.
“A. . . . Cứu mạng. . . . Không cần. . . . .” Liễu Ức Vân khóc thảm thanh âm đã trở nên khàn khàn.
“Ân hô. . . . Ngươi là của ta, của ta!” Một tiếng hét điên cuồng vang lên, Trầm Lạc Phong bắn ra một cỗ dịch thể nóng bỏng trong thân thể Liễu Ức Vân.
Nhưng là một chút cũng không tạm nghỉ, y giữ nguyên tư thế của cả hai rồi xoay Liễu Ức Vân một vòng, lại thuận thế kéo hắn làm hắn ngồi trên người y, sau đó bắt đầu hướng vế phía trước động thân.
“A. . . . . Không. . . . Nha. . . . . .” Thứ thô dài như sắt nóng liên tiếp động trong thân thể hắn, Liễu Ức Vân khổ sở suy nghĩ muốn đứng dậy, nhưng hai bàn tay của Trầm Lạc Phong chặt chẽ cầm cố thắt lưng hắn, làm hắn chỉ có thể tùy ý y cao thấp lên xuống.
“A. . . . Ngô. . . . Ân. . . . .” Liễu Ức Vân ý thức dần mô hồ, thanh âm rên rỉ càng lúc càng yếu, nhưng Trầm Lạc Phong đã sớm mất đi lý trí không có phát giác, không ngừng dùng các tư thế, ở trên giường dưới giường không ngừng làm hắn.
Để lại bình luận
Thẻ: Đam mỹ Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT