Lúc bấy giờ Ngô Chính hiếu kỳ quan sát không gian bên trong gian nhà, nhìn qua trông có phần đơn sơ hiu quạnh, xung quanh đồ vật không nhiều nhưng hầu hết được làm bằng trúc đã ngã màu úa vàng tương đối giản dị, đối diện cửa vào bên trong có một tấm màng che khuất một phần không gian, đưa mắt nhìn xuyên qua tấm màng có thể mập mờ trông thấy thân ảnh một người nữ tử, trước mặt nàng là một cây đàn cầm đặt trên chiếc bàn.

- Hàn xá bình thản giản dị không có gì để chiêu đãi công tử, mong ngươi đừng chê trách.

Phía sau tấm màn che chắn, nữ tử thản nhiên lên tiếng lời nói khiêm nhường, tựa như là đã biết thân phận của người đến không cần lại lễ nghi thăm hỏi.

- Bình thản giản dị mới thật tốt, không tranh đua danh lợi với đời vô ưu mà sống qua ngày tháng, âu cũng không cần sầu muộn thê lương.

Ngô Chính tựa hồ tâm ý tương thông cũng bỏ qua phiền phức tục lễ, chỉ là lời nói thốt ra có phần ngưỡng mộ, nhưng lại giống như trách than tiếc nuối bản thân tự mình không thể yên ổn mà sống một đời như thế.

- Tiếu Diện công tử danh tiếng chấn áp quần hùng, cỡ nào uy phong lẫm liệt, tại sao lại muốn nói ra lời này?

Chỉ là một lời nói than thân trách phận lại để nữ tử phía sau tấm màn như nổi lên hiếu kỳ trong lòng, không ngại mở lời nghi vấn.

- Hư danh thì có ích lợi gì, có thể khiến cho huynh đệ thân nhân bằng hữu của ta những người không đáng phải nhận lấy kết cục bi thảm, có thể hối hận trở về như trước kia sao.

Ngô Chính giọng nói nghe lấy sầu thảm bi thương, tâm tình tựa hồ thập phần phức tạp bối rối quấn quanh tơ vò, lại tựa như trốn tránh không dám đối diện tự mình muốn quên lãng đi.

Lời nói thốt ra tựa như ngưng lại để bầu không khí vốn dĩ đã trầm lặng lại vẫn trở về là trầm ngâm, bỗng nhiên lúc bấy giờ tiếng đàn lại bất chợt vang lên, du dương êm ái âm điệu phát ra từ phía sau tấm màn che chắn vang vãng đến tận ngõ vắng đằng xa, khúc nhạc tựa như mang trong mình muôn vàn màu sắc hòa lẫn vào nhau, có buồn có vui, có thê lương có sầu não, có tinh khiết có thơ ngây, từng nốt thăng trầm sâu sắc như vỗ về ủi an lòng người, tạm quên đi một phần tâm sự phiền nhiễu không vui mà tận tình hưởng thụ âm hưởng nhạc khúc, giống như là một cuốn phim tua đi tua lại cuộc đời của chính mình mà trong đó, mình chỉ là kẻ ngang qua thưởng thức một bộ phim mà thôi.

Ngô Chính tâm tình nửa thật nửa giả bất tri bất giác đã để tiếng đàn hãm mình vào bên trong, đôi mắt lờ mờ đã muốn nhắm chặt, mặc kệ hư hư thật thật thế nào vẫn cứ buông lỏng tâm tình để mặc cảm xúc dìu dắt mình đi theo, phải mất tận một hồi lâu đến khi mở mắt tỉnh dậy, tiếng đàn đã ngưng lại tự lúc nào không hay.

- Thời gian đã trôi qua bao lâu?

Ngô Chính cảm giác tinh thần vô cùng thư thái không khỏi ngac nhiên lúc này mơ hồ thăm hỏi, nhìn về phía tấm màn che khuất thân ảnh nữ tử vẫn giữ nguyên tư thế bất động, sắc trời lại đang còn sáng có vẻ là trôi qua không được bao lâu.

- Ngươi đã ngủ qua một đêm, ta cũng không muốn làm phiền ngươi giấc ngủ nên không vội vàng đánh thức, mong rằng ngươi không trách cứ.

Nử tử phía sau tấm màn lời nói vẫn rất thanh tao nhã nhặn dễ dàng làm vui lòng người, tuy nhiên để Ngô Chính một bên nghe được lại sững sờ hoảng hốt phải mất một lúc mới khôi phục bình tâm.

- Ta sao có thể trách cứ, chỉ là tiếng đàn của ngươi thật tốt để tâm thần của ta lúc này đã thư thái hơn rất nhiều, chỉ là hôm nay vẫn còn có việc cần tự mình đi làm, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng trước vẫn là phải cáo từ, hy vọng hôm khác nếu ngươi không phiền ta có thể sẽ lại muốn đến thăm.

Ngô Chính nhìn lên sắc trời lại tỏ ra có phần gấp gáp không thể nán lại, nhưng là vẫn muốn lần sau lại đến, chỉ là đợi nữ tử phía sau tấm màn kia có nguyện ý để hắn lại đến hay không.

- Nếu ngươi không chê hàn xá nghèo tiện, ta tất nhiên không ngại có khách đến thăm.

Nữ tử phía sau tấm màn lời nói khiêm nhường không cự tuyệt Ngô Chính hôm khác lại đến, chỉ là trong giọng điệu không nghe ra cảm xúc vui buồn.

Ngô Chính đối diện nghe xong lại nhẹ gật đầu, sau đó phút chốc đã biến mất trong tầm mắt của nữ tử, lưu lại nơi đây chỉ là một cái tàn ảnh huyễn ảo đang dần tan biến.

- Cô cô, sao ngươi lại bỏ qua cho hắn, nếu như hắn có ý đồ gì đó...

Lục Trúc ông lúc bấy giờ từ đằng sau đi ra lo lắng nói, quả nhiên là trước đó bị Ngô Chính “bực bội” chấn nhiếp không nhẹ, lấy danh vọng chỉ số của Ngô Chính hiện tại dù là ai tu vi cao hơn chăng nữa cũng vô phương có thể chống cự lại sợ hãi hoặc chí ít là không dám manh động trêu chọc Ngô Chính, vừa rồi Ngô Chính chìm vào giấc ngủ qua suốt một đêm nhưng phải đợi đến Ngô Chính ly khai Lục Trúc ông mới dám lại xuất đầu lộ diện.

()

- Đừng quên Thành Tâm Phổ Thiện Chú chỉ tác dụng đối với người có thiện tâm trong lòng, hắn có lẽ là không nói dối chỉ là tình cờ ngang qua đây, hơn nữa nếu làm tốt hắn có thể sẽ giúp ta không chừng.

Nữ tử nói ra một phần tâm tư giải đáp thắc mắc cho Lục Trúc ông, nàng là cố tình đàn khúc Thành Tâm Phổ Thiện Chú để thăm dò Ngô Chính rốt cuộc có ý đồ hay chăng, nếu Ngô Chính lúc đó không mê mang ngủ thật say có thể đã khiến nữ tử phía sau tấm màn cảnh giác kiêng kỵ hơn rất nhiều, dù sao cái tên Tiếu Diện Huyết Ma hung danh quá thịnh, thậm chí một số thường dân ở những nơi hẻo lánh xa xôi cũng có thể nghe được ít nhiều.

- Cô cô là muốn... nhưng là Tiếu Diện Huyết Ma rất khó đối phó, nếu để hắn biết được mình bị dụng, có thể nào sẽ...

Lục Trúc ông kinh hãi đáp lời, Tiếu Diện Huyết Ma huyết tính quá nặng hơn nữa toàn bộ giang hồ hiện nay muốn truy sát hắn nhưng lúc này hắn vẫn có thể nhởn nhơ đến đây nghe đàn tìm vui, có thể thấy được Tiếu Diện Huyết Ma danh tự không phải là hư danh, muốn chơi đùa với hổ có khi lại bị hổ ăn thịt.

- Trong lời nói của hắn lúc đến đây có lẽ là đau buồn cho những huynh đệ vì hắn mà chết, tuy làm một tên hiếu sát nhưng chí ít hắn vẫn có nghĩa tình, chúng ta chỉ cần đạt được hảo cảm của hắn là ổn.

Nữ tử phía sau tấm màn trầm tư một hồi mới lại đáp lời, phải nói Ngô Chính hình ảnh một tên ma đầu hoành hành vô kỵ nhưng hôm nay lại để lộ ra bộ mặt yếu đuối bất đắc dĩ của mình, để nàng trong tâm lưu lại ấn tượng rất mạnh.

...

Thành Lạc Dương, bên trong gian phòng một tửu điếm.

- Thành Tâm Phổ Thiện Chú không ngờ có thể khơi dậy thiện tâm của ta mạnh mẽ như vậy, ta đúng là quá xem thường Nhậm Doanh Doanh...

Ngô Chính khoanh chân trên chiếc giường điều hòa nội lưu, trong lòng lại vô cùng kinh hãi, ai mà biết lấy hắn Cửu Dương Chân Kinh nội lực đến tầng cấp hôm nay còn có thể bị tiếng đàn mê hoặc!?

Nữ tử phía sau tấm màn mà Ngô Chính cố ý tìm đến chính là Nhậm Doanh Doanh cũng là nữ nhi của Nhậm Ngã Hoành tiền nhiệm giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Ngô Chính lần này chỉ muốn diễn một tuồng kịch thật hay, nào có ngờ lại bị tiếng đàn khiến diễn xuất của hắn lại thành vô cùng chân thật không hề giả dối.

Phải nói dù là Ngô Chính có từng giết người nhiều đến bao nhiêu nhưng thiện tâm trong lòng hắn vẫn như cũ giữ nguyên không bị máu tươi trên bàn tay nhơ bẩn, trong lúc bị Thành Tâm Phổ Thiện Chú mê hoặc, Ngô Chính trong đầu chính là những hình ảnh tốt đẹp nhất từ khi hắn còn ở thế giới hiện đại, cho đến khi gặp được Trương Hinh Nhi, sau đó là Đông Phương Bạch, còn có những khoảnh khắc như lúc dạy dỗ Lâm Bình Chi, cả những lúc cười đùa cùng các huynh đệ, những người dám bỏ mặc sinh tử để theo chân Ngô Chính cư trú tại Đạo Giang thôn.

Nhưng cũng bởi vì những khoảnh khắc tươi đẹp như thế mới khiến Ngô Chính mê mang để mặc cho tiếng đàn dẫn dắt mà không muốn chống cự, bất tri bất giác đã thật say ngủ đi quên mất mục đích của mình khi đến ngõ Lục Trúc là làm gì.

- Tiểu nha đầu này quả nhiên xảo quyệt, đây là muốn thăm dò ta đi!? Cũng may ta không để nàng thật vọng.

Ngô Chính trong nội tâm kinh nghi tự nói với chính mình nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có chút hài hước, bản thân hắn chính là muốn diễn một màn kịch thật chân thực mà Nhậm Doanh Doanh cùng lúc cũng là muốn thăm dò hắn, đơn giản chỉ là một khúc Thành Tâm Phổ Thiện chú vô tình lại có thể thành toàn cho cả hai người, đương nhiên đó chỉ là tâm tư riêng của mỗi người, thực tế người thật sự đạt được mục đích chỉ có một mình Ngô Chính mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play