“Sư tỷ Diệp Khuynh Tuyết tỷ ấy nói gì
thế?” Lâm nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại. Nàng không biết rõ Diệp
Khuynh tuyết đến cùng là nói với đám Diệp Phàm cái gì, vì thế nàng cũng
không xác nhận mà cũng không phủ nhận lời Diệp Chân Chân nói.
Lúc ấy Diệp Khuynh Tuyết vì trúng độc sợ
quá chạy mất, hai người cũng vạch mặt triệt để, sau này nàng ngẫu nhiên
được Diêm Tinh Vân cứu, Diệp Khuynh tuyết thấy nàng mất tích nhất định
sẽ tự biên tự diễn một câu chuyện hay để dùng điều này tránh khỏi hiềm
nghi.
Theo lời Diệp Khuynh tuyết sửa lại là gặp phải ma tu, hẳn là không muốn đám Diệp Phàm hoài nghi. Hiện giờ nàng
cũng không Diệp Khuynh Tuyết nói với đám Diệp Chân Chân thế nào, vì thế
cũng không thể nói bừa. Thực ra Lâm Nguyệt cũng không phải không muốn
nói tình hình thực tế ra, mà vì nàng vốn không có chứng cớ, hơn nữa liên quan tới bí mật bản thân, vì thế nàng chọn giữ bí mật.
“Muội muội của ta nói muội ấy và muội gặp phải ma tu ở hậu sơn, ma tu tập kích các muội, muội ấy bị thương, cũng
không rõ trúng độc gì chạy tách ra với ngươi. NHưng muội ấy lại gặp được Quân sư thúc, độc đã sớm được giải, chút thương nhỏ này không ngại,
ngược lại là muội, nói không thấy tăm hơi đâu, để chúng ta tìm nửa ngày
trời!” Diệp Chân Chân cười khẽ một tiếng, rõ ràng rất khinh thường với
Diệp Khuynh Tuyết, ngừng chút, lại nhìn Lâm Nguyệt một cái nói tiếp,
“Lâm sư muội, sao các muội lại chạy tới sau núi thế, hơn nữa còn gặp cả
ma tu ở đó vậy?”
“Đúng vậy, Lâm sư muội, muội và sư muội
Diệp Khuynh Tuyết là thế nào? Hai người sao lại chạy tới sau núi vậy?
Chẳng phải là bảo gặp nhau ở cửa phường thị đó sao?” Diệp Phàm không
nhịn được mở miệng hỏi.
A Tử Dạ vốn cũng muốn nói gì đó, nhưng thấy Lâm Nguyệt không để ý đến hắn, do dự mãi vẫn nhịn được.
“Muội cũng không biết là vì sao nữa, sư tỷ Diệp Khuynh tuyết nói ở phường thị có tán tu gây chuyện, bảo muội tới phía sau núi”
Lâm Nguyệt quyết định đem một nửa sự thật nói ra, còn phần đám Diệp Phàm nghĩ sao, có thể hoài nghi Diệp Khuynh
tuyết hay không chẳng liên can tới nàng. Nàng giấu Diệp Khuynh Tuyết
chuyện nàng ta muốn giết nàng đã đủ uất ức lắm rồi, tự mình tới phía sau núi còn phải gánh tội thay cho Diệp Khuynh Tuyết nữa!
Quả nhiên nghe Lâm Nguyệt nói, sắc mặt
đám Diệp phàm thay đổi, Diệp Chân chân không kìm được ngạc nhiên nghi
ngờ nói, “Là muội muội Diệp Khuynh tuyết gọi muội đi phía sau núi sao?
Muội ấy gọi muội đi sau núi làm gì thế?”
“Muội cũng không biết nữa…” Lâm Nguyệt
lắc đầu, bày tỏ mình cũng không rõ Diệp Khuynh tuyết muốn gì, cứ cúi đầu trầm mặc không nói.
Diệp Phàm và An Tử Dạ liếc nhìn nhau, sắc mặt cũng hơi khó coi, nhưng cả hai ăn ý không nói ra khỏi miệng, Diệp
Phàm xoa xoa đầu Lâm Nguyệt bảo, “Được rồi, chuyện đã qua, muội có thể
bình yên trở về là tốt rồi, ta thấy muội cũng bị kinh hãi, chúng ta về
sớm một chút là được!”
Với đề nghị của Diệp Phàm, mọi người dĩ
nhiên là không phản đối, vốn họ cũng ở lại chỉ vì Lâm Nguyệt, hiện giờ
người đã tìm được, dĩ nhiên cũng không muốn ở lại phường thị làm gì nữa.
Mấy người cùng rời khỏi phường thị, về
thẳng môn phái, lại không biết sau lưng họ trên lầu hai gian riêng ở
trước cửa sổ có một thiếu niên nhìn hết mọi cử chỉ hành động của họ.
“thiếu gia, có cần thuộc hạ đi bắt nha
đầu kia trở lại không?” Quỷ Nhất vừa nhìn thấy bóng thiếu niên đứng
trước cửa sổ cô đơn, không kìm được đề nghị.
“Thôi! Nàng ấy sớm muội gì cũng là người
bản thiếu!” Diêm Tinh Vân quay người lại, ngồi lên sập, cười lạnh lùng
một tiếng, “Nàng ấy giờ vẫn còn nhỏ, đi theo ta không thích hợp, trước
tiên cứ để nàng ấy ở lại côn Lôn đã!”
Quỷ Nhất hơi ngẩn người, muốn nói gì lại
thôi. Diêm Tinh Vân không để ý đến Quỷ Nhất, mà trong tay đang vuốt ve
một cây trâm gỗ, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh động tác nam tử kia thân mật với Lâm Nguyệt, cười lạnh mãi.
Bé con, bé tốt nhất phải nhớ kỹ lời bản thiếu nói, nếu không đến lúc đó ta cũng không ngại phá sạch Côn Lôn đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT