Trái ngược, mặc dù Lăng Đạo đưa lưng về phía hắn, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, Ngô Chính có thể cảm nhận rất rõ sát khí mãnh liệt như muốn phanh thây cắt đoạn Diễn Tông.

Không một lời báo trước, bóng lưng lão giả trước mắt Ngô Chính đột nhiên biến mất. Hắn hoảng hốt tung ra Thất Thương Quyền đã súc thế đợi sẵn, đánh ngược về phía sau.

Tiếng xé gió thê lương rít lên báo hiệu một quyền này chỉ đánh trúng vào không khí, sau đó chỉ cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ các huyệt đạo trung vị, phút chốc toàn thân lực lượng của hắn như thể có một sợi gồng xích kìm hãm trở lại, cảm giác vô lực không thể huy động chân nguyên cho hắn biết, các huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể đã bị phong bế.

Một bàn tay gầy gò nhưng thô bạo nắm lấy bả vai của hắn nhấc lên, thân hình trở nên nhẹ bỗng cứ thế mặc sức bị lôi kéo. Hắn ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh của Diễn Tông và Hạ Hoàng Kiến mỗi lúc càng thu nhỏ lại, tựa hồ đã bị bỏ lại rất xa.

Một đạo âm thanh vang vọng dai dẳng tương đồng với khẩu hình gào thét của Diễn Tông, truyền vào trong tai Ngô Chính và cả Lăng Đạo: “Lăng Đạo khốn kiếp, vô liêm sỉ. Ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!”

Tiếu dung ẩn hiện trên gương mặt, Ngô Chính không để tâm đến nhị vị lão nhân bị bỏ lại nữa. Hắn giấu đi vẻ mặt điềm nhiên của mình, lại tỏ ra sợ hãi thốt lên: “Lão tặc ngươi muốn làm gì ta!? Sư phụ ký danh của ta nhất định không bỏ qua cho ngươi a!”

“Tiểu tử xảo quyệt, không cần giả ngây với ta, đừng tưởng ta không hay biết những chuyện ngươi từng làm.” Lạnh nhạt đáp lại, Lăng Đạo tay nắm bả vai Ngô Chính lôi đi, không chậm lại cước bộ.

Tuy phải mang theo Ngô Chính, nhưng khinh công của Lăng Đạo quả thực là tuyệt luân thế gian, cơ hồ cân lượng thân thể Ngô Chính hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tốc độ của lão.

“Nói như vậy, ngươi quan sát ta từ rất lâu?” Ngô Chính hứng thú hỏi lại.

Lăng Đạo hừ lạnh khinh thường nói: “Sở tác sở vi của ngươi chỉ có thể qua mắt được những tên hậu thế ngu muội mà thôi.”

“Thật ư!? Rất đáng ngạc nhiên a. Có phải ngươi cũng muốn làm sư phụ ký danh của ta?” Ngô Chính mỉa mai nói.

“Ta trước đó đã nói, ta không giống những tên ngu ngốc kia chỉ muốn lợi dụng ngươi.” Lăng Đạo ngoái đầu, nghiêm túc nhìn Ngô Chính nói.

Ngô Chính nhếch môi cười nhạt nói, “đừng làm bộ mặt đó nhìn ta, ngươi không thể nói lời nào khác đáng tin hơn ư?” song lại quay đầu đi hướng khác.

Hắn là vạn phần không tin tưởng lời nói của những lão quái thành tinh này, sống lâu như thế tất nhiên khả năng diễn xuất càng là xuất chúng phi thường, chỉ bằng chút ít biểu cảm “đáng tin” trên gương mặt liền có thể khiến hắn tin tưởng mới thật sự là kỳ quái.

Thế nhưng Ngô Chính tin rằng mục đích của Lăng Đạo sẽ không khác biệt so với Diễn Tông là bao, cứ nhìn bộ dạng gần đất xa trời của lão ngay lúc này đây liền biết, dù là bằng cách này hay cách khác lão chỉ có thể bất chấp mọi giá để đánh đổi một tia hy vọng đột phá bình cảnh, thậm chí còn cấp thiết hơn so với Diễn Tông lão giả.

Vì thế chỉ cần Ngô Chính còn có thể giữ lại tia hy vọng này của lão, liền có thể bảo toàn tính mạng của mình. Hơn nữa nếu hắn làm tốt, khả năng có thể sai khiến Lăng Đạo phục vụ cho mục đích của mình. Không nghi ngờ, đây chính là cơ sở để hắn bình thản như vậy.

-------*-*-------

Tại một sơn cốc hẻo lánh, bao quanh bởi những hùng sơn chọc trời, trung tâm là một hồ nước xanh lục, đối diện với bờ thảo nguyên bên kia, có một sơn trang nằm ngay ngắn trên vùng gò đất.

Đình viện bên trong sơn trang, một nữ tử trên người huyết sam quen thuộc, dung mạo kiều mị diễm lệ tuyệt trần, thế nhưng trong đôi mắt tựa như đôi vầng khuyết nguyệt lại chất chứa sát ý mãnh liệt, nhìn về nơi cánh cửa trạch viện mở ra.

Từ trong trạch viện chậm rãi bước tới, là một thiếu phụ trên người vải hoa lục sắc lộng lẫy, dung mạo diễm lệ không kém, lại càng nhiều hơn phần nồng nàng của nữ nhân đã từng trải. 

Thiếu phụ đồng thời nhìn về phía huyết sam nữ tử, khẽ cười nói: “Đã quen với nơi này hay chưa?”

“Không quen, khi nào ngươi mới chịu thả ta ra?” Ánh mắt huyết sam nữ tử lăm lăm sát khí nói, song lại trông như hữu khí vô lực.

Mặc dù bề ngoài cảm nhận khí tức huyết sam nữ tử rất trầm lặng bình ổn, không có dấu hiệu suy nhược, nhưng lại giống như là đang cố tình nội liễm khí tức để che giấu cảm quan người khác. Thế nhưng trường hợp này là không thể xảy ra, bởi vì sát tâm của huyết sam nữ tử đối với thiếu phụ kia rất mãnh liệt. Chỉ có thể quy kết huyết sam nữ tử đã bị cưỡng ép phong bế nội công của mình.

Thiếu phụ chậm rãi đi đến, dùng ngón tay trỏ vuốt ve bờ má huyết sam nữ tử, thấp giọng dịu dàng nói: “Không phải chúng ta đã nói về vấn đề này rồi ư? Có thể rời khỏi nơi này hay không đều tùy thuộc vào quyết định của ngươi.”

Huyết sam nữ tử chán ghét hất cánh tay của thiếu phụ đang chạm vào mình, lạnh nhạt đáp: “Đừng hòng được toại nguyện.” 

“Nha đầu ngươi càng lúc càng không biết điều a.” Thiếu phụ tựa hồ không mấy tức giận, song đột nhiên thần sắc trở nên băng lãnh, trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng ta không có biện pháp làm khó được ngươi?”

Nghe vậy, huyết sam nữ tử nhất thời biến sắc, dường như là liên tưởng đến một việc nào đó, liền hốt hoảng nói: “Ta là tình cờ có được loại đan dược này, hoàn toàn không biết đan phương của nó.”

Thiếu phụ cười ha hả không tin tưởng nói: “Tình cờ!? Có thật như vậy hay không, còn phải đợi ta tìm được tình nhân của ngươi liền minh bạch.”

Nói xong, thiếu phụ liền vận công xuất thủ, động tác thuần thục nhanh nhẹn điểm lên các huyệt đạo trên cơ thể, chế trụ huyết sam nữ tử tạm thời không thể cử động.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Minh bạch không có cách nào phản kháng, huyết sam nữ tử chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi căm giận, cố gắng chất vấn hòng có thể từ miệng đối phương biết được vài tin tức cần thiết.

“Ta là ai không quan trọng, nhưng yên tâm, ta sẽ không làm hại tính mạng của ngươi.” Thiếu phụ hoa phục rất kiên nhẫn đáp lời.

“Tại sao? Có phải là ngươi không dám?” Huyết sam nữ tử nắm bắt cơ hội tiếp tục truy vấn.

Thiếu phụ khẽ mỉm cười nhìn nàng, thâm ý nói: “Ngươi đoán đúng, là ta không dám, nhưng không có nghĩa là kẻ khác cũng như vậy a.”

Nghe được lời này, ý nghĩ trong đầu huyết sam nữ tử chạy loạn, dường như lại phát hiện một việc nào đó, liền buột miệng thốt lên: “Những lão nhân thần bí!?”

Huyết sam nữ tử không ai khác chính là giai nhân mà Ngô Chính tìm kiếm bấy lâu Đông Phương Bạch. Lời nói của thiếu phụ hoa phục để nàng chợt nhớ đến trước đây Trương Tam Phong từng nói với mình, trên giang hồ có ẩn tàng những lão tiền nhân từ các thế hệ trước vẫn còn tồn tại. Mà hầu hết những người này đều không quan tâm đến thế sự, tất cả những gì họ truy cầu đơn thuần chỉ là... tìm kiếm cảnh giới mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play