Sau một thời gian
kịch liệt trong nhà tắm , cảm mãnh liệt qua đi, Vệ Đình ôm Phương Thanh
không biết đã ngất khi nào quay về trên giường.
Hắn khoác thêm áo tắm, giúp cô lau sạch thân thể ướt đẫm, sấy khô tóc và đắp xong chăn
cho Phương Thanh , bản thân ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút đăm chiêu
nhìn người đang hôn mê trên giường. Vệ Đình đốt thuốc liên tục, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ bé trên giường, trong đầu lần nữa
vang lên tiếng khóc cũng như cầu xin của cô.
Ban nãy, giữa lúc
tình cảm mãnh liệt, hắn bị tức giận và thú tính làm cho lu mờ đầu óc,
chỉ thầm nghĩ phải cho cô biết lễ độ, thầm nghĩ phải điên cuồng chiếm
lấy cô, Hoàn toàn quên mất phải khống chế bản thân.Hắn làm cô bị thương
sao?
Dụi tắt điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi đến bên giường.
Hắn khẽ cau mày, ánh mắt dừng ở cổ của nàng, khi phát hiện có rất nhiều
dấu vết màu hồng, trong lòng không khỏi tự trách bản thân đã quá thô lỗ, ở trên người nàng lưu lại quá nhiều dấu vết.
Hắn nhẹ nhàng xốc
chăn lên, thấy thân thể vốn dĩ mềm mại trắng noãn không tỳ vết bây giờ
che kín dấu hôn và dấu cắn, bàn tay to hướng xuống mảnh đất thần bí của
nàng thăm dò.
Hắn vốn dĩ là phải vui khi tra tấn được cô nhưng không
hiểu sao hắn lại đau lòng,lại xót xa . Cô bỗng dưng tỉnh dậy hoảng lùi
vào trong ôm lấy chăn.
"Anh muốn làm gì?" Phương Thanh nhanh
chóng kéo chăn qua bao lấy thân hình trần trụi của mình, cơ thể nhỏ xinh run như lá rụng trong gió.
Giữa hai chân truyền đến từng trận
đau nhức, làm cho khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn của nàng càng có vẻ tái
nhợt,cô trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn.
"Tôi muốn
làm cái gì? Muốn làm cũng đã làm rồi, em nên nhớ rõ những gì tôi vừa mới làm,em cũng phối hợp còn cầu xin tôi cơ mà" Tất cả nhu tình của hắn đã
bị vẻ mặt đề phòng và lạnh lùng của cô làm cho biến mất,gian xảo mỉm
cười nói.
Thân thể truyền đến đau nhức, đã báo cho cô biết tất cả đều là sự thật ,cô thật đã lên giường với hắn còn không biết ngại ngùng cầu xin hắn muốn mình. Cô nghẹn ngào nhìn lên khuôn mặt đẹp trai lạnh
lùng kia thét gào lên án hắn: "Anh đã đạt được những gì anh muốn,đã trả
thù được tôi , vậy thì bây giờ đã có thể thả tôi đi được chưa?"
"Còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy." Sau khi hai người thân mật như
thế, mà cô lại vẫn muốn rời khỏi? Cô đừng nghĩ chuyện cùng người đàn ông khác nữa , cô đã là người đàn bà của hắn, cả đời này cũng đều như vậy.
Tuy lúc đầu hắn cũng chỉ trêu chọc cô nhưng bây giờ hắn thật sự có tình cảm với cô gái nhỏ bé này muốn cùng cô bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc
,hắn là người đàn ông của cô không ai có thể thay đổi được sự thật này.
"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi ,tôi muốn rời đi ?"
"Bằng hiện tại tôi đã là người đàn ông của em."
Thì sao cứ xem như là tình một đêm đi,cầu anh buông tha tôi ,tôi cũng đã
trả hết hận cho anh rồi, anh không phải là vị hôn phu của Thanh Vân
sao,sao có thể đối xử với tôi như vậy".
"Nhưng em cũng đừng quên
,tôi bây giờ đang ở cùng nhà với em tình môt đêm là gặp nhau rồi rơi đi
nên chúng ta không như vậy được đâu. "Hắn nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên
"Tôi là thiên vương của một nước, có nhiều quyền lợi, tôi nghĩ em phải
biết chỉ cần tôi muốn giữ em lại, trên đời này có người nào dám có quan
hệ với em.Vị hôn thê là gì chứ tôi không muốn thì không ai có thể ép tôi lấy con nhỏ Thanh Vân đó."
"Giữ lại một người phụ nữ anh không
yêu đối với anh có ích lợi gì?" không yêu cô,ghét cô như vậy thì sao
không để cô đi sau khi đã thỏa mãn lòng tự cao của hắn..
"Nếu
chưa yêu thì có thể yêu sau mà ,tôi thực sự rất có cảm tình với em?"
Tình yêu đối với hắn hiện tại là con số không ,hắn chưa bao giờ yêu
ai,nhưng hắn sẽ thử yêu với cô.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi biết đâu tôi sẽ yêu em."
Chẳng lẽ cô không biết,cô là người con gái đầu tiên hắn mở lời là người con
gái đầu tiên hắn đối xử dịu dàng, hắn vẫn muốn giữ lại cô lại, hắn không thể để cô đi.
"Không cần tiếp tục dây dưa nữa, được không? Anh
hãy coi như chuyện này chưa xảy ra,tôi làm sao mà đối mặt với gì ,với em gái tôi đây?" Phương Thanh dùng hai tay che mặt khóc rống, những khổ sở trong lòng nàng, ai có thể hiểu được.
"Việc này em không cần lo
lắng ,tôi sẽ thu xếp tất cả?" Hắn thân thiết ôm nàng ở trước ngực, không để ý tới nàng đang giãy dụa, nhất định không chịu buông tay.
"Anh tội gì phải làm như vậy chứ,tôi cũng không có gì đặc biệt để anh lưu
luyến ,tôi không quyền cũng không tiền sẽ không có tác dụng gì cho sự
nghiệp của anh?"Cô không ngừng rơi lệ, nấc lên ôm lấy cánh tay của hắn.
"Đáng chết! Không được khóc, ai cho phép em rơi lệ, ai cho phép!"
Nước mắt Phương Thanh rời càng nhiều, càng rơi càng nhanh.
Nước mắt của cô hòa tan tức giận của hắn, trong lòng Vĩ Đình âm thầm thở
dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thất vọng lau đi nước mắt trên mặt Phương
Thanh,cô thật bướng bỉnh,cô đúng là khắc tinh của đời hắn hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói:"Trước hết em cứ ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon."
Bàn tay to xoa nhẹ khuôn mặt tái nhợt và hai tròng mắt sưng đỏ của cô, nhìn thấy cô như vậy làm rắn rất đau lòng.Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng làm
cho cô quyến luyến khép hai mắt lại, tựa vào trong lòng ngực ấm áp của
hắn, nước mắt dính ướt ngực hắn, làm tan chảy trái tim Vệ Đình.Lần đầu
tiên trong đời hắn có cảm giác cần phải bảo vệ và chở che một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT