Trong một sơn lâm xa xôi về phía nam Trung Nguyên, cạnh sơn hạp có một túp lều mà cư dân địa phương thường gọi là sơn tiểu ốc. Túp lều được làm từ những cành cây và tán lá đơn sơ, dựa lưng vách khe núi. 

Phía trước túp lều khói bốc lên hiu hút, mùi thơm từ vị thịt nướng xốc vào mũi, hai con sơn thố đang xoay tròn đều lơ lửng trên đốm lửa. Người thiếu niên cầm lấy xiên thịt, ngàm một miếng thật to ngấu nghiến trong miệng, lại quay sang lão giả ngồi phía đối diện nói: “Ngươi bắt ta đến đây chỉ để đãi ta món sơn thố nhạt nhẽo, không gia vị này ư?”

Người thiếu niên này chính là Ngô Chính. Lão nhân thân hình gầy yếu đối diện hắn là người đã mang hắn đến đây – Lăng Đạo.

Lăng Đạo chăm chú nướng sơn thố, không nhìn vào hắn nói: “Nếu ngươi không muốn chết, cứ việc xông ra khỏi chỗ này.”

“Cát nhân thiên tướng, ta không nghĩ mình dễ dàng chết như vậy.” Ngô Chính cười nhạt, song lại nói tiếp: “Lẽ nào các ngươi không đi lại trên giang hồ, đều chọn ẩn cư ở những nơi thế này ư?”

“Thế gian phù phiếm thì có gì hay, ta không nhìn thấu tiểu tử ngươi, nhưng từ chiến lực hẳn là tông sư sơ kỳ đi? Đạt đến cảnh giới này, ngươi không cảm nhận được điều gì ở những nơi như thế này?” Lăng Đạo hơi nhướn mày nhìn hắn hỏi.

Nghe vậy, Ngô Chính không khỏi có chút cổ quái, liền trầm mặc thử đề thăng cảm quan, chợt nhận thấy xung quanh thiên địa linh khí tương đối dồi dào, so với những nơi khác quả thực là nhiều hơn gấp hai lần. Hắn thử luyện công hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ vận chuyển một đại chu thiên cũng nhanh hơn bình thường. Nơi này quả nhiên là một nơi rất tốt để những võ giả muốn ẩn cư và tu luyện.

“Thật kỳ quái, không ngờ lại có những nơi thiên địa linh khí tụ tập như vậy.” Ngô Chính buột miệng thốt lên.

“Thế gian vô kỳ bất hữu, không có gì là kỳ lạ.” Lăng Đạo thản nhiên nói.

Thế nhưng lão giả càng tỏ ra thản nhiên, Ngô Chính càng cảm thấy cổ quái. Hắn liền mở miệng dò hỏi: “Ngươi nói cho ta những chuyện này để làm gì?”

“Người thông minh rất thường giả ngây, ngươi đã biết hà cớ còn phải hỏi?” Nói dứt lời, Lăng Đạo lấy ra một quyển thư tịch giao cho hắn.

Ngô Chính đưa tay cầm lấy quyển thư tịch, lại chú mục nhìn kỹ, trên bìa có viết ba chữ “Phiêu Vân Bộ”, nét mực có hơi lu mờ khó đọc, các góc cạnh thư tịch cũng đã mục rệu, tựa hồ đã được bảo quản rất tốt nhưng đã rất cũ kỹ rồi.

“Đây chính là tuyệt học đắc ý nhất của ta, cũng là nguyên do những lão quái trên giang hồ gọi ta là ‘Phiêu Vân Bộ Lăng Đạo’. Một khi luyện thành môn thân pháp này, trong chiến đấu cơ hồ là đứng ở thế bất bại. Chỉ là ta bất tài không thể lĩnh ngộ toàn bộ tinh túy bên trong.” Lăng Đạo từ tốn nói.

“Đứng ở thế bất bại? Ngươi là đang khoa trương võ học của mình?” Ngô Chính khinh thường nói.

Hắn thân mang hệ thống, từ trong thương thành cơ hồ đầy đủ các loại tuyệt kỹ võ học trên thế gian, hơn nữa còn được hệ thống cải tiến hoàn thiện, cùng một loại công phu nhưng khi đem so sánh với nguyên bản chỉ có thể hơn chứ không thể kém. Đến cả Thái Cực Quyền và Thái Cực Kiếm Pháp của Trương Tam Phong, hắn còn không muốn học, huống hồ là công phu của những lão quái này.

“Ha ha... nếu ta khoa trương, sẽ không bắt giữ được ngươi dễ dàng như vậy a.” Lăng Đạo chê cười nói. 

Tuyệt học của lão được tất cả những tông sư lão nhân khâm phục đặt cho ngoại hiệu ‘Phiêu Vân Bộ Lăng Đạo’, không một ai dám nhất cố xem thường. Lão cho rằng Ngô Chính tuổi trẻ đạt được thành tựu to lớn, cho nên tâm cao khí ngạo nhất thời hồ đồ mà thôi.

“Ngươi cứ đắc ý đi, càng khinh thường càng tốt.” Ngô Chính thầm nghĩ.

Mặc dù thuật điểm huyệt rất hữu dụng trong rất nhiều tình huống, nhưng lại hoàn toàn vô dụng khi dùng để đối phó với Ngô Chính. Sở hữu tiên thiên đạo thể, huyệt đạo và kinh mạch thông suốt cơ hồ không thể điểm bế, hắn chỉ là cố tình hợp tác thành toàn cho Lăng Đạo mà thôi. Bất cứ lúc nào hắn muốn đều có thể đả thông kinh mạch giải huyệt, lấy lại khả năng huy động lực lượng như bình thường.

Thế nhưng bây giờ không phải là lúc để làm điều này, Ngô Chính lại làm bộ mặt uất ức nói: “Nếu không phải trước đó ta tiêu hao chiến đấu với lão tặc Diễn Tông kia, thì người cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy a.”

Lăng Đạo nghe thế liền bực bội hừ lạnh: “Nếu ta còn giữ được chiến lực đỉnh phong, thì hai lão quái kia há có thể làm khó được ta. Năm xưa bọn hắn gặp phải ta còn phải cong mồm lên nịnh bợ, nào dám tự cao tự đại như bây giờ!?”

“Rồi, rồi, Lăng lão ngươi là đại, là nhất.” Ngô Chính buồn cười, lại nói tiếp: “Ngươi cho ta môn thân pháp này, đừng bảo rằng cũng muốn làm sư phụ ký danh của ta a!?”

Nghe vậy, bỗng nhiên Lăng Đạo hơi trầm mặc nhìn hắn, song lại nghiêm giọng nói: “Nếu có thể ta nghĩ bất cứ tông sư võ giả nào cũng muốn thu nhận đồ đệ như ngươi, thế nhưng lão phu bất tài tự thẹn không có khả năng, chuyện tốt này ta vô phương thụ hưởng.”

“Ngươi rất thành thật a.” Ngô Chính có hơi ngạc nhiên, lại lật vài trang thư tịch nhìn xem nói tiếp: “Như vậy ý tứ của ngươi là... muốn trao đổi võ học với ta!?”

Lăng Đạo không trả lời ngay, im lặng nửa ngày mới đáp lại: “Không sai.” 

“Ngươi không khỏi quá đánh giá cao mình đi, chỉ bằng một môn thân pháp này có thể đánh đồng với tuyệt học của ta?” Ngô Chính nói.

Hắn trước nay chủ trương không nhận thua thiệt về phía mình. Mỗi một môn võ học của hắn đều được xếp vào thiên cấp hoặc địa cấp thượng giai, tự cổ chí kim đều khó có thể tìm môn công phu khác đánh đồng. Cuộc trao đổi này trong mắt Ngô Chính không thể nghi ngờ chính là thua lỗ nặng nề.

Lăng Đạo hừ lạnh nói: “Thật ngông cuồng, ngươi cho rằng võ học của ngươi là đứng đầu thế gian?”

“Không sai, là đứng đầu thế gian.” Ngô Chính thản nhiên thừa nhận.

Lăng Đạo tức giận mạnh tay quăng cả xiên sơn thố vào đống lửa, đứng dậy chỉ tay vào mặt Ngô Chính nói: “Không biết trời cao đất dày, ngươi...”

“Cái gì mà trời cao đất dày, ta chính là không quan tâm, cuộc trao đổi này ta không tán thành, trả cho ngươi.”

Thẳng tay quăng trả ‘Phiêu Vân Bộ’ thư tịch dưới chân Lăng Đạo, Ngô Chính nghiễm nhiên quay mặt sang hướng khác, an ổn giải quyết phần thịt sơn thố còn lại.

“Nên nhớ, ngươi là đang trong tay ta!” Lăng Đạo sắc mặt trở nên âm trầm tột độ, gằn giọng uy hiếp.

“Thọ nguyên của ngươi không còn nhiều đi!? Ngươi có thể xuống tay hạ sát ta ư?” Ngô Chính bình thản đáp trả.

“Chết thì rất đơn giản, nhưng muốn sống sót mới thực sự là khó.” Thần sắc Lăng Đạo trở nên băng lãnh, mục nhãn vô thần nhìn xuống Ngô Chính, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn muốn chết không được, muốn sống càng không xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play