Tên điên này! Lâm Nguyệt tức giận run cả
người, nếu không phải đám Diệp phàm vẫn ở đó, nàng nghĩ muốn liều với
cái tên biến thái này, để kịch độc giết chết hắn đi cho rồi!
Tiếc là đám Diệp Phàm vẫn còn đó, nàng
không thể liên lụy người vô tội, dù ngoài Diệp Phàm ra, nàng và những
người khác chẳng có giao tình gì, nhưng họ cuối cùng vẫn đến vì nàng,
nếu lại liên lụy bỏ mạng vì nàng, vậy cũng không hay.
Nàng nhịn!
Nhưng Lâm Nguyệt có thể nhịn, song lại
không biết hành động của Diêm Tinh Vân đã bị đám Diệp Phàm nhìn thấy, dù họ không rõ thân phận Diêm Tinh Vân lắm, nhưng giờ phút này cũng cảm
giác không bình thường chút nào.
Diệp Phàm thì ổn, dù sao hắn cũng lớn
tuổi hơn chút, tâm tính cũng trầm ổn chút, vì thế sau khi hắn phát hiện
không phù hợp, cũng không tiện mở miệng.
Còn An Tử Dạ lại khác, dù sao hắn còn nhỏ tuổi, năm nay mới mười hai, hơn nữa hắn cũng không hiểu sao có cảm tình tốt với Lâm Nguyệt, từ lúc hắn thấy Lâm Nguyệt bị Diêm Tinh Vân ôm vào
trong lòng, hắn đã cảm thấy không vui rồi, chỉ ngại thân phận đối phương không rõ, mà hắn cũng không thể nói có giao tình gì với Lâm Nguyệt, vì
thế mới cố né khó chịu, không nói.
Giờ phút này thấy Lâm Nguyệt bị Diêm Tinh Vân bắt nạt trước mặt mọi người, hắn không nhịn được nữa, phẫn nộ nhìn
Diêm Tinh Vân, tức giận quát lên, “Ngươi làm gì thế? Còn không buông Lâm sư muội ra mau!”
Đối với chỉ trích của An Tử Dạ, Diêm Tinh Vân đến ánh mắt cũng không thèm nhìn, ngón tay thon dài như ngọc đặt
trên miệng vết thương trên vai Lâm Nguyệt, áp sát vành tai Lâm Nguyệt
nói ôn nhu, “Có đau không?”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt cứng ngắc lắc đầu, nói rất bình tĩnh, “Có thể để ta đi được chưa?”
Trong lòng Lâm Nguyệt phẫn nộ suýt mất lý trí, nhưng lại không lộ ra chút tức giận. Chút đau đớn này tính gì chứ? Cả hương độc tẩy tủy còn đau hơn nàng còn nhịn được nữa, huống chi hiện tại nàng bị một tên điên cắn một cái? Nàng sợ không phải là đau đớn mà
là con người Diêm Tinh Vân này!
Có lẽ nhìn thấu nội tâm Lâm Nguyệt, có lẽ cảm thấy Lâm Nguyệt kháng cự và sợ hãi với mình, dù diêm Tinh Vân hơi
bất mãn nhưng vẫn cười buông Lâm Nguyệt ra, chỉ là lúc buông nàng ra
trong nháy mắt, lại mở miệng lạnh nhạt, “Bé con, những nam nhân râu ria
kia, bé tốt nhất là nên tránh xa chút, sau này, ta sẽ tới Côn Lôn gặp
bé…”
Nói xong hắn cố ý liếc nhìn khuôn mặt khó coi của An Tử Dạ một cái, chẳng đợi Lâm Nguyệt đáp lại, không nhìn đám
Diệp Phàm mà xoay người rời đi.
Thấy Diêm Tinh Vân rời đi, ngoài sắc mặt An Tử Dạ khó coi ra, những kẻ khác thở phào, bầu không khí cũng thay đổi thoải mái hơn.
“Lâm sư muội, muội bị thương à?” Mày Diệp Phàm cau lại lo lắng nhìn vế thương trên vai Lâm Nguyệt.
“Muội không sao, thật cảm tạ sư huynh quan tâm” Lâm Nguyêt cười nhạt nói thản nhiên, “Diệp sư huynh, chúng ta đi thôi”
Thấy vẻ mặt Lâm nguyệt bình thản, Diệp
Phàm nhíu nhíu mày, cũng biết ở đây không phải chỗ nói chuyện, liền gật
đầu, cùng mọi người rời khỏi Vạn Bảo Lâu.
Lại lần nữa đi trên con đường náo nhiệt
của phường thị, lúc này Lâm Nguyệt mới thở phào, nhưng còn chưa đợi tâm
tình nàng bình tĩnh trở lại, lại nghe tiếng Diệp Chân Chân hỏi, “Lâm sư
muội, muội vừa cùng người đó…là thế nào?”
Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, thấy những người
khác nhìn tò mò, bất giác cười khổ một cái, nói nhàn nhạt, “Ta bị
thương, là hắn đã cứu ta”
“Thoạt nhìn hắn không giống tán tu, sư muội biết rõ thân phận của hắn không?” Ánh mắt Diệp Chân chân chợt lóe, hỏi tiếp.
Lâm Nguyệt lắc đầu không nói gì. Không
nói tới nàng đúng thật không rõ thân phận chân chính của Diêm Tinh Vân,
mà nếu biết rõ nàng cũng sẽ không nói cho Diệp Chân Chân biết.
Diệp Chân Chân hếch môi, thấy chẳng hỏi được gì, con ngươi lại đảo hỏi tiếp, “Sư muội các muội thật sự gặp ma tu hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT