Sắc trời lúc bấy giờ đã là về đêm, bầu trời một màu âm u bị che phủ bởi những áng mây đen, đêm nay có lẽ sẽ là một trận mưa thật lớn.
Bên trong một căn chòi bỏ hoang tại lục lâm hoang vắng phụ cận thành Lạc Dương, một nam một nữ đang nép người vào nhau, người nam tử là một thanh niên bạch y lưu lại vết máu vẫn còn chưa khô, trên người nhiều đạo vết thương chưa được băng bó để hắn cả người chật vật thần sắc cũng có phần mê mang, người này diện mạo vô cùng quen thuộc không ai khác chính là Ngô Chính duy nhất truyền nhân, Lâm Bình Chi.
- Ngươi, ngươi chảy máu nhiều quá, hức... để ta băng lại vết thương cho ngươi.
Một bên Nữ tử nước mắt dàn dụa một tay đỡ lấy Lâm Bình Chi nức nở nói, người này cũng rất quen thuộc chính là tiểu sư muội của Hồ Lệnh Xung, Nhạc Linh San, chỉ là đáng lẽ nàng lúc bấy giờ đã trở về Hoa Sơn mới phải, không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi đây.
- Ta không sao, ngươi không cần lo lắng, khụ khụ...
Lâm Bình Chi trong miệng thều thào nói, hắn lúc bấy giờ trọng thương không hề nhẹ trông vô cùng khổ sở, may mắn là có Cửu Dương Chân Kinh cương nhu tương hỗ điều hòa thương thế, lúc này mới có thể cố gắng mỉm cười an ủi Nhạc Linh San.
- Hức... ngươi không cần nói nữa, nghỉ ngơi một chút đi.
Nhạc Linh San trong giọng nói càng thêm nức nở, một tay đỡ lấy Lâm Bình Chi tay kia thì xé toang vải lụa trên tay áo, sau đó lại cậm cụi băng lại vết thương cho hắn, lúc bấy giờ Lâm Bình Chi không còn quan tâm đến thương thế của mình, trong đôi mắt tựa như mê luyến say sưa nhìn lấy thân ảnh nữ tử xinh đẹp trước mắt không một chút muốn rời đi, chỉ sợ nếu nhắm mắt lại sẽ không còn nhìn thấy nàng được nữa.
Tại một nơi khác bên trong lục lâm phụ cận thành Lạc Dương cách căn chòi của Lâm Bình Chi, Nhạc Linh San hai người không xa lắm.
Bên dưới cơn mưa thật lớn, bóng đao ảnh kiếm đang giao vào nhau lấp lóe ánh sáng trong khu rừng, chỉ thấy lúc bấy giờ một đám người trung niên đang điên cuồng tấn công một tên hắc y che kín cả khuôn mặt.
Nhưng kỳ lạ thay, thân ảnh hắc y nhân bên trong bão kiếm mưa đao tựa như là một con lươn linh hoạt luồng lách trên người không để lại một vết thương, nhưng là mỗi nơi hắn lướt qua đều sẽ có một người trong đám đông phải ngã xuống, thời gian trôi qua không bao lâu lần lượt từng cái từng cái trung niên người lúc bấy giờ tất cả đều đã trở thành một đám thi thể, huyết lưu hòa cùng cơn mưa cuốn thành dòng trôi đi.
Hắc y nhân đôi chân nhanh nhẹn vẫn chưa dừng lại tiếp tục triển khai khinh công ly khai nơi này hướng về phía căn chòi hai người Lâm Bình Chi.
Rất nhanh hắc y nhân từ lúc nào đã xuất hiện bên trong căn chòi, trông thấy Lâm Bình Chi cùng Nhạc Linh San hai người co cụm vào nhau mà ngủ thật say, hắn tiếp cận thật gần động tác rón rén không muốn hai người phát giác, hai ngón tay hắc y nhân lúc này đặt bên trên cổ tay của Lâm Bình Chi một hồi thật lâu trầm tư, sau đó lại yên tĩnh thoát ly căn chòi ly khai nơi này.
...
Một đêm vô sự trôi qua.
Ngô Chính ly khai thành Lạc Dương trên người bạch y đã thay thế bằng Huyễn Ảnh Tử Bào, tất nhiên đi kèm cũng không thể thiếu Bạch Thiết Tiếu Diện che trên khuôn mặt, thanh niên Ngô Chính lúc bấy giờ lại một lần nữa trong vai Tiếu Diện Huyết Ma tiếp tục diễn tiếp tuồng kịch mà mình còn đang dang dở.
Chốc lát thời gian trôi qua, Ngô Chính đã vượt qua trúc lâm đến ngõ Lục Trúc lúc này đứng phía trước căn nhà trúc nơi trú ẩn của Nhậm Doanh Doanh.
- Tiếu Diện công tử, mời vào!
Lục Trúc ông hôm nay đã không còn lỗ mãng ngược lại còn trở nên lễ phép hơn rất nhiều, khom lưng khép nép làm động tác mời vào thật giống như tiểu nhân cung kính khi gặp phải đại nhân.
Ngô Chính có chút buồn cười những vẫn giữ lễ gật đầu đa tạ sau đó nhanh chân vào nhà, theo thói quen ngồi xuống tọa đệm vị trí hôm qua, nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh vẫn thần thần bí bí nấp sau tấm màn.
- Hôm nay lại đến làm phiền người!
- Không phiền không phiền, phải chăng hôm nay công tử lại đến thăm ta là có hứng thú muốn nghe ta đàn?
Nhậm Doanh Doanh trong giọng nói bộc lộ ôn nhu nữ tính khác hẳn với thái độ không vui không buồn nửa vời hôm qua.
- Ta tạm thời không muốn lại ngủ thật say quên cả trời đất a, chỉ là đến nơi đây khiến ta thư thái hơn rất nhiều!
Ngô Chính chú ý đến Nhậm Doanh Doanh thái độ đã chuyển biến, hắn tất nhiên phải thật tốt phối hợp cũng đồng thời trở nên cởi mở.
- Thì ra ngươi là nhàn rỗi chỉ muốn đến đây cùng ta tán gẫu?
Nhậm Doanh Doanh trêu chọc nói, đường đường một cái hung danh Tiếu Diện Ma Đầu lại còn có mặt này tâm tình hưởng thụ!?
- Cùng ngươi tán gẫu? Ha ha, có thể nói như vậy đi, nhưng ta cũng rất hiếu kỳ ngươi tại sao lại cứ thần thần bí bí như vậy a!
Ngô Chính ha hả cười nói, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chằm chằm về phía thân ảnh Nhậm Doanh Doanh, tựa hồ đang muốn lật tung bức màn để xem xem thần thần bí bí nữ tử đằng sau tấm màn là cái gì hình dáng.
- Tiếu Diện công tử, ta cũng rất muốn biết phía sau tiếu diện kia là hình dạng như thế nào, tại sao lại luôn mang mặt nạ che giấu?
Ngô Chính trước đó từng nói hắn nhân dạng xấu xí vì vậy mới luôn mang mặt nạ che giấu, nhưng Nhậm Doanh Doanh không một chút nào tin tưởng, Tiếu Diện Huyết Ma làm mưa làm gió trên giang hồ bị quần hùng trong thiên hạ toàn bộ truy giết nhưng đến nay vẫn cứ nhởn nhơ sống tốt, còn không là nhờ lớp mặt nạ che giấu chân diện kia sao?
- Ta luôn mang mặt nạ bởi vì có hai nguyên do, thứ nhất hiển nhiên là không muốn để kẻ khác nhận biết chân diện, thứ hai cũng là giống như ngươi, thần thần bí bí một chút không phải thú vị hơn sao?
Ngô Chính lời nói châm biếm Nhậm Doanh Doanh, thay đổi tư thế chống tay xuống nền nhà nằm nghiêng một bên, ánh mắt vẫn không bỏ được hiếu kỳ, rất thú vị nhìn chằm chằm về phía Nhậm Doanh Doanh.
- Chỉ có bấy nhiêu nguyên do!? Ngươi cũng thật biết cách nói đùa!
Nhậm Doanh Doanh trong giọng nói có chút hài hước, nàng buồn cười Ngô Chính nguyên do rất đơn giản mà lại đương nhiên, trên đời này người nào mang mặt nạ mà không phải là để là người khác không nhận biết được chân diện? Người nào che giấu chân diện mà không phải là thần thần bí bí? Ngô Chính lý giải cũng thật hay, hắn là trả lời nhưng là cũng không trả lời cho thắc mắc của Nhậm Doanh Doanh.
- Ài, ta chính là nói thật, các ngươi sao lại luôn nghĩ rằng là ta đùa giỡn?
Ngô Chính bất đắc dĩ nói, hắn đúng là nói lời chân thật không một chút giả dối, Ngô Chính nảy ra ý tưởng này nguyên bản là muốn tỏ ra “thần thần bí bí một cách khoa trương” nhằm thúc đẩy danh vọng chỉ số, tiếp đến là không muốn để kẻ khác biết được chân diện gây bất lợi cho kế hoạch của hắn làm ra cục diện trên giang hồ như hiện nay, ngoài nguyên do đó còn có thể tìm được nguyên do nào khác đây?
- Thôi thôi, ngươi lại đàn cho ta nghe đi, ta lại muốn ngủ!
Ngô Chính lại tiếp tục nói, hắn cũng thật lười nhác cùng tán gẫu nhàm chán, lại muốn thất tốt ngủ một giấc ngon lành, đợi tin tức của Đông Phương Bạch thôi.
- Phì... ta đàn cho ngươi.
Nhậm Doanh Doanh trông thấy Ngô Chính lúc buồn bực lại có phần “đáng yêu” tựa như tiểu hài tử đang giận dỗi, không khỏi phì cười mà nuông chiều.
Tiếng đàn thăng trầm âm hưởng lại như thường lệ được Nhâm Doanh Doanh tấu lên, nhưng đúng lúc này từ bên ngoài tiếng “xào xạt” không ngừng động tĩnh tựa hồ lại có thật nhiều người muốn đến thăm nơi đây.
- Cô cô, có người đến!
Vừa lúc đàn khúc dang dở Lục Trúc ông vội vã chạy vào bẩm báo, đi cùng hắn còn có một nữ tử diện mạo rất xinh đẹp yêu kiều, trên người nàng trang phục bản địa dân tộc Miêu.
Ngô Chính một bên trông thấy cũng chẳng lấy làm bất ngờ, hắn từ khi lần đầu đến đây đã phát hiện bên trong căn nhà trúc hậu phòng còn ẩn giấu hơi thở của hai người, một người là Lục Trúc ông hắn đã diện kiến, người kia không cần đoán cũng biết không ai khác ngoại trừ giáo chủ Ngũ Độc giáo, Lam Phượng Hoàng.
- Là ai đến?
-...
Nhậm Doanh Doanh lạnh giọng hỏi, Lục Trúc ông lúc này lại có chút ngập ngừng không dám nói, thần thần bí bí đưa mắt nhìn về phía Ngô Chính tựa như có điều gì không muốn để hắn nghe thấy.
Ngô Chính mặt dày như bạch thiết che trên khuôn mặt giả vờ không nghe không biết, không hay không hiểu lười biếng ngồi dậy ưỡn mình, ánh mắt càng trở nên hiếu kỳ nhìn về phía Lục Trúc ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT